Thế Thân Nữ Xứng Phản Giết Bốn Nam Chủ


“Giám đốc Phó không thấy ghê tởm thì sao tôi dám thấy ghê tởm.

” Tô Mạn Thù chống cằm, đôi mắt quyến rũ như tơ.

“Hôm nay cô uống nhầm thuốc à.


Từ khi anh ta trở về, không, từ khi anh ta biết Tô Mạn Thù đập vỡ đầu Tô Ngọc Ngọc.

Bình thường chỉ cần anh ta tỏ ra không vui một chút, cô sẽ sợ hãi, cứ như sắp khóc đến nơi.

Đối với ai cũng nhu nhược.

Cô lấy đâu ra lá gan mà ra tay?
Cô sợ đắc tội với anh ta, luôn lấy lòng anh ta.

Lấy đâu ra gan mà phản bác anh ta?
“Em bị kích thích rồi, em nhận ra sự thật rằng mình là thế thân, muốn thay đổi một chút không được à.

” Tô Mạn Thù vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc nói bậy.

“Em một lòng một dạ đối với giám đốc Phó, trời đất chứng giám, giám đốc Phó không thích em, thì em phải sống thật với chính mình.


“Sống thật với chính mình, sống thật với chính mình cái gì chứ.


” Dáng vẻ hiện tại mới là bộ mặt thật của người phụ nữ này mới đúng?
Cô đúng là biết diễn, diễn dịu dàng, diễn yếu đuối, diễn suốt hai năm, suýt nữa thì lừa được cả anh ta.

“Tô Mạn Thù, cô được lắm.


Giọng điệu đầy sự ghê tởm.

Tô Mạn Thù còn ghê tởm hơn cả giọng điệu của anh ta.

“Không bằng giám đốc Phó, anh giỏi đùa giỡn với phụ nữ vô tội hơn.


Chẳng phải nguyên chủ bị đùa giỡn sao.

Nếu không phải cô đi theo cốt truyện, con chó này không bị biến thành thái giám, cô sẽ đổi họ.

“Đừng chơi trò lạc mềm buộc chặt, đừng bày trò khác rồi nghĩ rằng tôi sẽ để tâm đến cô, dù cô có biến thành thế nào thì cô cũng không phải em ấy.


Người đàn ông thản nhiên giúp cô đi dép.

“Hiểu sớm cũng tốt, tôi không thể thích cô.


Phó Cảnh Nghiêu ngồi thẳng dậy, những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng hung hăng bóp chặt cằm cô, nhìn cô hơi nhíu mày đau đớn, anh ta nheo mắt, cười khẩy một tiếng rồi buông tay, lại nói: “Không có khuôn mặt này, cô càng chẳng đáng một xu, còn chẳng có tư cách ở bên cạnh tôi.


Tô Mạn Thù chẳng đáng một xu đã dùng hết sự tu dưỡng tốt nhất của cuộc đời, mới nhịn được không nhét đầu chó của một người nào đó vào bồn cầu, cô nhìn thời gian, cười lên, đôi mắt rạng rỡ: “Tự luyến là một căn bệnh, giám đốc Phó đã bệnh không nhẹ rồi.


“Ăn cơm.


Phó Cảnh Nghiêu trầm giọng nói.

Không khí tĩnh lặng đến mức không dám phát ra tiếng thở.

Mọi người đều sợ hãi.

Giám đốc Phó cứ thế mà cho phép Tô Mạn Thù hỗn xược sao?
Sao không ném cô vào lò mổ đi?!
Trợ lý còn tưởng mình hoa mắt, nếu không thì sao anh có thể nhìn thấy cảnh tượng này!
Cô Tô thật sự uống nhầm thuốc rồi à? Mắng giám đốc Phó bệnh không nhẹ?

Cô không giả vờ nữa, làm chính mình?
Lạ thật, cô vô lễ với giám đốc Phó như vậy mà giám đốc Phó lại không so đo.

Đừng nói là cô Tô hôm nay không giống cô Tô thường ngày.

Giám đốc Phó hôm nay càng không giống giám đốc Phó thường ngày.

Có lẽ là cô Tô hôm nay bị Tô Ngọc Ngọc kích thích nên tổn thương sâu sắc, thế thân! Ai lại muốn làm vật thế thân cho người phụ nữ khác, ai có thể chấp nhận tình cảm hai năm qua đều là giả.

Cô Tô đáng thương!
Phó Cảnh Nghiêu nhìn thức ăn ngon đầy bàn, gắp vài đũa rồi mất hết cảm giác thèm ăn.

Anh ta nói: “Cua bơ cô làm đâu?”
Yên lặng.

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông như sắp đâm thủng Tô Mạn Thù thành một cái lỗ.

Cua bơ?
Tô Mạn Thù tao nhã lau miệng, từ tốn mở miệng: “Giám đốc Phó đang nghĩ gì vậy?”
Cốt truyện không yêu cầu cô phải nấu cơm cho nam chính mỗi ngày.

Thiết lập nhân vật có thể sụp đổ.

Cô bị điên mới nấu cơm cho con chó này ăn.

Nguyên chủ bằng lòng học nấu từng món điểm tâm mà anh ta thích.

Vì cái gì?
Vì tiền chia tay năm trăm vạn?
Con chó này vừa bảo cô ta đừng lạc mềm buộc chặt, quay đầu lại đã muốn ăn đồ cô làm.

Sao anh ta không lên trời, sánh vai cùng mặt trời đi?

“Cô nói chuyện với tôi bằng thái độ gì vậy?”
Không giả vờ nữa sao.

Chắc chắn là người phụ nữ này không giả vờ nữa rồi.

Cô ta biết Tô Nhu đã trở về, ngày tháng tốt đẹp của cô ta sắp hết rồi.

Phó Cảnh Nghiêu vốn định qua một thời gian nữa sẽ đá cô, nhưng lúc này anh ta đột nhiên có chút không muốn làm như vậy.

Nuôi một con chó cưng trong hai năm thì nó cũng biết dỗ chủ vui vẻ.

Cô bắt đầu không nghe lời.

Chủ nhân sẽ muốn trừng phạt cô.

Dựa vào đâu mà cô ta chống đối anh?
Môi đỏ của Tô Mạn Thù khẽ cong, dùng đũa gắp một cục thịt viên xanh mướt vào bát người đàn ông.

“Giám đốc Phó, nếm thử xem, đây là tôi làm đó.


Cổ họng Phó Cảnh Nghiêu bốc hỏa, không nghe được câu trả lời mình muốn, vì tay nghề nấu ăn của Tô Mạn Thù rất tốt, hai năm nay khẩu vị của anh ta đã bị cô nuôi dưỡng, cho nên rất nhiều lúc anh ta đều muốn về nhà ăn cơm cùng cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận