“Đùa à, người không yêu, hối hận?” Người đàn ông lạnh lùng nói, trên mặt đầy sát khí: “Vài ngày nữa Đế Gia An sẽ về nước, phái người theo dõi chặt chẽ, Đế quốc bây giờ không còn là một mình Đế gia quyết định nữa.
”
“Vậy cô Tô trở về, có cần đưa không?” Trợ lý suy nghĩ một chút, vẫn nói.
Giọng điệu của Phó Cảnh Nghiêu lạnh lùng: “Không cần, cô ta muốn làm chính mình thì cứ để cô ta làm chính mình đi.
”
Anh ta không có thói quen dỗ dành người khác.
Anh ta hiểu rất rõ tính nết của Tô Mạn Thù, cứ mặc kệ cô ta mấy ngày là được.
Giữa bọn họ, anh vẫn luôn nắm quyền chủ động.
!
Một lát sau, Tô Mạn Thù xuống lầu.
Cô đã thay một bộ quần áo, váy dài màu tím, mặc lên người còn đẹp hơn cả màu đỏ rực rỡ, càng tôn lên thân hình yêu kiều của cô.
Cô xách theo túi xách nhỏ, tay cầm tờ giấy, đi ngang qua người đàn ông, không nói lời nào, chỉ không khách sáo ném thứ đó vào mặt anh ta.
Thấy anh ta tức giận, đôi mắt long lanh của cô tràn đầy dịu dàng, quay người tặng cho anh ta một nụ hôn gió: “Danh sách các khoản phí, làm phiền giám đốc Phó thanh toán nhé.
”
Cái quái gì vậy!?
Danh sách các khoản phí!?
Suýt nữa thì Phó Cảnh Nghiêu xé nát tờ giấy trong tay, muốn bắt người phụ nữ này về đánh cho một trận.
Nhưng cô chạy nhanh hơn cả thỏ.
Chớp mắt một cái, căn nhà trống rỗng, bóng dáng của cô đã biến mất.
“Chết tiệt!”
Anh ta kéo cà vạt, nhìn thấy những dòng chữ trên tờ giấy, tức giận bật cười: “Tốt lắm! Hai năm rồi, tôi còn không biết cô lại phù phiếm đến vậy!”
Trợ lý lén liếc mắt nhìn.
Trên tờ giấy, viết mấy chữ to như rồng bay phượng múa.
Giờ ăn tối: 7 giờ 10 phút, giám đốc Phó dùng bạo lực với tôi, cằm bị thương, phải bồi thường tổn thất tinh thần 500 vạn.
Giờ ăn tối: Gắp thức ăn cho giám đốc Phó, phải trả thưởng 100 vạn.
Trợ lý: “! ”
Một đàn quạ bay qua đầu.
Cô Tô là sói đội lốt cừu.
Giám đốc Phó có trả số tiền này không?
Giá trị tài sản của giám đốc Phó rất cao, ai cũng biết, làm ăn, làm tài chính đều là quỷ hút máu, toàn thế giới đều bị anh ta cắt tiết.
“Chuyển tiền cho cô ta!” Người đàn ông không do dự, giọng lạnh lùng nói.
Cô ta đã bắt đầu nói chuyện tiền bạc với anh rồi.
Đổi ngày khác, anh nhất định sẽ bắt cô ta làm chuyện thú vị giữa nam và nữ.
!
Trong gara, trong dàn xe đua đủ màu sắc, Tô Mạn Thù chọn một chiếc màu tím, vừa khéo kết hợp với quần áo của cô.
Giống như trong cốt truyện, tiền chia tay của Phó Cảnh Nghiêu cho rất keo kiệt, về mặt sinh hoạt, anh ta không bạc đãi nguyên chủ.
Hơn bảy mươi chiếc xe đua ở đây đều là màu sắc nguyên chủ thích nên mới mua về.
Cô có thể tùy ý lựa chọn.
Ngoài tên chủ xe không phải cô.
Nguyên chủ cảm động đến rơi nước mắt.
Tô Mạn Thù có một câu không biết nên nói hay không.
Gió đêm mát mẻ, kính cửa sổ xe hở ra một khe hở.
Tô Mạn Thù đi theo chỉ dẫn của hệ thống.
Đột nhiên, hệ thống gần như hét lên: “Sao cô có thể đưa danh sách khoản phí cho Phó Cảnh Nghiêu!? Trong cốt truyện căn bản không có cảnh này!”
“Ồ, không giả chết nữa à?” Tô Mạn Thù nhướng mày.
Hệ thống nói: “Trong cốt truyện không có tình tiết tương tác với nam chính, cô không được tự ý thêm vào!”
Người khác thì nó không quản.
Cho nên, Tô Mạn Thù đánh Tô Ngọc Ngọc, nó không lên tiếng.
“Không phải mày nói hủy thiết lập không sao hả, một khi thiết lập sụp đổ, tự nhiên cốt truyện sẽ có chút xíu thay đổi.
” Tô Mạn Thù cười rất vui vẻ.
Ngay từ đầu cô đã không định hoàn toàn đi theo cốt truyện.
Muốn cô chạy theo nịnh nọt nam chính, làm thế thân hiếu thuận 24 giờ cho nam chính sao?
Mơ đi!
Vì tiền thưởng một trăm tỷ.
Cô làm một thế thân làm trời làm đất đã rất hy sinh bản thân rồi được chưa.
“Thống thống, yên tâm yên tâm, mày yên tâm, tao nhất định sẽ đi hết cốt truyện chính.
”
Trong sách có bốn nam chính.
Mỗi người đều coi cô là thế thân và đều có gia sản kếch xù.
Chỉ cần dựa vào bốn chữ gia sản kếch xù thì nhất định thế thân này phải chơi cho đã.
Ba tháng sau, cô chờ nam chính số hai xuất hiện lộng lẫy, xem có thể lừa được anh ta bao nhiêu tiền.
Giọng nói của hệ thống càng thêm gay gắt: “Không được, trong cốt truyện, Tô Mạn Thù làm trâu làm ngựa cho nam chính, không oán không hối hận! Cô hủy thiết lập không sao, nhưng có những chuyện cô không thể làm, đừng tưởng tôi không biết, cô đã có ý đồ với kho vàng nhỏ của Phó Cảnh Nghiêu, cô %#%##@”
Không biết vì lý do gì mà đột nhiên bị loạn mã.
Hệ thống không nói được một chữ nào.
Tô Mạn Thù liếm đôi môi đỏ mọng, mở lớn cửa sổ xe, gió mạnh từ bên ngoài ùa vào, mái tóc xanh bay phấp phới.
Đôi mắt của người phụ nữ khá quyến rũ, yêu kiều như yêu tinh trong rừng sâu.
!