Thế Thân Thì Có Làm Sao

Lá xanh dập dờn, hoa tươi rực rỡ ( ặc tả cảnh T_T),không khí yên tĩnh tràn ngập hương hoa; cô gái tóc dài cúi xuống, tao nhã thong dong  sửa sang lại hoa cỏ trên bàn, mọi sự đều tĩnh mịch mà yên ổn như vậy.

Bỗng dưng, tiếng chuông "leng keng" vang lên, cửa kính bị đẩy ra, một người đàn ông đi nhanh vào, nhìn quanh bốn phía không gian nồng đậm mùi hoa một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người cô gái.

"Tiên sinh, cần hoa gì sao?" Nâng mặt mỉm cười, cô gái dịu dàng hỏi, giọng điệu cùng thần thái giống như hơn một tháng nay, không có gì thay đổi.

"Loại nào cũng được." Giọng nói đàn ông mềm mại, trầm thấp vang lên, câu trả lời cũng không có thay đổi.

Dường như không bất ngờ với câu trả lời của hắn, cô gái xoay người đem một khóm hoa màu cam - vẫn là loại hoa quen thuộc một tháng qua - lấy giấy bóng kính xinh xắn gói thành bó, sau đó cười nhạt giao cho người đàn ông.

Tiếp nhận bó hoa, người đàn ông không giống như lúc trước, giao tiền rồi liền tao nhã rời đi, ngược lại chăm chú xem xét nàng một cách bí ẩn, con ngươi đen thâm thúy lóe ra sắc thái như thiêu đốt người khác.

Nàng biết hắn đang nhìn nàng, là cái nhìn của đàn ông đối với phụ nữ, không chút che dấu hứng thú cùng khát vọng chiếm đoạt ....

Cô gái tựa như cười nhẹ, dù sao cũng đều là người trưởng thành cả rồi, hơn một tháng qua, hai người tuy rằng nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng chỉ một động tác, một ánh mắt liền có thể rõ ràng cảm nhận được lực hấp dẫn mãnh liệt khiến trái tim đôi bên đều run rẩy. 

Đúng vậy! Hắn với nàng chính là sự hấp dẫn giữa nam và nữ.

Đối diện với đôi mắt dịu dàng nhưng không chút né tránh của nàng , hô hấp của hắn vô thức hơi trầm xuống một chút, lời nói kiêu ngạo mà vô lễ từ trong miệng hắn như sấm rền trầm trầm vang lên ──

"Làm bạn gái của anh đi!"

Không bày tỏ, cũng không thỉnh cầu, phụ nữ bình thường nghe xong sẽ đều nhịn không được muốn lấy một cái tát đáp lại lời nói ngông cuồng kia, nhưng cô gái lại hạ ánh mắt  trong trẻo xuống, lộ ra ý cười ôn nhu xen chút nan giải.

"Được!"

***

"Cám ơn đã ghé thăm!"

Theo thanh âm tiễn khách trong sáng nhẹ nhàng, chàng trai trẻ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt nở nụ cười ngây ngốc, lòng tràn đầy vui mừng cầm bó hồng nhung tượng trưng cho tình yêu đẩy cửa rời đi.

Trong tiệm hoa, bà chủ tuổi chừng trên dưới bốn mươi, có dáng người mượt mà cùng khuôn mặt tươi cười ấm áp, Trần tỷ, giờ phút này khoa trương than dài một hơi, đồng thời đặt mông ngã ngồi ở trên ghế, còn không quên nhiệt tình kêu to lên với cô gái tóc dài ở đối diện.

"Được rồi, được rồi! Mạn Quân, đừng chỉ lo sắp xếp lại mớ hoa cỏ đó nữa, không có ai tranh việc với em đâu. Bây giờ là giờ trà chiều, mau tới đây ăn điểm tâm đi!" Dứt lời, đã từ dưới quầy lấy ra hộp giấy chứa bánh ngọt , thậm chí còn nhanh tay rót hai chén trà ướp hoa, chuẩn bị hưởng thụ thời gian trà chiều.

Nghe vậy, khuôn mặt tú lệ mà ôn nhu của Uông Mạn Quân lộ ra nụ cười yếu ớt, rửa sạch hai tay, nàng mang cái ghế dựa đi vào trước quầy ngồi xuống, tiếp nhận chén trà Trần tỷ đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, nước trà mang theo mùi hoa nhàn nhạt thấm vào miệng, lướt qua thực quản, cuối cùng sưởi ấm dạ dày, nàng không khỏi thỏa mãn, nhẹ nhàng khép đôi mắt đẹp. . . . . .

"Chậc!" Bỗng dưng, Trần tỷ phát ra âm thanh kỳ quái , biểu tình như là đang nín nhịn chuyện gì, có vẻ rất là kỳ lạ.

"Làm sao vậy?" Nghi hoặc nhìn về phía bà chủ, người vừa giống như mẹ vừa giống như chị, vẫn luôn chiếu cố tới nàng, Uông Mạn Quân khó hiểu cười hỏi.

"Mạn Quân, vì sao chỉ là uống một ngụm trà, em cũng có thể tản mát ra phong thái mềm mại đáng yêu như thế chứ, nhìn xem chị là phụ nữ cũng nhịn không được kích động muốn nhào về phía em!" Đầu lắc lư một cách khoa trương, Trần tỷ trêu chọc nhắc nhở, "Biểu tình vừa rồi của em tốt nhất đừng cho mấy tên đàn ông có ý đồ bất lương bên ngoài nhìn thấy, bằng không chị sợ về sau trong tiệm chúng ta phải chuẩn bị đả cẩu bổng để đuổi đi đám sắc lang hung ác đang chảy nước miếng mất."

Ai nha! Trần tỷ thật không phải muốn làm lão Vương bán dưa ( một điển tích, kiểu như bán dưa mà khen dưa ngọt ý), mèo khen mèo dài đuôi, mà là Mạn Quân, nhân viên làm việc trong tiệm đã bốn năm này, không chỉ xinh đẹp, toàn thân tự nhiên còn tỏa ra khí chất dịu dàng cùng phong thái mềm mại đáng yêu, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ gặp được đều không khỏi tim đập thình thịch a!

"Trần tỷ, chị đang nói gì đấy!" Tuy rằng biết rõ Trần tỷ là cố ý khôi hài, Uông Mạn Quân vẫn là nhịn không được đỏ ửng mặt.

Biết da mặt của nàng mỏng, đùa một chút sẽ xấu hổ, Trần tỷ cười đến thực thoải mái, nhưng lại có lòng tốt không tiếp tục trêu đùa, thẳng một miệng trà, một miệng bánh ngọt hưởng thụ điểm tâm cùng trà chiều, trong lòng thực vui vẻ. Mãi cho đến khi ánh mắt vô tình quét đến trang bìa cuốn tạp chí ở góc quầy, nguyên bản khóe miệng vốn đang cong lên lúc này liền hạ xuống, tâm tình tốt đẹp nháy mắt hóa thành hư ảo.

"Hắn không xứng với em!" Trần tỷ bĩu môi hừ lạnh, trong mắt tràn đầy sự khó chịu.

Một lời nói này nói ra, Uông Mạn Quân không khỏi sửng sốt, theo ánh mắt khinh thường rõ ràng của Trần tỷ nhìn lại, trên trang bìa tạp chí, đập ngay vào mắt là hình ảnh người đàn ông đang nhẹ ôm lấy nữ minh tinh cùng với vụ tai tiếng tình ái được đăng bên dưới.

Hiểu rõ điều Trần tỷ ám chỉ, thế nhưng nàng cũng không nói thêm cái gì, khuôn mặt tú lệ vẫn như cũ lộ ra nụ cười thanh nhã yếu ớt, tựa như vai nam chính trong chuyện xấu không phải người đàn ông có quan hệ thân mật với nàng ba năm qua.

Thấy nàng không nói lời nào, Trần tỷ lại càng căm tức, cảm thấy thực không đáng thay cho nàng, nói một cách trách móc: "Em, em đó, đúng là quá mềm yếu, không tranh giành, không ầm ỹ cũng không náo loạn, vĩnh viễn không làm gì hơn ngoài lãnh đạm chịu đựng, khó trách tên đàn ông kia có em rồi vẫn còn tùy thời ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn hoàn toàn không biết che dấu, căn bản là không quý trọng em."

Càng nói càng tức giận , Trần tỷ mở to miệng thở hổn hển, rốt cục nhịn không được xem thường chất vấn: "Chị không hiểu em làm sao có thể chịu bị đối xử thế này mà còn không chia tay?" Hừ! Nếu chồng của nàng dám ở sau lưng nàng bay bướm, nàng trước hết nhất định sẽ đem chồng ra giày xéo một trận, đánh đến mẹ hắn không nhận ra con mình nữa, rồi moi sạch chỉ chừa lại cho hắn một cái quần lót ( ~_~ quá ác liệt ), sau đó đá ra khỏi cửa, vĩnh viễn không thu nhận lại.

Không đáp lời Trần tỷ chất vấn, Uông Mạn Quân nhìn bà chủ, trước sau như một giữ nụ cười nhẹ nhàng mà khuyên nhủ "Trần tỷ, chị nói chậm thôi, cẩn thận huyết áp."

Huyết áp của Trần tỷ trước giờ đều hơi cao, nhưng cũng không bởi vì loại sự tình này khiến cho huyết áp của nàng tăng lên, ảnh hưởng tới sức khỏe.

"Chị đang nói đông, em lại nói tây, chị, chị. . . . . . chị thật là tức chết vì em mà!" Trần tỷ mặt đỏ lên, hổn hển quát.

Có lầm hay không? Giữa hai người bọn họ thực sự khác biệt nhiều như vậy sao? Vì cái gì mà điểm mà nàng cùng với Uông Mạn Quân chú ý đến lại sai khác nhau nhiều như vậy? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "Ban ngày không hiểu được đêm đen" sao? ( theo như anh google cho biết, đây là một bài hát, ý nghĩa đại khái là hai người ở 2 thái cực khác nhau, không bao giờ hiểu được nhau giống như ngày và đêm vậy ^^)

Hiểu được Trần tỷ là rất quan tâm đến mình, Uông Mạn Quân trong tiếng cười có chút áy náy, lúc này mới nhẹ giọng lãnh đạm nói: "Mấy chuyện tình cảm này, là của em thì chính là của em, nếu không phải, tiếp tục tranh cãi, ầm ỹ, náo loạn cũng có được tác dụng gì? Duyên phận tới, thì hảo hảo quý trọng; duyên phận mất đi, thì bình thản chia tay, mọi người hảo tụ hảo tán (quen nhau tốt đẹp, chia tay cũng tốt đẹp), chẳng phải rất tốt sao? Về phần em cùng với hắn. . . . . . Tùy duyên đi!"

Tùy duyên? Chẳng lẽ việc tên đàn ông kia có bao nhiêu phụ nữ lai vãng bên cạnh cũng muốn tùy duyên sao? Trần tỷ nghe được khóe miệng run rẩy một hồi, đối với loại ý nghĩ này của nàng không biết là nên khen ngợi hay là nên trách mắng, cuối cùng chỉ có thể đổi giọng khinh khỉnh, vẻ mặt tức giận. "Em thật là cởi mở nha!"

"Cái này là ưu điểm của em mà." Khẽ cười nháy mắt mấy cái, Uông Mạn Quân hào phóng tiếp nhận khen ngợi.

"Hừ!" Trần tỷ vừa bực mình vừa buồn cười gắt một tiếng, nếu Mạn Quân bình tĩnh như vậy rồi, nàng ở bên cạnh dậm chân kêu gào cũng vô dụng, chỉ là. . . . . . Khóe mắt lại lướt nhanh về hướng cuốn tạp chí, nàng như là nhớ ra cái gì, trong mắt tràn đầy hoài nghi."Tạp chí này là lấy ở đâu ra?"

Nàng dẫu là độc giả trung thành của tờ báo lá cải này, nhưng nhìn thấy mặt nhân vật chính xuất hiện trên trang bìa, dù cho bất mãn thế nào cũng sẽ không mua về "kích động" đến nhân viên của mình, nếu vậy trong tiệm làm sao có thể có một cuốn?

"Em mua." Khẽ nhấp một ngụm trà ấm áp, Uông Mạn Quân thanh nhã mỉm cười.

"Phụt ... khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Trà trong miệng lập tức phun ra, Trần tỷ ho khan liên tục, khuôn mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân lấy giấy chật vật lau sạch mặt bàn, lúc này mới có khí lực lườm người khác, vẻ mặt không dám tin kêu to, "Em mua? !"

"Đúng !" Mỉm cười vuốt cằm, vẻ mặt Mạn Quân vô cùng tự nhiên "Khi không có khách thì tiện tay lật xem qua, dùng để giết thời gian rất được."

Phụ nữ bình thường nhìn thấy chuyện xấu của bạn trai mình trên tạp chí lá cải thì chắc chắn là bị tức chết luôn rồi, còn nàng thì sao? Nàng thế nhưng tâm bình khí hòa mua về lật xem!

Khóe miệng lại run rẩy lần nữa, Trần tỷ quả thực không dám tin hỏi lại: "Vậy mà em còn mua về xem sao?"

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần tỷ, thế nhưng Uông Mạn Quân chỉ là cười nhạt không nói, làm cho Trần tỷ, người ngày thường luôn tự nhận là hiểu rõ nàng, cũng không khỏi mãnh liệt lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi ──

"Mạn Quân, chị thật sự không hiểu em."

"A. . . . . ." Nhẹ nhàng cười cười, nàng thản nhiên nói: "Có khi ngay cả em cũng không hiểu chính mình đâu!"

"Đến đây, để tỷ tỷ giúp em cẩn thận phân tích một lần." Nghe nàng thừa nhận không " hiểu được chính mình" , Trần tỷ ngược lại hăng hái, vẻ mặt tràn đầy hào nói: "Loại bỏ nguyên nhân là vì đứa nhỏ ra, bình thường phụ nữ không rời bỏ một tên đàn ông bất trung, đại khái có thể chia làm hai loại."

Khẽ quay đầu, Uông Mạn Quân khiêm tốn thỉnh giáo."Là hai loại nào?"

"Loại thứ nhất là bởi vì quá yêu, tình nguyện chịu ủy khuất, hy vọng mọi việc tốt đẹp; loại còn lại chính là từ đầu đã không yêu thương, thầm nghĩ ở trên người tên đàn ông thu được thứ bọn họ muốn, có lẽ là tiền tài, có lẽ là địa vị, có lẽ là danh lợi ...vv. Tóm lại, bất kể là cái gì, coi như là đáp ứng nhu cầu lẫn nhau, không ai thiệt thòi." Gật đầu thật mạnh, Trần tỷ miệng lưỡi lưu loát, nói ra đạo lý rõ ràng.

"Vậy sao?" Lông mày hơi hơi nhướng lên, Uông Mạn Quân thích thú trêu đùa hỏi lại: "Như vậy em là loại nào?"

"Em?" Lấy ánh mắt "Gỗ mục không thể trạm trổ" (có lẽ là bảo Mạn Quân hết thuốc cứu chữa rồi ^^) trừng nàng, Trần tỷ một lòng "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" đau lòng tức giận nói : "Chẳng lẽ em tưởng rằng mình có tư cách làm loại thứ hai sao? Em, em đó, nhất định là loại phụ nữ ngốc nghếch bởi vì quá yêu mà tình nguyện ủy khuất cầu toàn."

Stop! Trần tỷ hiểu rất rõ cá tính cô gái trước mắt này, cũng hiểu được nàng trước giờ không phải là cái loại phụ nữ hám tiền vì vật chất mà bán mình.

Trên thực tế, từ lúc Mạn Quân cùng tên đàn ông kia quen nhau, sự nghiệp của hắn tuy rằng thăng tiến rất nhanh, nhưng nàng chưa từng đòi hỏi hắn một phân tiền tài vật chất, thậm chí hắn chủ động tặng cho nàng cũng không cần, vẫn như cũ ở cửa hàng bán hoa làm một nhân viên nho nhỏ, chính mình tự thuê một căn hộ nhỏ, cái gì là khu nhà cấp cao xa hoa, xe đẹp, quần áo hàng hiệu, trang sức lộng lẫy. . . . . .Không có! Không có! Không có! Không có gì cả! Nàng chính là vẫn sống cuộc sống bình lặng như trước kia.

Thi thoảng ngẫm lại, Trần tỷ còn trêu chọc nàng trong người không có lấy một cái gien hám giàu , ít nhất hám giàu thì còn có thể từ trên người tên đàn ông kia vớt vát chút gì đó, đền bù lại thời gian thanh xuân lãng phí cho hắn.

"Quá yêu à. . . . . ." Khẽ lẩm nhẩm một mình, Uông Mạn Quân chậm rãi rũ mắt xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu.

"Quyết định như vậy đi, tan họp!" Bên trong phòng họp của công ty sinh kỹ Kiều Tiệp ("sinh kỹ" là cái giống gì? T_T), thủ tọa cuộc họp tuyên bố một tiếng. Công ty nghiên cứu và thảo luận phương án này một thời gian, rốt cục đã ra quyết định, hơn nữa đồng thời cũng kết thúc cuộc họp dài hơi, chủ quản các bộ phận đều thở dài nhẹ nhõm một tiếng, rồi nối đuôi nhau đi ra.

Vị trí thứ nhất bên phải thủ tọa, Ngụy Chấn Hạo, là người nắm trong tay hoạt động tài vụ cùng việc quản lý tài chính của công ty, tầm quan trọng rất lớn, có thể nói hắn mà hắt xì hơi một cái, tài chính của công ty từ trên xuống dưới sẽ "cảm mạo" dài dài. Hắn lúc này đây đang thu dọn hồ sơ số liệu, định đứng dậy quay về phòng làm việc của mình, thì bị hai bàn tay một trái một phải đồng thời đặt lên vai, ấn hắn ngồi trở lại.

Khuôn mặt không quá anh tuấn nhưng đặc biệt có nét nam tính hơi hơi nhướng lông mày lên, hắn nhìn quanh quanh mình một vòng, xác định chủ quản các bộ phận đều đã đi hết rồi, trong phòng hội nghị chỉ còn lại mình và hai người đàn ông trước mắt, trong lòng không khỏi âm thầm nguyền rủa một tiếng, nhưng bề ngoài vẻ mặt vẫn như cũ không dao động ...

"Có việc sao?" Ngụy Chấn Hạo biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

"Có!" Tổng giám đốc công ty, dáng người cao to, ngũ quan tuấn lãng - Triệu Dục Đàn mỉm cười gật đầu.

"Việc công hay việc tư?" Mặt hắn không chút thay đổi lại hỏi tiếp.

"Việc tư." Phó tổng giám đốc dáng người gầy gầy - Tô Tử Luân cười cười trưng ra khuôn mặt thanh tú giống như trẻ con.

"Nếu là việc tư ..., thật xin lỗi, thứ cho tôi không rảnh tiếp chuyện hai vị." Không chút sợ hãi đắc tội đến hai người, Ngụy Chấn Hạo lãnh đạm cự tuyệt, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết sắp đến tiết mục "Nhàn thoại việc nhà" rồi (Tán gẫu chuyện gia đình ^^).

"Chậc!" Làm bộ lắc lắc đầu, Tô Tử luân vẻ mặt khoa trương cảm thán." Có thời gian cùng nữ minh tinh ăn cơm, nhưng lại không rảnh cùng anh em tâm sự, đúng là một tên vô tâm, không có nghĩa khí thời đại a!"

Biết rõ hắn ám chỉ điều gì, Ngụy Chấn Hạo không thèm để ý tới, lạnh lùng hừ một tiếng, tính đứng dậy rời đi, ai ngờ trên vai thấy nặng, lại bị đè trên ghế, làm cho hắn chỉ có thể trừng mắt hướng người vừa ra tay, Tổng giám đốc đại nhân, ánh mắt không kiên nhẫn ý muốn bảo có chuyện mau nói, có rắm mau thả, tuyệt không sợ đắc tội với ai.

"Chấn Hạo, chúng ta cần nói chuyện." Không bị ánh mắt sắc bén như đao kia dọa lùi, Triệu Dục Đàn, người thoạt nhìn như lịch sự vô hại, kỳ thật biệt tài trên thương trường chính là đàm phán, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, không cho phép người bạn tốt đang lộ vẻ bực bội kia cự tuyệt yêu cầu.

Đúng vậy, bạn tốt! Ba người bọn họ là từ thời đại học đã quen biết nhau.

Năm đó, ba người tuy rằng học khác khoa hệ, nhưng lại vì cùng thuê phòng bên ngoài mà kết bạn, rồi trở thành bạn bè thân thiết.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cũng không vì thời gian mà phai nhạt tình nghĩa, ngược lại bởi ai cũng có sở trường riêng mà hùn vốn thành lập công ty sinh kỹ, Triệu Dục Đàn phụ trách nghiệp vụ mở rộng thị trường cùng tiêu thụ, Tô Tử Luân chuyên tâm nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, còn Ngụy Chấn Hạo nắm trong tay tình hình tài vụ. Mấy năm trở lại đây, thành tích của công ty ngày càng đi lên, lợi nhuận nhiều, thậm chí hai năm trước còn phát hành cổ phiếu ra thị trường, chuyện tốt từng được giới truyền thông lấy làm chuyên đề viết báo, phong cho ba người bọn họ là thế hệ đàn ông độc thân hoàng kim kiểu mới, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Bọn họ tuổi trẻ, có triển vọng, sự nghiệp thành công, tiền đồ sáng lạn, chiếu theo lý mà nói nên tràn đầy tự tin, khí phách dâng trào mới phải, nhưng Triệu Dục Đàn lại mơ hồ cảm thấy có chỗ không hợp lý, mà không thích hợp lý ở đây không phải hắn, cũng không phải Tô Tử Luân, mà là người từ trước đến nay luôn coi trọng sự chính xác, cá tính trầm ổn, Ngụy Chấn Hạo.

Đúng vậy! Chấn Hạo dường như có gì đó không ổn lắm, gần một năm trở lại đây lại càng rõ ràng hơn.

"Đúng! Thật sự cần nói chuyện." Gật đầu phụ họa, Tô Tử Luân lấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi nhấn mạnh.

Trong lòng biết tránh không khỏi "sự quan tâm" của hai người này, Ngụy Chấn Hạo chỉ có thể bày ra khuôn mặt bình tĩnh, không chút thay đổi hỏi lại: "Nói chuyện gì?"

Câu hỏi vừa nói ra, "Ba " một tiếng giòn vang, một quyển tạp chí lá cải dừng ngay trên bàn, trước mặt hắn ...

"Nói chuyện này, là như thế nào?" Nhướng lông mày lên, Triệu Dục Đàn một lòng tri âm Trương lão sư (~_~ bạn nào hiểu giải thích hộ với), bộ dáng chuẩn bị thúc đẩy cuộc thảo luận.

Nhìn trang bìa cuốn tạp chí trước mặt, phản ứng của Ngụy Chấn Hạo trước tiên là rùng mình, sau đó ngay lập tức lại lãnh đạm, trào phúng như không có việc gì, "Như thế nào? Chẳng lẽ Tài chính Hải Khiếu đem đơn đặt hàng hủy hết, khiến cho đường đường chính, phó tổng giám đốc của Sinh kỹ Kiều Tiệp không có chuyện gì làm, rãnh rỗi đi quản lý đời sống tình cảm của cấp dưới sao?"

"Cấp dưới? Ý cậu nói mình là cấp dưới của chúng tôi?" Nhịn không được liếc mắt một cái, khuôn mặt thanh tú của Tô Tử Luân mang đầy vẻ lên án.

Nhớ ngày đó, bọn họ hùn vốn thành lập công ty thì ba người, mỗi người đều chiếm một phần ba cổ phần, cho dù là hiện tại cổ phiếu đưa ra thị trường, có một bộ phận cổ phiếu lưu thông bên ngoài, ba người bọn họ vẫn là chiếm đa số cổ phần, đều là đại cổ đông của công ty.

Chỉ là khi công ty mới thành lập, công việc vặt vãnh nhiều, thường xuyên phải "Hiệu trưởng kiêm kéo chuông" (kiêm nhiệm nhiều việc), hơn nữa lúc ấy nhân lực thiếu, phân chia các bộ phận chưa hoàn thiện, rất nhiều đối tác cũng không cần biết sự tình lớn nhỏ, cứ tới cửa là mở miệng nói muốn tìm đủ thể loại tổng giám đốc, tuy rằng lúc ấy bọn họ thay phiên đi ra ứng phó, nhưng cũng bởi vậy nảy sinh ấn tượng xấu, cứ có chữ "Tổng" là tương đương với làm lụng vất vả.

Bởi vậy, khi bọn họ muốn chính thức xác định chức vụ của mình ở công ty thì ba người không hẹn mà cùng đối với chữ "Tổng" thoái lui, đùn đẩy tranh chấp không xong, cuối cùng đành phải lấy rút thăm để giải quyết, mà thực bất hạnh , Triệu Dục Đàn rút trúng "độc đắc", còn Tô Tử Luân, bản thân tuy rằng không phải xui xẻo nhất, nhưng cũng không phải may mắn nhất, cho nên bi ai đăng quang ngai vàng phó tổng giám đốc, vẫn là có chữ "Tổng". (Hừ, 3 tên dở người ~_~)

Mà kẻ nào đó, may mắn đến mức khiến người khác tức giận, đang lẩn trốn sự hủy hoại của chữ "Tổng", vẫn theo sở trường của mình, chiếm cứ trường kỳ vị trí tài vụ. Sau đó vài năm, mặc kệ hai người bọn họ dù muốn đem Ngụy Chấn Hạo nhét vào vị trí có chữ "Tổng" thế nào, hắn vẫn như trước lấy tinh thần "vững như Thái Sơn", "Bát phong không lay chuyển", chiếm cứ bộ phận tài vụ, thậm chí xuất ra cái lý do đáng xấu hổ "Bởi vì tính trẻ con chưa hết, làm việc chỉ để cho vui thôi". Thật là khiến người khác chán nản.

Cũng bởi vì lúc trước gặp vận rủi rút trúng chữ "Tổng" , làm cho Tống Tử Luân cùng Triệu Dục Đàn hai người, riêng việc đóng dấu trên văn kiện so với tên tốt số nào đó bên tài vụ đã tăng thêm không ít, chứ chưa nói tới mấy chuyện linh tinh khác.

Nghĩ đến, Tô Tử Luân cũng không ngại làm ở vị trí tài vụ dài hạn, kỳ thật lượng công việc ít ỏi, tuyệt đối không thể so với hai người chính, phó tổng giám đốc bọn, lòng lập tức tràn đầy bi phẫn liền hướng cái tên rút được thẻ tốt - kỳ thật hắn hoài nghi tên kia là đã gian lận - trừng mắt lên án, liếc một cái.

Hừ! Cấp dưới? Cái loại cấp dưới có một phần ba tài sản của công ty!

"Tử Luân, cậu lạc đề rồi." Trong lòng biết có người cố ý đánh lạc hướng, cũng hiểu được có người thực dễ dàng bị đánh lạc hướng, suy nghĩ rõ ràng, Triệu Dục Đàn lập tức làm rõ vấn đề.

Được thức tỉnh, Tô Tử luân "A" một tiếng, vỗ mạnh đầu đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức lấy ánh mắt bi phẫn hướng tới vị chủ quản tài vụ, vô thanh vô tức chỉ trích hắn dám có ý đồ tung hỏa mù, thực là rất không nên.

Đánh lạc hướng thất bại, Ngụy Chấn Hạo sắc mặt khó coi hừ lạnh một tiếng, cả buổi không lên tiếng, xem ra là không có ý định mở miệng trước.

Nhìn bạn tốt sắc mặt âm trầm, Triệu Dục Đàn không khỏi thầm than một chút, mở đầu đánh vỡ sự im lặng. "Chấn Hạo, chúng tôi không phải muốn quản lý đời sống tình cảm của cậu, chẳng qua đời sống tình cảm của cậu hơn một năm nay . . . . . ."

Tiếng nói tạm dừng, hàm súc mà khéo léo hình dung. "Uhm. . . . . . có hơi phong phú một chút."

Nói tương đối dễ nghe thì là phong phú, nói khó nghe một chút chính là bạn gái thay đổi liên tục, chuyện xấu đầy trời. Đương nhiên, nếu trước đây hắn là cái loại tính tình phong lưu, quyến luyến hoa cỏ, bọn họ cũng sẽ không thấy có cái gì kỳ quái, nhưng vấn đề không phải như vậy.

Trên thực tế, quen biết từng ấy năm, tên bạn tốt kiêm đồng nghiệp trước mắt này, tính tình vẫn luôn trầm ổn, đối với phương diện tình yêu cùng phụ nữ mà nói, mặc dù không phải cấm dục như Liễu Hạ Huệ (bác danh nhân này chắc nhiều bạn biết ^^), nhưng cũng không phải gặp hoa liền như ong thấy mật. Nhưng gần một năm nay, hắn lại tựa hồ như cố ý phóng túng bản thân giữa đám phụ nữ, đều là những phụ nữ gương mặt tương tự nhau, việc này làm cho người ta không thể không lo lắng.

"Cho nên?" Cố ý không nhìn thấy sự lo lắng cùng thân thiết trong mắt bạn tốt, Ngụy Chấn Hạo mặt không chút thay đổi lãnh đạm hỏi lại.

"Cho nên cậu vẫn không quên được người đàn bà kia, đúng không?" Lời nói sắc bén, Tô Tử Luân không khách khí chỉ ra.

Như là nghe được điều gì cấm kỵ, Ngụy Chấn Hạo biểu tình bỗng dưng cứng đờ, ngay sau đó như là ý thức được phản ứng của bản thân quá rõ ràng, hắn làm như không có việc gì giả cười, ra vẻ trấn định. "Tôi không biết các cậu đang nói cái gì?"

Dứt lời, thẳng đứng dậy đi ra ngoài, không có ý định tiếp tục nhận " sự quan tâm" của hai người bạn tốt.

Nhưng mà hắn nghĩ như vậy, cũng không có nghĩa là người khác sẵn lòng phối hợp, nhất là cái tên Triệu Dục Đàn kia.

Ngay khi hắn sải bước tiêu sái tới cửa, chỉ thiếu một bước nữa sẽ ra khỏi phòng họp thì một thanh âm trầm thấp xen lẫn ý than thở từ sau lưng hắn đột nhiên vang lên ...

"Nàng đã trở lại!"

Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại tựa như có sức của thiên quân vạn mã, lời vừa nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt, không chỉ khiến bước chân Ngụy Chấn Hạo đột ngột ngừng lại, càng làm cho sống lưng hắn cứng ngắc như đá.

"Còn nói không hiểu chúng tôi đang nói gì! Vậy hiện tại cái loại này phản ứng này là sao? Bệnh xơ cứng cột sống đột nhiên phát tác sao?" Trừng mắt với tên đang quay lưng đứng cạnh cửa, trước sau không chịu quay đầu lại, thanh âm chế nhạo của Tô Tử Luân trong trẻo vang lên, diễu cợt bằng hữu không chút nào nương tay, thực là đạt tiêu chuẩn bạn xấu mẫu mực.

Stop! Họ Ngụy à, tên của cậu nghĩa là "Khẩu thị tâm phi" đó.

"Tử Luân, được rồi! Cậu cũng đâu phải không biết cá tính Chấn Hạo vừa kỳ quái lại vừa rối loạn, dù sao cũng phải để cái lối thoát cho cậu ấy, đừng kích thích cậu ấy nữa." Cố nén cười, Triệu Dục Đàn vội vàng muốn ngăn bạn tốt tiếp tục vạch trần chủ quản tài vụ đại nhân, nhưng lại không phát hiện mình mới là kẻ đang vạch trần tên kia công khai nhất..

Hai người này nghĩ hắn đã chết rồi sao? Bị kích thích, rốt cục không nén được tức giận, Ngụy Chấn Hạo xanh mặt, oán hận quay đầu hướng hai vị "Tổng" hung hăng trừng mắt, nào biết lại được nghênh đón bởi hai khuôn mặt tươi cười chói mắt vì thực hiện được quỷ kế.

Đáng chết! Hắn nếu thông minh ..., nên sớm biết hất đầu quay về phòng làm việc của mình, chứ không phải còn dại dột đứng ở trong này cùng hai người bọn họ dây dưa không rõ.

Âm thầm nguyền rủa của mình ngu xuẩn, Ngụy Chấn Hạo đang muốn quay đầu chạy lấy người, lại thấy Triệu Dục Đàn bỗng dưng mỉm cười, lấy giọng nói mềm nhẹ, nghiêm túc nhất chậm rãi mở miệng ...

"Chấn Hạo, nếu quả thật quên không được, thế thì cũng đừng tìm kiếm an ủi từ "vật thay thế" nữa. "Nguyên mẫu" đã trở lại rồi, đi tìm nàng đi!" Nói thực ra, Triệu Dục Đàn đối với "Nguyên mẫu" cũng không đặc biệt yêu ghét gì, chỉ cần là bạn tốt muốn theo đuổi, hắn đều có thể mỉm cười chúc phúc.

Trừng mắt nhìn hai khuôn mặt tràn đầy quan tâm, Ngụy Chấn Hạo nghiêm mặt, trong lòng cảm thấy hỗn loạn như bị đâm chọc, trầm mặc ba giây, hắn từ xấu hổ chuyển thành giận dữ cắn răng, bỏ lại một câu chửi rủa "Không cần xen vào việc người khác", liền bỏ mặc hai người kia nhanh rời đi, có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Nhìn theo bóng hắn biến mất ở ngoài cửa, bên trong phòng họp, hai vị "Tổng" nhìn nhau dò xét liếc mắt một cái ...

"Thỉnh thoảng tính tình cứng ngắc lại phát tác hơn nữa cá tính càng lúc càng vặn vẹo . . . . . ." Chậc chậc phát ra tiếng cười quái dị, Tô Tử Luân sờ lên cằm, rung đùi đắc ý làm ra vẻ tâm đắc quan sát."Người ta nói thân tàn tâm không tàn, nhưng chủ quản tài vụ đại nhân của chúng ta là thân tàn tâm cũng tàn, đáng thương làm sao!"

"Tuy rằng sau lưng phê bình bạn tốt là không có đạo đức, nhưng là. . . . . ." Vỗ vỗ bả vai tên không có đạo đức, Triệu Dục Đàn cười khoe hàm răng sáng. "Tôi không thể không đồng ý, bình luận của cậu thật sự là vô cùng chính xác."

Vì thế ở trong phòng hội nghị, chỉ thấy hai tên đồng minh không có đạo đức nhìn nhau cười to, hơn nữa cười đến vô cùng khoái trá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui