Thế Thân - Thi Tả

“Quản lý Lục, bên đây có một hạng mục xảy ra chút vấn đề mà khách hàng muốn dùng cấp bách, quản lý Phó thì không có ở đây, anh có thể giải quyết giúp một tay không?” Thư ký bất chợt cầm một chồng tài liệu đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn Chúa cứu thế.

Tôi lật lật tài liệu, cả mớ thuật ngữ chuyên ngành làm tôi tức thời choáng đầu hoa mắt, tôi xoa huyệt thái dương, trong đầu rỗng tuếch.

“Quản lý Lục, anh không sao chứ?” Trong mắt thư ký bắt đầu có sự nghi ngờ.

Không biết.

Tôi chẳng biết cái gì cả.

Không có gã âu phục ngồi bên, tôi căn bản chẳng thể làm gì.

Hai tay không kìm chế được run rẩy, tôi cố để mình tỉnh táo lại, trả tài liệu lại cho thư ký rồi ho khan, nói: “Tôi hơi khó chịu, cần nghỉ ngơi.”

Bộ dạng của thư ký rất đau khổ, “Nhưng khách đang rất gấp…”

“Đi ra ngoài.” Tôi giả vờ làm mặt lạnh, nổi giận.

Thư ký vừa đi thì tôi ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

Tiếp tục thế này không ổn.


Sẽ bị lật tẩy.

Chắc chắn sẽ bị lật tẩy.

Tôi run rẩy móc điện thoại ra tính gọi cho gã âu phục cầu cứu thì nữ thần đột nhiên đẩy cửa phòng ra bước vào.

“Nghe thư ký Lâm nói người anh không khỏe?” Nữ thần lo lắng đi đến trước tôi.

Tôi đặt điện thoại xuống.

Nữ thần với tay úp lên trán tôi, dựa rất gần vào người tôi, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ấy thì nỗi bất an và hoảng sợ trong lòng tôi dần dần bình phục.

“Không nóng, không bị sốt. Anh khó chịu chỗ nào vậy?” Nữ thần dịu dàng hỏi.

Tôi vốn đang co quắp trên ghế không kìm lòng được nghiêng người ôm eo nữ thần, chôn mặt vào lòng cô ấy, nói lầm bầm: “Vì sao em lại thích anh?”

Nữ thần ngẩn người rồi cười thành tiếng, trả lời: “Anh trưởng thành, nghiêm túc, tỉ mỉ, hăng hái năng nổ hơn so với bất kỳ ai trong công ty, với lại rõ ràng cực kỳ xuất sắc nhưng không hề tự cao tự đại. Nói chung mỗi một chỗ trên người anh từ trên xuống dưới em đều thích.”

Người cô ấy thích không phải tôi, đối tượng cô ấy tỏ tình cũng không phải tôi.

Cô ấy gọi tên tôi, nhìn gương mặt giống hệt tôi, nhưng người cô yêu lại không phải tôi.

Căn bản không phải là tôi.

Đầu óc cứ như đã lâu rồi không vận dụng nên không thể gánh nổi sự thật đột ngột xuất hiện này.

Tim đau nhói cực độ như bị kim đâm nhưng tôi vẫn ôm chút hi vọng, muốn nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng trước mắt nên khó khăn mở lời: “Vậy anh trước đây thì sao?”

Nữ thần lộ vẻ thắc mắc: “Anh trước đây?”

Tôi nhếch khóe môi tự giễu, “Đúng, anh trước đây không hề trưởng thành, không hề nghiêm túc, không hề tỉ mỉ, không hề nhiệt tình, em cũng thích chứ?”

Nữ thần thoát khỏi ôm ấp của tôi, lùi về sau hai bước, trên mặt mang theo nụ cười mỉm vui vẻ: “Trước đây anh như thế nào không quan trọng, em chỉ thấy được hiện tại người trưởng thành thận trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể ung dung giải quyết mọi khó khăn, hoàn mỹ đến khó tin nổi chính là anh. Người ta luôn tiến về trước chẳng phải sao? Nếu cứ giậm chân ở quá khứ thì cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa.”

Người cô ấy thích là gã âu phục. Vẫn luôn là gã âu phục.


Người trưởng thành thận trọng không phải tôi.

Người có thể ung dung giải quyết mọi khó khăn bất cứ lúc nào không phải tôi.

Người hoàn mỹ đến khó tin nổi cũng không phải tôi.

Ban đầu tôi chỉ là tên trạch nam chết bầm lười biếng, xốc nổi, tồi tệ.

Song không ai còn nhớ đến một tôi như thế.

Giờ đây chỉ cần nhắc đến tên của tôi thì tất cả mọi người đều sẽ tự động liên tưởng đến gã âu phục ưu tú trưởng thành thận trọng.

Đã vậy thì tôi phải đóng vai tiếp thôi.

Tôi hưởng thụ ánh mắt kính ngưỡng của những người trong tiệc rượu dành cho mình, hưởng thụ nữ thần tựa vào ngực mình với nụ cười ngọt ngào, hưởng thụ cảm giác ngồi trong văn phòng được đông đảo nhân viên vây quanh nịnh hót.

Tôi hưởng thụ tất cả những gì bản thân đang sở hữu ở hiện tại.

Mà muốn sở hữu chúng thì nhất định phải đóng vai gã âu phục trong suy nghĩ của mọi người.

Nhưng chỉ dựa vào gã âu phục thì không có tác dụng.

Nghiệp vụ phức tạp cũng được, tính cách trưởng thành thận trọng cũng được, hết thảy tôi đều muốn học.

Không những muốn học mà còn muốn làm tốt hơn cả gã âu phục.


“Tôi muốn trở thành anh.” Tôi bèn nói với gã âu phục.

Chỉ có trở thành gã âu phục thì mới có thể hiên nhiên sở hữu hết mọi thứ ở hiện tại, mới có thể hiển nhiên được nữ thần yêu thích.

Trên mặt gã âu phục vẫn luôn mang nụ cười: “Em vui là được.”

Tôi quan sát gã đàn ông có ngũ quan giống mình như đúc nhưng nhìn có mị lực hơn, nói: “Tôi ghét anh, đố kỵ với anh, hận không thể giết anh.”

Ý cười nơi khóe miệng gã âu phục ngày càng sâu: “Thật à?”

“Nhưng tôi không thể rời khỏi anh.” Tôi ai oán thở dài.

“Em chính là anh, anh chính là em, dĩ nhiên em không thể rời khỏi anh.” Gã âu phục giơ tay khẽ vuốt má tôi, trầm giọng nói, “Ngược lại, anh cũng không thể rời bỏ em.”

Anh cũng không thể rời bỏ em.

Tôi không kìm lòng được cười ngây ngô.

Hóa ra trên cõi đời này vẫn còn có người cần tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận