Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

"Ai làm!" Phương lão gia tử cả người phát run, cũng không quan tâm Phương Yến còn đang trên xe, nâng cao giọng nói: "Ai tiết lộ chuyện này ra ngoài?!"

Johnson thở dài, ông ta chỉ nói: "Ngài vẫn là về rồi tận mắt nhìn đi."

Phương Yến ngủ đến mơ mơ hồ hồ, bị giọng nói rống giận của Phương lão gia tử làm cho bừng tỉnh, cậu ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài của sổ, đáy mắt đều là mờ mịt.

Xảy ra chuyện gì rồi? Ông nội sao lại tức giận như vậy?

Phương Yến và Phương lão thái thái nhìn nhau, Phương lão thái thái lắc đầu. Bà ta cũng rất ít khi nhìn thấy đáng vẻ tức giận của Phương lão gia tử, trong mắt cũng có chút khó hiểu.

Bà ta đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, đã thấy Phương lão gia tử mở cửa xe.

"Bà và Yến Yến về biệt thự Hà Nguyên trước." Sắc mặt Khương lão gia tử rất kém, "Trong nhà xảy ra chút chuyện, tạm thời không thể ở, tôi đi xử lý trước đã."

"Trong nhà xảy ra chuyện gì?' Phương lão thái thái trừng to mắt.

Phương lão gia tử phất tay, không nói rõ, chỉ nói tài xế lái xe đi.

Chiếc xe từ từ phóng đi, Phương lão thái thái nhíu mày còn oán giận: "Cái ông lão này, chuyện gì cũng không biết nói cho rõ."

Phương Yến quay đầu nhìn bóng dáng của Phương lão gia tử, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an.

Trong nhà xảy ra chuyện...

Không phải là phòng phẫu thật xảy ra chuyện chứ?

Phương Yến cắn môi, lại lắc đầu.

Không thể nào, Phương lão gia tử xem phòng phẫu thuật đó còn quan trọng hơn bất cứ cái gì, cũng chỉ có vài người trong nhà biết được, cậu ta cũng là trong lúc vô tình nghe được Phương lão gia tử nói chuyện với Phương Kỳ Sơn mới biết chuyện có phòng phẫu thuật, đến Phương Thịnh cũng bị giấu diếm.

Phòng phẫu thuật không thể xảy ra chuyện.

Phương Yến hít một hơi thật sâu, thoáng đè nén nỗi bất an xuống, bắt đầu nghĩ đến chuyện khác để dời sự chú ý của mình.

Cũng không biết ba mẹ còn có anh trai lúc nào mới về.

Bên kia, Phương lão gia tử cúp điện thoại xong lập tức vội vã về nhà cũ.

Johnson đứng ở cửa tầng ngầm, nhìn thấy Phương lão gia tử dẫn đầu qua chào hỏi.

"Phương lão."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!" Phương lão gia tử trợn tròn mắt, "Người biết chuyện này rất ít, sẽ không phải là cậu...."

"Tôi sao có thể tiết lộ chuyện này ra ngoài?" Johnson chỉ cảm thấy khó hiểu, ở Hoa quốc nhiều năm như vậy rồi, tiếng trung của ông đã rất tốt rồi, "Tôi không muốn sống nữa sao."

Phương lão gia tử nhìn chằm chằm Johnson hai giây, rất nhanh đã dời tầm mắt.

Không thể nào là Johnson, ông vừa rồi thật sự là tức quá hồ đồ.

Johnson sớm đã cùng ở trên một con thuyền với nhà bọn họ, cậu ta không thể nào không lo lắng đến an nguy của bản thân.

"Có camera giám sát không?" Phương lão gia tử lạnh lùng hỏi.

Johnson lắc đầu, hắn không có quyền hạn.

Cộng thêm chuyện phòng phẫu thuật dưới tầng hầm nhà họ Phương có rất ít người biết, sau khi Johnson phát hiện phòng phẫu thuật bị phá, hắn cũng không dám để lộ ra, chỉ có thể gọi điện cho Phương lão gia tử trước.

Cửa tầng ngầm sớm đã bị Johnson mở ra rồi, Johnson đi vào bên trong, Phương lão gia tử cũng đi theo.

Vừa đi đến cửa, hô hấp Phương lão gia tử đã trở nên dồn đập.

Bị chọc tức.

Tường gạch nem sứ, các bộ phận thiết bị y tế rơi rụng khắp nơi, máy móc, đèn trần nhà đều bị đập nát, sàn nhà càng bị đập nát.

Những thiết bị này, đều là bọn họ tốn rất nhiều tiền mua về, cố gắng hết sức mua về, nhưng bây giờ những thiết bị quý giá này, bị người ta đập thành sắt vụn rồi!

Phương lão gia tử cảm thấy ngực trái đau đến lợi hại, ông ta vươn tay ôm lấy trái tim, quay đầu nghĩ muốn đến phòng giám sát.

Chính vào lúc này chuông điện thoại vang lên.

Phương lão gia tử nhìn điện thoại đang rung trong tay, là Phương Thịnh gọi đến.

Trong lòng ông hơi thở phào.

Có thể thần không biết quỷ không hay mà đập phá phòng phẫu thuật dưới tầng ngầm, người làm trong nhà có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng một người làm sao có thể biết dưới tầng hầm nhà họ có phòng phẫu thuật, còn đập phá phòng phẫu thuật?

Đằng sau người làm này chắc chắn có người sai khiến!

Trên đường đi về, Phương lão gia tử đã gọi cho quản gia, để ông ta khống chế hết toàn bộ người làm.

Cho dù là người làm nào, ông ta cũng phải làm cho người này khai sai người đứng đằng sau sai khiến.

Đợi Phương Thịnh trở về, ông ta quyết định giao chuyện này cho Phương Thịnh đi làm.

Nó sớm muộn cũng phải biết bệnh tình của Yến Yến, phòng phẫu thuật bị đập phá không nghi ngờ được là một cơ hội thích hợp.

Chỉ cần Phương Thịnh làm tốt chuyện này, bên phía công ty Phương lão gia tử không phải là không thể cho chút quyền lực.

Phương lão gia tử nhận điện thoại, còn chưa đợi ông ta mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến tiếng cười nhẹ của Phương Thịnh: "Ông nội, ông về đến nhà chưa?"

"Thịnh Thịnh, ông..." Giọng nói của Phương lão gia tử còn đang run rẩy.

Phương Thịnh nghe thấy giọng nói này đã biết Phương lão gia tử đã nhìn thấy "bất ngờ" mà anh ta cho bọn họ.

"Xem ra là ông đã về nhà rồi, có lẽ ông cũng đã nhìn thấy bất ngờ cháu tặng cho mọi người." Phương Thịnh chưa từng thấy dễ chịu nhẹ nhàng như bây giờ.

Đầu bên kia Phương lão gia tử lại lập tức sững sờ tại chỗ.

"Có, có ý gì? Bất ngờ gì?" Phương lão gia tử không tin được mà trừng to mắt, ngón tay cầm điện thoại siết chặt, "Thịnh Thịnh, cháu đang nói gì vậy?"

Biểu tình trên mặt Phương Thịnh không có biến hóa, anh ta nâng cánh tay nhìn thời gian, rồi mới chậm rì rì nói: "Đương nhiên là bất ngờ dưới tầng ngầm rồi, cháu đã thông báo trước cho bác sĩ Johnson rồi, kẽ nào ông ta còn chưa thông báo cho ông?"

Máu huyết không ngừng xông lên đầu Phương lão gia tử, ông ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bỏ, chỉ trong nháy mắt, Phương lão gia tử đã hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này.

Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệnh, Phương lão gia tử há miệng, giọng nói giống như là biến mất trong chớp mắt.

"Tại, tại sao? Cháu tại sao lại làm như vậy!?" Phương lão gia tử một lúc lâu sau mới nói ra được câu này, khóe mắt ông muốn nứt ra, hung tợn trừng măt nhìn tàn tích của thiết bị, giống như là không thở được nữa.

Ông ta cảm thấy cả người nhẹ bẫng, tay chân mềm nhũn, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Johnson cách đó không xa nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta bị dọa không nhẹ, nhanh chóng xoay người lục lọi trong đóng phế tích, lấy ra một viên thuốc trợ tim.

"Uống đi!" Johnson nhét thuốc và miệng Phương lão gia tử.

Phương lão gia tử nuốt thuốc xuống, ông ta nặng nề thở hổn hển, hít vài hơi thật sâu, muốn phun ra được ngụm khí nghẹn ở ngực, trong mắt khôi phục lại một chút thanh tỉnh.

"Thịnh Thịnh...cháu tại sao lại làm như vậy?! Tại sao lại làm như vậy! Tại sao!" Cảm xúc của Phương lão gia tử lại một lần nữa không chịu sự khống chế mà kích động lên, ông ta nắm chặt điện thoại, hận không thể kéo Phương Thịnh đến trước mặt để chất vấn.

Phương Thịnh nghe tiếng gào thét của Phương lão gia tử, một bên cảm thấy nực cười, một bên lại cảm thấy lạnh lẽo.

Tại sao?

Đương nhiên là vì bản thân anh ta.

"Ông nội, bệnh tình của Yến Yến căn bản không hề nghiêm trọng, tại sao mọi người lại cố chấp muốn thay tim cho em ấy?" Phương lão gia tử không quan tâm chất vấn Phương lão gia tử, mà hỏi vấn đề anh ta rất hiếu kỳ.

"Cháu hiểu cái gì? Yến Yến không thay tim sẽ chết! Cháu là anh trai của Yến Yến, cháu lẽ nào muốn tận mắt nhìn thấy Yến Yến chết sao?" cảm xúc Phương lão gia tử vô cùng kích động.

Khóe miệng Phương Thịnh hiện lên một nụ cười trào phúng: "Cho nên vì để cho Phương Yến sống tiếp, nên hy sinh Diệp Triều Nhiên?"

Anh ta gọi Phương Yến, không còn gọi là "Yến Yến" nữa.

Phương lão gia tử không phát hiện anh ta đã thay đổi xưng hô, chỉ kinh ngạc Phương Thịnh từ lúc nào đã biết được kế hoạch của bọn họ.

"Cháu...Cháu biết từ khi nào?" Trong này chỉ có Johnson, Phương lão gia tử cũng không lo người khác nghe thấy.

"Một khoảng thời gian rồi," Phương Thịnh rũ mắt, "Bác sĩ đã nói rồi, bệnh tình của Phương Yến không hề nghiêm trọng, mọi người sao cứ nhất định phải kiên trì đổi tim cho nó?"

Phương lão gia tử trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Nhưng bác sĩ cũng nói, còn có 10% khả năng phát bệnh...."

"Chỉ vì 10% khả năng phát bệnh này?!" Suy đoán được chứng thực, Phương Thịnh chỉ cảm thấy hoang đường, đồng thời cũng cảm thấy nực cười.

Nghĩ lại, đây quả thật là chuyện bọn họ có thể làm ra được.

Ký ức lúc nhỏ của Phương Thịnh không nhiều, chỉ nhớ duy nhất có một năm Phương Kỳ Sơn vui vẻ ôm lấy anh ta, nó cho anh ta biết anh ta có thêm hai người em trai. Hai em bé nằm trên cũi, đều là dễ thương như nhau.

Nhưng rất rõ ràng, một em trai lớn hơn so với em trai còn lại, cũng khỏe mạnh hơn một chút.

Thái Liên Hoa nói với anh ta, em hai sức khỏe tốt, em út mắc bệnh, có điều nhà bọn họ sẽ trị bệnh cho em út, sau này đợi bệnh của em trai khỏi rồi, Phương Thịnh có thể dẫn hai em trai ra ngoài chơi.

Phương Thịnh rất vui vẻ, mỗi ngày về nhà ngay lập tức đến phòng xem em trai.

Nhưng thời gian như vậy không dài, một hôm tan học về, Phương Thịnh giống như ngày thường vui vẻ đi thăm hai em trai, nhưng đi đến chiếc nôi màu xanh, anh ta phát hiện chiếc nôi đó đã trống rỗng rồi.

Hai em trai biến thành một.

Phương Thịnh không hiểu hỏi Thái Liên Hoa, em trai của mình sao lại thiếu một.

Thái Liên Hoa nói: "Em trai kia của con đi lạc mất rồi, Thịnh Thịnh bây giờ chỉ còn một em trai, Thịnh Thịnh nhất định phải đối xử tốt với em trai duy nhất của con, biết không?"

Lúc Phương Thịnh còn nhỏ nào hiểu cái gì là trở mặt?

Phương Thịnh rất nghe lời Thái Liên Hoa, nghe lời bà ta nói xong, bắt đầu yên thương Phương Yến gấp đôi.

Nhưng lúc nhỏ Phương Yến thường bị bệnh, mỗi lần bị bệnh, đều ở bệnh viện mấy tháng liền.

Phương Yến cách một lớp thủy tinh, nhìn Phương Yến ở xa xa.

Làn da của Phương Yến đang nằm trên giường trắng đến gần như trong suốt, mạch máu dưới da có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Từ lúc đó trở đi, Phương Thịnh hạ quyết tâm, anh ta nhất định phải đối xử tốt với em trai, cho dù là em trai làm cái gì, anh ta sẽ kiên định đứng sau em trai không rời.

Cho nên cho dù lúc nhỏ anh ta có thể cảm nhận được sự thiên vị của người nhà, nhưng anh ta cũng không để trong lòng.

Phương Thịnh nghĩ, sức khỏe Yến Yến không tốt, ba mẹ ông nội bà nội thiên vị thì tính là cái gì? Anh ta cũng thiên vị Yến Yến.

Nhưng Phương Thịnh có thế nào cũng không ngờ được, người em trai anh ta đặt trên đầu quả tim, người nhà mà anh ta tin tưởng nhất, lại đem mình thành nguồn lựa chọn trái tim thứ hai.

Phương Thịnh rất muốn cười, bởi vì rất thái quá.

Phương Yến có bao nhiêu quan trọng, mới làm cho bọn họ coi thường mạng sống của người khác.

Đồng thời, Phương Thịnh càng nghi hoặc hơn, năm đó tại sao bọn họ lại đưa Diệp Triều Nhiên đi.

Em bé một tháng tuổi không thể nào tự mình đi được, cho nên lúc đó tin tức báo án ở thành phố Nam là thật, là anh ta bị che mắt.

"Thịnh Thịnh, cháu nói cho ông biết tại sao cháu lại làm như vậy, cháu giải thích rõ ràng cho ông, ông sẽ không trách cháu..."

Trong điện thoại Phương lão gia tử còn đang lải lải truy vấn nguyên nhân, độ ấm trong mắt Phương Yến lại lạnh xuống.

"Cháu cũng rất muốn hỏi, mọi người sao lại giấu cháu." Phương Thịnh lạnh lùng nói.

Phương lão gia tử sửng sốt, ông ta há miệng, một lúc lâu không nói gì.

Ông ta không biết nên mở miệng thế nào.

Đem trái tim người sống âm thầm thay cho Yến Yến, cho dù người này là Diệp Triều Nhiên, là anh em song sinh của Phương Yến, thì cũng là chuyện nghiệp chướng nặng nề, bọn họ sở dĩ giấu Phương Thịnh, đương nhiên là vì muốn tốt cho Phương Thịnh.

Nhưng Phương lão gia tử cũng không ngờ rằng, Phương Thịnh lại phát hiện ra chuyện này.

"Chúng ta không tính cứ mãi giấu cháu," Phương lão gia tử nói, "Chúng ta định đợi phẫu thuật kết thúc, sẽ nói chân tướng chuyện này cho cháu biết."

"Phẫu thuật kết thúc?" Phương Thịnh cười nhạo một tiếng, "Mọi người có nắm chắc như vậy à, phẫu thật nhất định sẽ thành công sao?"

Phương lão gia tử lời thề son sắt: "Đương nhiên! Chúng ta mua mặc dù là thiết bị y tế bệnh viện đào thải, nhưng...."

"Ông nội, cháu không muốn thảo luận cái này với ông," Phương Thịnh không còn kiên nhẫn, máy bay của anh ta sắp cất cánh rồi, "Vấn đề cháu muốn biết, ông đều không trả lời cháu, nhưng những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Vì cháu sắp lên máy bay rồi, từ nay về sau, cháu và nhà họ Phương không còn bất cứ quan hệ nào nữa."

Sắc mặt Phương lão gia tử thay đổi: "Cháu...cháu nói cái gì?"

"Nể mặt chuyện cháu sắp đi rồi, vấn đề cuối cùng, ông nội, năm đó tại sao mọi người lại bỏ rơi Diệp Triều Nhiên?" Phương Thịnh hỏi.

Phương lão gia tử còn đang rơi vào chấn kinh chuyện Phương Thịnh ra nước ngoài, ông ta sửng sốt một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Cháu và gia tộc không có bất cứ quan hệ gì? Phương Thịnh! Cháu đang đùa gì vậy?!"

Phương Thịnh thất vọng nhắm mắt.

Xem ra ông nội của anh ta cái gì cũng không nói.

Có điều không sao cả, dù sao chuyện này đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa.

Sau này chuyện của nhà họ Phương anh ta sẽ không nhúng tay vào nữa, cho dù là Phương Yến hay là Phương Kỳ Sơn, đều không có bất kỳ quan hệ nào với anh ta nữa.

Anh ta trước khi đi tìm người đập phá phòng phẫu thuật, tư tâm vẫn là vì bản thân anh ta. Dù sao động tác đập phá phòng phẫu thật không nhỏ, nếu như bị Phương lão gia tử biết trước, anh ta không thể đi được.

Có điều Phương Thịnh trước nay luôn thích lưu lại một con đường, nếu như hôm nay anh ta thật sự không đi được, vậy thì sáng sớm ngày mai, chuyện nhà họ Phương âm thầm kiến tạo phòng phẫu thật sẽ được đăng lên trang nhất các phương tiện truyền thông.

Vẫn may hôm nay tất cả đều thuận lợi.

Mặc dù anh ta và nhà họ Phương không còn quan hệ gì nữa, nhưng Phương Thịnh vẫn hy vọng bọn họ có thể sống tốt.

Dù sao cho dù thế nào, bọn họ cũng là người nhà sớm chiều bên nhau nhiều năm của anh ta.

Tình cảm thật trả giá quá nhiều tình cảm, Phương Thịnh không phải một sớm một chiều mà thu lại được.

Còn Diệp Triều Nhiên...

Cũng không biết em ấy nghĩ anh ta như thế nào, nhưng anh ta đập phá phòng phẫu thuật, cũng coi như là giúp em ấy một tay.

Hy vọng em ấy không so đo hiềm kích trước đây.

Phương Thịnh cúp điện thoại, rút sim điện thoại, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay người lên máy bay.

Đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng "tút tút", Phương lão gia tử mới ý thức được Phương Thịnh không nói đùa, Phương Thịnh thật sự cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương!

Nhưng tại sao?

Phương Thịnh tại sao lại đột nhiên cắt đứt quan hệ với người nhà?

Bọn họ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Phương Thịnh!

Phương lão gia tử gấp đến độ tay cũng run run, ông ta cầm điện thoại, gọi lại cho Phương Thịnh.

Cho dù là ông ta có gọi bao nhiêu lần, đầu dây bên kia chỉ truyền đến giọng nữ lạnh băng: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...."

Máy huyết toàn thân Phương lão gia tử đường như là đông cứng lại, ông ta ngơ ngác nhìn chằm chằm tàn tích thiết bị dưới đất, trước mắt tối sầm, hôm mê bất tỉnh.

Johnson bị dọa sợ, nhanh chóng đón lấy ông ta: "Phương lão! Phương lão!"

......

Phương lão gia tử một đi không trở lại, trong lúc Phương lão thái thái gọi cho ông ta mấy cuộc điện thoại cũng không có người nghe.

Phương lão thái thái lập tức ngồi không yên trong nhà, không khỏi đứng lên đi đi lại lại. Bà ta muốn đi tìm Phương Yến nói chuyện, nhưng lại sợ làm phiền Phương Yến nghỉ ngơi, dứt khoát không đi tim nữa.

Đợi đến rạng sáng, Phương lão gia tử cũng không về, Phương lão thái thái không nhịn được nữa, bà ta mặt quần áo, đang định gọi điện cho tài xế, chuông điện thoại trong tay bà ta vang lên.

"Alo?"

"Phu nhân, bà bây giờ có thời gian đến bệnh viện một chuyến không? Lão gia phẫu thuật cần có người nhà ký tên!" Giọng nói của Johnson vang lên ở đầu dây bên kia, Phương lão thái thái sửng sốt vài giây, trước mắt lập tức tối sầm.

Phương Yến sớm đã bị động tĩnh của Phương lão thái thái ồn tỉnh, nhìn thấy một màn này cậu ta lập tức bước lên, đón lấy Phương lão gia tử: "Bà nội, bà có sao không?"

Phương lão thái thái lập tức rơi nước mắt: "Ông....Ông nội con phải làm phẫu thuật, chúng ta mau đến, mau đến bệnh viện!"

Sắc mặt Phương Yến lập tức trở nên khó coi, sao buổi chiều vẫn con đang tốt, bây giờ lại làm phẫu thuật rồi?

"Bà trước tiên đừng lo lắng, cháu gọi điện cho tài xế." Phương Yến lúc này cũng không giả vờ tim mình không thoải mái nữa.

Phẫu thuật của cậu ta còn chưa làm, Phương lão gia tử nhất định không được xảy ra chuyện!

Cho dù xảy ra chuyện, cũng phải đợi phẫu thuật của mình làm xong rồi nói!

Lúc nhà họ Phương gà bay chó sủa, Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa cũng không được yên.

Phương lão gia tử không nhận điện thoại của Phương Kỳ Sơn, Phường Kỳ Sơn không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho luật sư mà ông ta đã liên lạc trước đó.

Kết quả không ngờ, luật sư đến, cảnh sát cũng không có ý thả bọn họ ra.

Sắc mặt Phương Kỳ Sơn lập tức khó coi, nhìn luật sư: "Anh không phải đã nói....."

"Bây giờ tính chất vụ án này đã thay đổi rồi," Luật sự bất đắc dĩ lắc lắc đầu với Phương Kỳ Sơn, hạ giọng nói: "Bên phía cảnh sát có được camera giám sát bên đường, cộng thêm nhà họ Diệp cung cấp báo cáo nghiệm thương, vụ án này không đơn giản mà phán hiểu nhầm như thế nữa."

"Anh có ý gì?" Phương Kỳ Sơn trừng to mắt.

Luật sư ấn ấn thái dương sưng đau của mình.

Nói thật anh ta đã bắt đầu hối hận nhận vụ án này của Phương Kỳ Sơn rồi.

Chủ yếu là vì lúc ban đầu Phương Kỳ Sơn trả rất nhiều tiền, anh ta nghĩ, Phương Kỳ Sơn là người nhà họ Phương, anh ta bán cho nhà họ Phương một cái nhân tình cũng tốt.

Nhưng sớm biết người Phương Kỳ Sơn là người nhà họ Diệp, có nói thể nào anh ta cũng không nhận vụ án này!

Đùa sao, bây giờ anh ta phải đối mặt là đoàn luật sư đứng đầu trong nước, bọn họ chưa từng thua kiện trong vụ án nào! Bây giờ bên anh ta còn đang chuẩn bị tài liệu, bên bọn họ đã nắm giữ được chứng cứ giao lên rồi.

Phương Kỳ Sơn và anh ta căn bản là muốn chạy dân sự để hòa giải, bây giờ tài liệu bên đó giao lên, tính chất vụ án này đã thành vụ án hình sự, nào có chỗ cho anh ta chen vào?

Nhìn vẻ mặt khó tin của cố chủ, luật sư thở dài nói: "Tôi thật lòng kiến nghị anh, sớm nhận tội đi, nói không chừng còn có thể được xử lý khoan hồng..."

"Anh đang đùa cái gì vậy?!" Phương Kỳ Sơn tức giận nói, "Lão tử trả cho anh nhiều tiền như vậy, là để anh đến trước mặt tôi nói với tôi nhận tội đi à? Cmn không có kim cương đừng ôm đồ sứ (*)? Cmn nó nếu như không được, sớm đem tiền trả lại cho tôi, tôi...."

(*) trước khi làm việc phải cân nhắc đến năng lực của bản thân

Luật sư đã bao giờ phải nghe những lời như vậy?

Nghe thấy Phương Kỳ Sơn nói như vậy, anh ta tức giận đến bật cười: "Được, nếu như anh đã mở miệng rồi, vậy tôi sẽ về trả lại tiền lại cho anh. Vụ án này, tôi thật sự không nhận nổi."

Ném xuống câu này, luật sư xoay người bỏ đi.

Phương Kỳ Sơn nhìn thấy luật sư bỏ đi thật, ông ta trước tiên là sửng sốt, sau đó là sắc mặt rất thối.

Đi thì đi, cái thứ vô dụng đi cũng tốt, dùng lắm thì ông ta lại gọi điện liên hệ với luật sư khác là được rồi.

Nhưng cảnh sát căn bản không cho Phương Kỳ Sơn cơ hội gọi điện thoại, cảnh sát thẩm vấn cầm một chồng ghi chép đi vào, lạnh lùng liếc nhìn Phương Kỳ Sơn: "Bảo tiêu và vợ của anh cũng đã khai cả rồi, anh có chắc là không khai sao?"

Phương Kỳ Sơn nghe vậy, cả người cứng đờ.

"Cái gì? Bọn họ khai cái gì?"

Luật sư trước khi đến tìm Phương Kỳ Sơn, đã đi tìm Thái Liên Hoa trước.

Thái Liên Hoa là một quý phu nhân yếu ớt, bị nhốt một đem ở đồn cảnh sát, sớm đã không chịu nổi.

Nhìn thấy luật sư, nước mắt bà ta cũng không kìm được nữa, ào ào rơi xuống, kéo tay luật sư hỏi tiếp theo nên làm thế nào.

Luật sư nhìn Thái Liên Hoa, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sau đó đơn giản phân tích vụ án này cho Thái Liên Hoa một lần.

Thái Liên Hoa nghe xong, trên mặt không còn huyết sắc.

"Án, án hình sự? Anh nói chúng tôi có liên quan đến án hình sự?" Thái Liên Hoa khó tin nhìn luật sự, "Làm sao có thể, tôi chỉ là đi tìm người phụ nữ đó nói chuyện một lúc thôi sao, tôi cũng không có...."

Sắc mặt luật sư khẽ biến, dịu giọng nói: "Vậy thì cô phải nói thật với cảnh sát, nếu như cô không tham gia vào chuyện bắt cóc đứa trẻ đó, tội của bà phải chịu chỉ là đồng phạm, sẽ không bị phán quá lâu,"

Thái Liên Hoa cắn chặt răng.

Đồng phạm? Tại sao lại nói là bà ta sẽ không bị phán quá lâu?

Thái Liên Hoa lòng dạ rối bời, bà ta không thể bị nhốt lại!

"Vậy....Vậy anh có thể nghĩ cách giúp tôi không? Tôi không muốn... tôi không muốn....." Thái Liên Hoa nói, khóc đến không tự khống chế được.

Luật sư thở dài, cho Thái Liên Hoa một chủ ý.

Không tính là ném nồi, nhưng làm như vậy bà ta quả thật sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Sau khi luật sư đi, Thái Liên Hoa lại khóc một lúc, mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Bà ta nghĩ kỹ lại lời luật sư và lời và nhớ lại lời Phương Kỳ Sơn nói trước đó một lần, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Yến Yến bây giờ sức khỏe còn chưa hoàn toàn tốt lên, không thể không có người chăm sóc.

Bà ta phải đi ra, mới có người chăm sóc Yến Yến.

Phương Kỳ Sơn chắc chắn cũng nghĩ như vậy, cho nên ông ấy sẽ không trách mình.

Thái Liên hoa lau sạch nước mắt, gọi cảnh sát, chủ động tỏ vẻ mình đồng ý phối hợp điều tra, đồng thời còn nói: "Tôi có ghi âm, Phương Kỳ Sơn gọi điện cho bảo tiêu, tôi có ghi âm."

Lại có thêm phần chứng cứ này bày ra trước mặt, Phương Kỳ Sơn sắc mặt như tro tàn, suy sụp mà dựa vào ghế.

Làm sao có thế?

Thái Liên Hoa thừa nhận tất cả là do ông ta sai khiến?

Ông ta làm như vậy là vì ai? Nếu không phải vì Yến Yến, ông sẽ làm như vậy?

Thái Liên Hoa thế mà lại đổ hết tội lên đầu ông, còn lén lút ghi âm!

Bà ta tại sao lại phòng bị bản thân như vậy?

Là sớm dự liệu được ông ta sẽ thất bại, chuẩn bị trước đường lui cho mình?

Hay là nói bà ta sớm đã muốn tìm cớ để ly hôn với ông ta? Đợi ông ta bị cảnh sát nhốt lại, bà ta có thể ở bên ngoài tùy tiện ngoại tình?

Nghĩ đến đây, Phương Kỳ Sơn không nhịn được nữa, hung ác mắng chửi: "Cái con đàn bà kỹ nữ! Cô thật là nhẫn tâm!!!

"Thái Liên Hoa --- cmn tôi sẽ không tha cho cô!"

Thái Liên Hoa ở phòng bên cạnh hoảng hốt khi nghe được tiếng mắng chửi của Phương Kỳ Sơn, bà ta không nhịn được mà rùng mình.

Bà ta phải đi về, cho dù thế nào bà ta cũng phải trở về bên cạnh Yến Yến.

- -----

Tác giả có điều muốn nói:

Có người bình luận nói có phải là tẩy trắng cho Phương Thịnh không, tôi không có tẩy trắng cho cậu ta! Tất cả những người từng làm tổn hại cho Diệp Triều Nhiên sẽ không được tẩy trắng~ Phương Thịnh sở dĩ đập phá phòng phẫu thuật, càng nhiều hơn là làm đảm bảo cho chính mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui