– Người đó… sắp khỏi bệnh rồi.
Nghe được những lời này từ Đình Triết, Tiểu Mỹ bỗng cảm thấy bản thân có lỗi và dường như đã hiểu lầm anh.
Cô lại gần chỗ anh thêm một chút, đôi môi mấp máy hỏi.
– Có phải khi nãy chú định đến bệnh viện thăm người quen đúng không?
– Phải, tôi đến xem tình hình họ thế nào.
Sao bỗng nhiễn em lại hỏi chuyện này?
– Em xin lỗi!
Đình Triết nhíu mày đầy ngạc nhiên.
– Em gì sai mà phải xin lỗi!
– Tại em cứ đòi chú ở lại nên chú mới không đến bệnh viện được.
Em không biết là chú đang chăm người bệnh.
Bây giờ Đình Triết mới hiểu lý do Tiểu Mỹ xin lỗi mình.
Cuộc nói chuyện với trưởng khoa khi nãy, có lẽ Tiểu Mỹ cũng đã nghe thấy nhưng chỉ là một phần của câu chuyện.
Dù sao việc cô nghĩ anh đang chăm người quen ở bệnh viện cũng tốt hơn là để cô biết được sự thật.
Đình Triết vươn tay kéo Tiểu Mỹ vào lòng, nhẹ nhàng xoa má cô.
– Mấy ngày qua tôi đi thăm người quen ở bệnh viện nên không thường xuyên bên cạnh em.
Có phải em nghĩ tôi có người khác không?
– Chuyện này… em… không biết!
Tiểu Mỹ cứ mãi ngập ngừng mà không trả lời câu hỏi bởi cô bị anh nói trúng tim đen.
Chuyện có cô gái gọi cho anh vào sáng sớm, rồi ngày nào anh cũng đi sớm về khuya chẳng trách cô lại nghi ngờ, đâu ai nghĩ anh lại đi thăm người bệnh.
Nếu Đình Triết nói rõ mọi chuyện ngay từ ban đầu thì đã không xảy ra hiểu lầm.
Cô tựa đầu vào ngực anh, hỏi điều cô thắc mắc thay vì đáp lại lời anh.
– Người quen của chú là nam hay nữ vậy?
– Là nữ!
– Hai người quen biết nhau thế nào? Sao chú không đưa em đi gặp cô ấy?
– Em muốn gặp cô ấy làm gì?
– Để thăm bệnh ạ!
– Em không cần phải đi thăm.
Dù sao cô ấy cũng sắp khỏi bệnh, hơn nữa chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, sau khi xuất viện sẽ không gặp lại.
Đình Triết khẽ vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Mỹ, giọng nói của anh trầm hẳn xuống không giống thường ngày.
Tiểu Mỹ không hiểu vì sao Đình Triết lại nói những lời như vậy.
Đã là bạn bè, thăm hỏi nhau ở bệnh viện được nhưng sao khi xuất viện không gặp lại? Cô không nghi ngờ mối quan hệ này của Đình Triết chỉ là trong đầu có những thắc mắc muốn được giải đáp.
– Em không ghen sao?
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết rồi lại lắc đầu, cười nói.
– Không! Chú chẳng nói hai người là bạn bình thường còn gì.
Chuyện đi thăm bệnh bình thường thôi mà.
– Em lại nói dối nữa rồi!
– Chú nói gì em không nghe rõ?
Đình Triết lắc đầu ra hiệu cho Tiểu Mỹ nằm xuống rồi ôm chặt cô vào lòng mà không nói một lời.
Làm gì có người vợ nào không ghen khi biết chồng mình đi thăm bệnh một người bạn, đã vậy còn là phụ nữ.
Dạo gần đây bệnh tình Hân Nghiên có chút thay đổi, ngay cả Đình Triết cũng cảm thấy anh đi sớm về khuya nhiều lần.
Tiểu Mỹ nói không ghen chẳng qua chỉ là một lời nói dối.
Chỉ còn vài ngày nữa, mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy, anh cũng không cần giấu giếm cô thêm điều gì.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, cái tên Đường Hân Nghiên sẽ không xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
Nằm trong lòng Đình Triết, Tiểu Mỹ cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim, từng hơi thở nặng nề của anh.
Cô chọn cách im lặng thay vì tiếp tục hỏi chuyện liên quan đến người bạn kia.
Tiểu Mỹ nhắm mặt lại để bóng tối bủa vây, ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Đêm dài… cứ vậy mà trôi qua nhưng nó chỉ trôi qua với một người.
Rạng sáng.
Đình Triết chậm rãi gỡ tay Tiểu Mỹ ra khỏi người.
Đứng bên cạnh giường, anh cẩn thận đắp chăn lại nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi rời đi.
Cánh cửa phòng không còn phát ra tiếng động lớn giống mọi ngày.
Nhờ bàn tay của người đóng những âm thanh chỉ còn lại tiếng cót két nhỏ.
Lê từng bước chân nặng nề vào phòng sách, Đình Triết ngồi vào chỗ làm việc.
Lấy trong ngăn kéo một tập hồ sơ bệnh án, anh cẩn thận đọc kỹ từng dòng chữ in bằng mực đen trên tờ giấy trắng.
Hai mép của tờ giấy đã có nhiều nếp nhăn, chẳng biết Đình Triết đã đọc nó bao nhiêu lần mà xuất hiện những vết ấy.
Ngày nhận kết quả ở bệnh biện.
Đình Triết đã đọc kết quả ba lần giống như thể đang cố phủ nhận một điều vốn là sự thật.
Ngày hôm nay khi chỉ còn một mình trong căn phòng quen thuộc, cầm tờ giấy trên tay, anh đọc lại lần nữa.
Sự thật vẫn mãi là sự thật đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi.
Nếu có cũng chỉ đơn thuần là những cách khắc phục tạm bợ.
Đình Triết tức giận đập mạnh tay xuống bàn, không ngờ ngòi bút mực trên mặt bàn vô tình khiến tay anh bị thương.
Trong lòng bàn tay, mực và máu lẫn lộn nhưng Đình Triết không cảm thấy đau.
Điều anh cảm nhận được chính là những thứ đang xuất hiện trong suy nghĩ.
Nó khiến anh quên mất cảm giác đau đớn trên da thịt là thế nào.
Tiếng động nhỏ từ bên ngoài hành lang đột ngột truyền đến khiến Đình Triết giật mình.
Anh vội vàng giấu giấy xét nghiệm vào hộc bàn rồi im lặng lắng nghe.
Quả nhiên sau đó chừng vài phút cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, một bóng hình nhỏ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh.
Tiểu Mỹ từ bên ngoài bước vào trong, đôi chân trần khẽ chạy đến bên anh.
Đình Triết xoay người đối diện với cô, hỏi nhỏ.
– Em đến đây làm gì? Sao không ngủ tiếp đi?
– Em dậy không thấy chú nên đi tìm, tưởng chú ra ngoài rồi mà khi nãy nghe tiếng động lên em mới vào đây xem thử.
Chú đang làm việc sao?
– Chỉ là xem lại vài tài liệu thôi.
Tiểu Mỹ gật đầu hiểu ý rồi nhanh chóng nhận ra chiếc áo dính một vài vết mực cùng bàn tay đang chảy máu của Đình Triết.
Cô vội cầm tay anh lên, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, sốt sảng hỏi.
– Chú làm gì mà tay chảy nhiều máu vậy?
– Không có gì đâu.
Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng để tâm.
– Sao lại là vết thương nhỏ được, tay chú đang chảy nhiều máu lắm.
Có phải đây là kết quả của tiếng động khi nãy không?
Đình Triết im lặng không đáp đồng nghĩa với việc anh thừa nhận những lời Tiểu Mỹ nói là đúng.
Trong lúc tức giận vô tình làm bản thân bị thương nhưng bây giờ anh lại bối rối không biết nên giải thích với cô ra sao về nguyên nhân của cơn tức giận ấy.
Tiểu Mỹ vội đi lấy hộp y tế rồi cẩn thận băng bó lại vết thương cho Đình Triết.
Cũng may vết thương không quá sau nên không cần đến bệnh viện nhưng Tiểu Mỹ lại không tài nào hiểu nỗi, rõ ràng vết thương xuất hiện trên da thịt vậy mà Đình Triết lại không thấy đau.
Băng bó vết thương xong, Tiểu Mỹ còn xem lại chỗ vải băng một lần nữa để chắc chắn không bị hở.
Lúc này, cô mới nhìn anh bằng ánh mắt đầy giận dữ mà trách móc.
– Sao lúc nào chú cũng bất cẩn như vậy? Lỡ bị nặng hơn thì sao?
– Sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận!
– Chú không được hứa suông.
– Tôi biết rồi!
Chẳng biết từ bao giờ Tiểu Mỹ lại nhạy cảm với việc này đến vậy.
Dù sao cũng chỉ là một vết thương nhỏ, lỡ một ngày anh gặp chuyện lớn hơn chắc cô không thể giữ bình tĩnh như bây giờ.
Ánh mắt Đình Triết vẫn luôn nhìn về phía Tiểu Mỹ, tựa hồ như muốn điều gì đó nhưng lại thôi.
Tiểu Mỹ cũng nhanh chóng nhận ra điều khác lạ ở Đình Triết.
Cô quơ tay trước mặt anh vài lần rồi hỏi.
– Có chuyện gì mà chú nhìn em dữ vậy?
– Không có gì.
Tiểu Mỹ!
– Dạ?
Đình Triết nén tiếng thở dài rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Mỹ.
– Tuần tới, em có muốn đi chơi không?
– Đi chơi? Không phải chú đang bận việc ở công ty sao? Nhưng mà đi đâu mới được chứ?
– Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng em!
Tiểu Mỹ chau mày khó hiểu.
Từ đêm qua đến giờ Đình Triết luôn nói những chuyện không rõ đầu đuôi.
Mới mấy hôm trước anh còn nói công ty bận nhiều dự án, vậy mà giờ lại muốn đi chơi cùng cô.
Cô thực sự không hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa.
Tiếng chuông đồng hồ trong phòng vang lên điểm 7 giờ.
Đình Triết buông tay Tiểu Mỹ rồi đứng dậy thu dọn tài liệu.
Anh nói với cô.
– Bây giờ tôi phải đến công ty, em nhớ ăn sáng rồi mới làm việc.
– Chú không ăn cùng em ạ?
Đình Triết lắc đầu, đặt lên trán Tiểu Mỹ một nụ hôn rồi rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn Tiểu Mỹ trong căn phòng vắng.
Giờ cao điểm.
Những chiếc xe nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài trên cao tốc, Đình Triết nhìn đồng hồ đeo tay.
Nếu cứ tiếp tục tắc đường, e rằng sẽ lỡ muộn giờ.
Anh đã cố ý hoàn thành dự án sớm nhất để tới bệnh viện nhưng xem ra con đường đến đó vẫn còn nhiều cản trở.
Sau hơn một tiếng kẹt xe, Đình Triết cũng đến bệnh viện.
Như một hói quen, bước vào thang máy, bấm số tầng muốn tới.
Đợi khoảng chừng một lúc, cửa thang máy mở ra đồng thời vang lên một tiếng “ting”.
Đứng trước cửa phòng bệnh.
Đình Triết không hoa cũng chẳng quà cứ thế mà đi người không bước vào trong.
Anh lại gần giường bệnh của Hân Nghiên rồi lặng lẽ ngồi xuống.
So với hôm qua, hôm nay trông cô ta tiều tụy hơn hẳn.
Khuôn mặt bơ phờ cùng mái tóc rối vài chỗ, điều đặc biệt là kể từ khi Đình Triết bước vào Hân Nghiên không nhìn anh lấy một lần, không còn dáng vẻ hào hứng thường ngày.
– Em đã đỡ hơn chút nào chưa?
Hân Nghiên quay sang phía Đình Triết, khóe môi khẽ nở một nụ cười đầy chế giễu.
– Hôm qua anh còn bỏ mặc em mà? Sao bỗng nhiên hôm nay lại đến đây hỏi thăm? Anh không thấy bản thân đang rất mâu thuẫn sao?
– Anh vẫn thường xuyên đến đây thăm em nhưng cũng phải có giới hạn.
Anh còn công việc riêng của mình.
– Việc riêng của anh là bận chăm sóc cô vợ nhỏ đấy hả? Cô ta bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn bám lấy anh như sam vậy? Anh không định để cô ta trưởng thành sao?
– Ở bên anh, cô ấy không cần trưởng thành.
Tiểu Mỹ bám lấy anh thì sao chứ? Cô ấy là vợ anh, cô ấy có quyền làm vậy.
Ngược lại là em, em không có tư cách để chất vấn Tiểu Mỹ.
Hân Nghiên ngẩn người trước những lời Đình Triết vừa nói.
Cô ta cứ nghĩ Đình Triết đến đây vì chuyện tối hôm qua nhưng điều đang diễn ra lại là việc Đình Triết bảo vệ cô vợ nhỏ của anh trước mặt cô.
Đến giờ Hân Nghiên không thể gượng cười được nữa, lúc trước dù thế nào cũng phải cố gắng giả bộ tươi vui nhưng hiện giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Hân Nghiên quay mặt sang hướng khác tránh nhìn thẳng về phía anh.
Hai người im lặng hồi lâu, không một ai lên tiếng nói điều gì.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, Đình Triết nghĩ bản thân cứ ngồi mãi như vậy không phải cách hơn nữa sẽ mất nhiều thời gian vào chuyện vô ích.
Chưa để Hân Nghiên lên tiếng, Đình Triết đã vội nói.
– Anh đến đây chỉ để xem em thế nào thôi.
Nếu khoẻ rồi thì nghỉ ngơi đi, tuần sau em chuẩn bị phẫu thuật đừng làm những chuyện điên rồ.
Dứt lời, Đình Triết đứng dậy.
Vừa định xoay người rời đi thì giọng nói của Hân Nghiên vang lên.
– Em không muốn tiễn hành phẫu thật nữa!
Đình Triết lập tức chau mày khó hiểu.
Mới mấy hôm trước khi bàn về vấn đề này Hân Nghiên còn nhất quyết muốn làm phẫu thuật, bây giờ lại thay đổi.
Nén tiếng thở dài vào trong, Đình Triết quay người đối diện với Hân Nghiên, nét mặt không một chút ngạc nhiên.
– Tùy em! Phẫu thuật hay không do em quyết định.
Anh không can thiệp.
– Anh không hỏi lý do vì sao em thay đổi quyết định sao?
– Nếu anh biết lý do thì có thể thay đổi được quyết định của em?
Hân Nghiên bật cười.
Cô ta cười để chế giễu chính bản thân mình bởi có nằm mơ Hân Nghiên cũng không nghĩ một người từng yêu cô ta sâm đậm đến vậy bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế.
Hít một hơi thật sâu, Hân Nghiên nhẹ giọng hỏi.
– Em muốn biết người hiến tim cho mình là ai?.