– Em muốn biết người hiến tim cho mình là ai?
Đình Triết tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi Hân Nghiên đặt ra.
Rõ ràng khi nãy cô ta còn muốn ngừng ca phẫu thuật, bây giờ lại cần biết tên người hiến.
Chẳng phải đã có sự mẫu thuẫn rồi sao?
Tiếng bước chân vang trên nền đất, Đình Triết một lần nữa ngồi xuống kế bên giường bệnh.
Thoáng nhìn qua sắc mặt Hân Nghiên một lần như để chắc chắn vài điều, Đình Triết mới lên tiếng.
– Chuyện người hiến tim còn quan trọng sao khi em đã muốn ngừng phẫu thuật?
– Chỉ là muốn biết ân nhân của mình là ai thôi mà.
Hân Nghiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp lại lời Đình Triết.
Thứ mà cô ta muốn khi nói ra những câu này là sự quan tâm, hỏi han từ anh nhưng dường như mọi chuyện hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Hân Nghiên nhớ mấy ngày trước Đình Triết còn khuyên cô nên suy nghĩ lại về việc phẫu thuật.
Bây giờ khi Hân Nghiên quyết định theo ý anh, anh lại tỏ ra không quan tâm thậm chí một chút cảm xúc cũng không có.
Trong bầu không gian tĩnh lặng bỗng truyền đến hơi thở nặng nề của Đình Triết.
Hân Nghiên ngạc nhiên quay sang phía anh liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đã nhìn thẳng vào bản thân từ khi nào.
Đôi môi Hân Nghiên mấp máy tựa như đang muốn cất tiếng thì bị Đình Triết chen ngang.
– Ca phẫu thuật ghép tim có rất nhiều rủi ro nên anh mới khuyên em nen suy nghĩ kỹ lưỡng.
Chuyện phẫu thuật hay không, đều do em quyết định.
Anh hoàn toàn tôn trọng em, chỉ cần em muốn anh sẽ thực hiện.
Còn về người hiến tim, đó là một bệnh nhân trong bệnh viện thành phố.
Gia đình họ đã đồng ý hiến tim vì bệnh tình con họ không thể cứu vãn.
– Đình Triết, anh không thấy khoảng thời gian anh tìm được người hiến tim cho em rất nhau sao? Em nhớ hình như… chỉ mới vài tuần thì phải!
– Muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do.
Đình Triết chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng dường như lại đâm trúng tim đen của Hân Nghiên.
Sắc mặt cô ta tái nhợt sau khi anh dừng lại.
Đình Triết biết Hân Nghiên là một cô gái thông minh, cô ta đủ khả năng để biết anh đang nhắc đến chuyện gì.
Gia thế của Hân Nghiên thuộc tầng lớp thượng lưu.
Bố cô ta hiện nay đang là một chủ tịch một công ty công nghệ bên Mỹ.
Việc tìm một trái tim thích hợp để hiến cho con gái duy nhất không phải việc khó khăn đối với ông.
Hơn nữa, Hân Nghiên ra nước ngoài nhiều năm như vậy làm gì có chuyện không tìm được người hiến tim.
Lý do duy nhất để giải thích chuyện này là vì Hân Nghiên cố tình làm vậy.
Đình Triết không rõ năm xưa Hân Nghiên đột ngột rời bỏ anh là gì hay cứ cho vì cô ta muốn chữa bệnh nên làm vậy đi.
Nhưng dù thế nào, đoạn tình cảm của hai người đã kết thúc và sẽ không bao giờ nối lại được.
Chuyện Đình Triết tìm được người hiến tim trong một thời gian ngắn cũng có thể coi là may mắn.
Vì nhờ những mối quan hệ nên anh dễ dàng tìm được.
Sau khi tìm được người hiến, Đình Triết từng khuyên Hân Nghiên nên suy xét kỹ vì ca phẫu thuật có rủi ro khá cao.
Thực hiện phẫu thuật, kết quả chỉ khác nhau về mặt thời gian.
Dĩ nhiên Đình Triết sợ một trong hai quyết định dừng lại hay tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Hân Nghiên.
Không một ai muốn người đã từng ở bên cạnh mình suốt mười mấy năm đột ngột ra đi.
Không còn tình thì cũng còn nghĩa, và anh cũng còn một việc cần phải thực hiện.
– Hân Nghiên!
Đình Triết hắng giọng, nhỏ nhẹ gọi tên.
– Vâng? Có chuyện gì anh nói đi!
– Từ bây giờ đến khi ca phẫu thuật được thực hiện, em còn ba ngày để suy nghĩ.
Cho dù quyết định của em là gì, anh hy vọng sau quyết định ấy chúng ta sẽ không gặp lại.
Trái tim Hân Nghiên bỗng hẫng một nhịp khi Đình Triết vừa dứt câu.
Đôi mắt vô hôn nhìn thẳng vào anh, cả người bất động không nói cũng chẳng thể phản ứng.
Dường như Hân Nghiên đang cố gắng chấp nhận những lời Đình Triết nói.
Có điều, một chuyện vô lý như vậy sao cô ta có thể dễ dàng đồng ý.
Hai hàng nước mắt vô thức lăn dài trên gò má Hân Nghiên.
Cô ta vội vã nắm chặt bàn tay Đình Triết, run rẩy.
– Tại… tại sao lại không thể gặp nhau? Em đã làm chuyện gì sai sao?
Đình Triết nhẹ nhàng gỡ tay Hân Nghiên ra khỏi.
Lặng lẽ đặt bàn tay đang chuyền nước biển kia xuống giường, trầm mặc.
– Chúng ta kết thúc rồi, mỗi người đều có một cuộc sống riêng.
Nếu em quyết định phẫu thuật, anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi ca phẫu thuật hoàn thành.
Còn em không làm phẫu thuật, anh sẽ đến thăm em cho đến khi em xuất viện.
Đây có thể coi là đoạn tình nghĩa cuối cùng rồi.
Trong cuộc nói chuyện hôm trước, trưởng khoa có nói với anh.
Nếu Hân Nghiên không đồng ý làm phẫu thuật thì có thể xuất hiện sau một tuần.
Cho dù quyết định của Hân Nghiên ra sao, Đình Triết chỉ mất thêm một tuần để cái tên Đường Hân Nghiên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Mấy tuần qua, Đình Triết đã để Tiểu Mỹ suy nghĩ khá nhiều về chuyện anh đi sớm về khuya.
Anh không muốn cô suy nghĩ nhiều đến những chuyện ngoài lề.
Cô vợ nhỏ của anh vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết việc mà anh làm.
Hân Nghiên lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Đình Triết.
Anh liên tục chạm vào chiếc nhẫn cưới trên tay, có vẻ như anh rất xem trọng cuộc hôn nhân này.
Nhưng theo những điều Hân Nghiên nghĩ, Đình Triết rất yêu cô vợ nhỏ thì chính xác hơn.
Kể từ khi Đình Triết tuyên bố đã kết hôn, anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả những cô gái khác, Hân Nghiên cũng không ngoại lệ.
Trở về nước, điều Hân Nghiên mong muốn nhất chính là việc quay trở lại đoạn tình cảm mà năm xưa cô ta đã từng bỏ lỡ.
Còn việc chưa bệnh, cho dù Đình Triết không tìm được người thích hợp bố cô sẽ làm điều đó.
Mục đích cuối cùng vẫn là muốn níu giữ Đình Triết bên cạnh.
Hân Nghiên luôn nghĩ Đình Triết lấy người mới để thay thế vị trí của cô ta trong tim anh.
Dẫu sao hai người từng có một mối tình ai cũng mơ ước.
Nhưng hiện thực phũ phàng luôn kéo con người trở về với nó.
Đường Hân Nghiên không còn là duy nhất trong lòng Phong Đình Triết.
Bàn tay gầy guộc đưa lên, tự mình lau đi nước mắt trên má.
Hân Nghiên hít một hơi thật sâu rồi gượng cười.
– Anh không muốn gặp lại em vì sợ vợ mình ghen à?
– Chẳng có người vợ nào không ghen khi thấy chồng mình ở cạnh người phụ nữ khác.
Nếu không ghen thì chắc chắn đó là một lời nói dối!
– Vậy tại sao anh không nói sự thật với vợ mình là anh đang thường xuyên đến bệnh viện để thăm bạn gái cũ?
– Tiểu Mỹ không hiểu chuyện đến vậy.
Anh có thể nói sự thật nhưng em thì không.
– Ý… anh là sao?
– Chúng ta rõ ràng không còn quan hệ, tại sao cuộc gọi hôm trước em nói với cô ấy em là bạn gái anh?
Hân Nghiên ngỡ ngàng, miệng lưỡi bỗng chốc cứng đờ không nói lên lời.
Nhớ lại cuộc gọi lần trước, người bắt máy là một cô gái.
Chính cô ta nói bản thân là cháu gái anh nên Hân Nghiên mới không thắc mắc thêm.
Thật không ngờ người nghe máy ngày hôm ấy lại là Tiểu Mỹ.
Hân Nghiên tự hỏi sao Tiểu Mỹ không nói ra thân phận thật của mình mà phải nói dối? Và chuyện của ngày hôm đó, cô ta thực sự không lường trước!
Đình Triết lặng lẽ nhìn nét mặt hoang mang của Hân Nghiên mà thầm cười trong lòng.
Anh hiểu rõ việc nói dối Tiểu Mỹ để tới bệnh viện thăm Hân Nghiên là sai nhưng anh không thể nói thật.
Ngoài mặt Tiểu Mỹ có thể là một cô gái hiểu chuyện nhưng sau lưng lại suy nghĩ nhiều thứ.
Anh nói thật với cô nhưng liệu Hân Nghiên có nói thật hay lại giống như cuộc gọi hôm ấy?
Chỉ với một câu vu vơ mà Hân Nghiên tự nhận là bạn gái anh, Tiểu Mỹ đã lo lắng nhiều đến vậy.
Thử hỏi nếu cô biết anh đến bệnh viện chăm bạn gái cũ sẽ thế nào?
Đã là quá khứ thì không nên vương vấn, đã là người cũ càng không nên dính líu.
Ngày quyết định lấy Tiểu Mỹ, Đình Triết đã thôi tìm kiếm Hân Nghiên, trong đầu chưa một lần có ý định quay lại.
Nhưng hiện tại, Đình Triết vẫn ở đây cùng Hân Nghiên vì anh còn chuyện chưa hoàn thành.
Đợi đến khi kết thúc, cái tên Đường Hân Nghiên sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh và Tiểu Mỹ nữa.
Chuyện cũ Đình Triết không muốn nhắc lại cũng không muốn chất vấn Hân Nghiên về cuộc gọi ngày hôm trước.
Bởi có nói thì mọi chuyện cũng đã lỡ.
Đình Triết khẽ thở dài, nói.
– Hân Nghiên! Em cứ suy nghĩ về việc phẫu thuật, anh sẽ đến thăm em.
Anh mong em hiểu những lời anh nói hôm nay.
Tốt nhất là đừng động đến Tiểu Mỹ.
– Đình Triết! Anh đang dọa em sao?
– Đình Triết! Phong Đình Triết, anh đứng lại cho em!
Hân Nghiên vẫn cố gắng gọi Đình Triết quay lại nhưng điều cô ta nhận được là cái đóng cửa dứt khoát đến vô tình.
Đình Triết cứ thế rời đi bỏ sau lưng tiếng la hét đầy tức giận của Hân Nghiên.
Khóe môi Đình Triết khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thỏa mãn bởi cuối cùng anh cũng đã thẳng thắn với chính bản thân mình một lần.
Ít nhất anh đã rõ ràng mọi chuyện với Hân Nghiên, đợi đến khi Hân Nghiên quyết định xong việc phẫu thật, anh sẽ không phải gặp mặt cô ta.
Trở về nhà trời đã sẩm tối.
Đình Triết cất xe vào gara rồi vào nhà.
Vừa bước đến ngưỡng cửa, anh mới nhận ra cửa khóa ngoài.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thường ngày giờ này Tiểu Mỹ thường ngồi trong phòng khách đợi anh nhưng hôm nay lại có nhà.
Lấy vội điện thoại gọi cho Tiểu Mỹ, đầy dâu bên kia chỉ toàn thuê bao.
Đình Triết chau mày ngẫm nghĩ một hồi rồi mới mở khóa vào nhà.
Dạo gần đây quản gia Lương phải về quê nên công việc thường ngày Tiểu Mỹ đều tự mình hoàn thành.
Anh nghĩ có thể Tiểu Mỹ không có nhà vì phải ra ngoài mua đồ.
Tiếng bước chân vang lên trên nền gỗ, Đình Triết vào phòng nằm nghỉ sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Vừa định ngả lưng xuống giường, anh mới thấy căn phòng vô cùng bừa bộn.
Quần áo vừa mới được thu vứt trên giường chưa kịp gấp.
Khẽ thở dài một tiếng.
Đình Triết tiện tay giúp Tiểu Mỹ một số việc.
Anh bắt đầu thu dọn lại quần áo, gấp gọn để trong tủ đồ.
Trong lúc dọn dẹp, Đình Triết phát hiện một bộ đồ của đàn ông trong chỗ quần áo của mình.
Cố suy nghĩ thêm một lúc, Đình Triết không hề nhớ bản thân có bộ đồ này.
Mặc thử chiếc áo đang cầm trên tay, kích cỡ không hề vừa với cơ thể ngay cả chiếc quần đi cùng cũng không phải của anh.
Đình Triết dần cảm thấy bực bội trong người.
Ở căn nhà này ngoài anh ra thì không còn một người đàn ông nào khác, không thể có chuyện xuất hiện một vài món đồ trong tủ của anh mà anh không biết.
Trừ khi đã có một người khác đến đây!
Bàn tay Đình Triết siết chặt khiến chiếc áo sơ mi trong tay nhàu nhĩ.
Ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ đầy giận dữ, tưởng chừng như không thể kiểm soát được bản thân.
Ngay bây giờ Đình Triết chỉ muốn biết bộ quần áo này là của ai!
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.
Đình Triết chậm rãi xoay người, trước mặt anh bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Mỹ thu gọn trong tầm mắt.
Thế nhưng anh lại không thấy vui mừng ngược lại còn vô cùng tức giận.
Tiểu Mỹ ngây thơ chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Theo thói quen, cô vội chạy đến ôm chầm lấy anh.
– Chú ơi, em về rồi! Nãy em mới đi mua đồ về đấy.
Chú đói không? Em nấu cho chú ăn nhé?
Đình Triết im lặng không đáp.
Bản thân anh đang rất cố gắng để kiềm chế cơn tức giận bên trong, chỉ sợ không thể nhẫn nhịn được thêm.
Thấy Đình Triết không nói, Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi.
– Chú, sao chú không nói gì? Chú mệt ạ?
– Chú! Sao mặt chú đỏ vậy?
Tiểu Mỹ đưa tay lên chạm nhẹ vào má Đình Triết.
Bàn tay cô vừa chạm vào người liền bị anh giữ chặt lại.
Đình Triết cúi đầu xuống, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ kia nhìn thẳng vào cô.
Lực ở tay anh siết mạnh.
Hơi thở nặng nề cùng giọng nói trầm đến lạnh người.
– Bộ đồ này là của ai?.