– Giấy xét nghiệm những cơ quan bên trong của tôi đâu? Sao tôi không thấy?
Trước câu hỏi bất ngờ của Tiểu Mỹ, Đình Triết đứng hình rồi bỗng chốc im lặng.
Những kết quả xét nghiệm mà cô muốn, hiện giờ anh không thể đưa cho cô.
Nếu có hỏi đến lý do thì không sao giải thích hết.
Sự im lặng của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ nghi ngờ, niềm tin duy nhất trong lòng cô dần lung lay.
Điều cô muốn ở anh là một lời giải thích rõ ràng hơn là sự im lặng.
Bởi mỗi khi anh chọn cách im lặng.
mọi chuyện chưa bao giờ được giải quyết và cũng không đi đến đâu.
Tiểu Mỹ nắm chặt lất tay Đình Triết, cô đang cho anh cơ hội và cho chính bản thêm hy vọng.
– Đình Triết, chú nói gì đi chứ? Những kết quả xét nghiệm ấy ở đâu?
– Tiểu Mỹ! Mấy cái kết quả đó… không… không có!
– Không có? Ngày đến bệnh viện kiểm tra, chính chú là người ép tôi kiểm tra vậy bây giờ chú lại nói không có? Phong Đình Triết, tôi đang cho chú thêm một cơ hội để giải thích đấy.
Đừng để nó vụt mất!
Tiểu Mỹ thẳng thừng nói với Đình Triết những lời này, hiện giờ cô chẳng còn gì để che giấu nữa.
Ngày đến bệnh viện kiểm tra.
Tiểu Mỹ không chỉ thăm khám thông thường mà còn làm nhiều xét nghiệm ngoài lề.
Nếu những kết quả khám Đình Triết đưa cho cô là thật thì phải có những kết quả của những xét nghiệm đó.
Nhưng những gì cô vừa thấy đều không có.
Chỉ cần Đình Triết đưa ra những tờ giấy xét nghiệm, Tiểu Mỹ sẽ tin lời anh nói.
Khoảng không tĩnh lặng chẳng mấy chốc đã bao trùm lấy hai người.
Tiểu Mỹ im lặng và Đình Triết cũng vậy.
Anh không hề có ý định lên tiếng giải thích hay nói với Tiểu Mỹ bất kỳ điều gì.
Chờ đợi có giới hạn.
Tiểu Mỹ thừa nhận bản thân là một người chờ đợi giỏi nhưng ngay tại khoảnh khắc đang diễn ra, cô không thể kiên nhẫn thêm.
Bàn tay nhỏ đang nắm chặt lấy tay Đình Triết lập tức buông lỏng rồi từ từ rời khỏi.
Nếu anh đã không có câu trả lời, nếu anh không đưa ra được điều cô muốn chứng tỏ những tờ giấy xét nghiệm anh đưa đều là giả.
Ngay cả lời anh nói cũng vậy, tất cả đều không đáng tin.
Những giọt nước mắt lăn dàn trên má Tiểu Mỹ, đôi mi nặng trĩu khẽ rủ xuống làm nước mắt còn đọng lại vô thức rơi.
Cô nhìn thẳng vào anh, sự tuyệt vọng hiện rõ trong từng câu chữ.
– Đình Triết, hôm nay tôi đến bệnh viện thăm Hân Nghiên.
Chú có biết tôi đã thấy gì không?
Đình Triết lắc đầu đáp lại.
Tiểu Mỹ cười khổ, nói.
– Tôi thấy niềm vui, sự hạnh phúc trên gương mặt Hân Nghiên khi cô ta nói về chuyện chú tìm được người hiến tim cho cô ta.
– Hân Nghiên còn hào hứng kể về việc chú chủ động tìm kiếm cô ta trong suốt một khoảng thời gian dài không gặp lại.
– Cô ta… cô ta còn tự hào khi nói với tôi về việc chú đã ngày đêm chăm sóc cô ta tận tình thế nào.
– Tất cả… tất cả những điều đó, Hân Nghiên đều kể trong một niềm vui sướng giống như thể cô ta đã có được một người yêu thương mình hơn mọi thứ trên đời vậy đấy! Nhưng liệu cô ta có biết, người đàn ông mà cô ta đang nhắc đến là người đã có gia đình hay không?
Từng câu từng chữ mà Tiểu Mỹ nói ra đều giống như một con dao nhọn cứa mạnh vào trái tim khiến nó rỉ máu.
Khoảng thời gian ở cùng Hân Nghiên trong phòng bệnh, khoảng thời gian lặng lẽ nghe cô ta kể về Đình Triết, tâm can Tiểu Mỹ đã đau đến mức không thể chịu đựng thêm sự dày vò.
Những hôm anh đi sớm về khuya rồi viện lý do bận công việc rõ ràng chỉ để tới bệnh viện chăm sóc Hân Nghiên.
Cô tin tưởng anh, nghe theo anh làm những xét nghiệm mà anh muốn.
Hoá ra đó chỉ là một phần nhỏ trong việc thực hiện phẫu thuật lấy tim cô hiến cho Hân Nghiên.
Cô đã ngu ngốc tin rằng anh và Hân Nghiên là mối quan hệ bạn bè thông thường.
Quả thực là “bạn” đấy nhưng lại là bạn gái cũ!
Có lẽ điều khiến cô đau đớn nhất không phải phát hiện bản thân bị lừa dối mà chính là sự mất mát đến cùng cực.
Cô mồ côi, không nơi nương tựa.
Anh là nhà, là mái ấm của cô.
Bây giờ anh vì người con gái anh yêu mà muốn lấy mạng cô, phát hiện những lời mật ngọt trước đây toàn giả dối… cô biết cô sắp mất anh mãi mãi.
Bởi anh đâu có yêu cô, nếu đã không yêu thì sao níu giữ được?
Đình Triết tiến lại gần Tiểu Mỹ.
Bây giờ anh chẳng còn để tâm đến chuyện cô phản kháng hay không, anh chỉ làm những điều mà anh cho là đúng ở thời điểm hiện tại.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Tiểu Mỹ được Đình Triết lau đi.
Điều kỳ lạ ở chỗ cô không kháng cự hay từ chối mà cứ để yên như vậy mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hai hàng nước mắt được lau đi rồi, Đình Triết chạm vào gò má ửng hồng của Tiểu Mỹ bằng bàn tay ấm áp của mình.
Anh vốn không muốn nói với Tiểu Mỹ chuyện quá khứ giữa anh và Hân Nghiên, càng không muốn cô gặp Hân Nghiên chính vì lý do này.
Thời điểm Tiểu Mỹ và Hân Nghiên nói chuyện, Đình Triết không hay biết họ đã nhắc đến những điều gì.
Nhưng anh có thể khẳng định Hân Nghiên đã không nói đúng sự thật thậm chí còn khiến cô vợ nhỏ của anh hiểu lầm.
Giấy xét nghiệm khám sức khỏe của Tiểu Mỹ đã được Đình Triết mang về từ rất lâu.
Hơn nữa những giấy tờ đó đích thân trưởng khoa đưa cho anh nên không thể nào là giả.
Còn về kết quả xét nghiệm mà Tiểu Mỹ nhận được chắc chắn là một trong những chiêu trò của Hân Nghiên.
Đình Triết nhớ trong cuộc gặp mặt hôm trước, anh đã nói rõ ràng với Hân Nghiên về việc hai người sẽ không gặp lại.
Có thể vì lý do đó mà cô ta mới bày trò để chia rẽ anh và Tiểu Mỹ.
Đình Triết hiểu rất rõ tình cách của Hân Nghiên, anh càng rõ hơn chuyện cô ta vẫn còn tình cảm với mình ngay khi vừa gặp lại sau bao nhiêu năm biệt tích.
Nhưng thật không ngờ Hân Nghiên lại giở trò mèo sau lưng anh, dùng những thủ đoạn đê tiện này khiến Tiểu Mỹ không còn tin tưởng anh.
Tiến thêm một bước lại gần cô, giờ đây toàn bộ thân hình to lớn của anh bao bọc lấy bóng dáng nhỏ bé đang thu mình trong một góc phòng.
Vòng tay dang rộng ôm cô vào lòng, Tiểu Mỹ không phản kháng cũng chẳng tự nguyện.
Cô giống như một vật vô tri vô giác để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô đã quá mệt mỏi để phản kháng, để suy nghĩ có nên để anh lại gần hay không.
Mái tóc dài được vuốt ve, giọng nói trầm ổn vang lên an ủi.
– Tôi biết em không tin tôi nhưng dám thề rằng chưa bao giờ tôi muốn em hiến tim cho Hân Nghiên.
Tình cảm tôi dành cho em là thật, tôi đối với Hân Nghiên ngoài trách nhiệm ra thì không còn gì nữa.
– Em không phải người con gái đầu tiên tôi yêu nhưng là người cuối cùng tôi muốn bảo vệ cả đời.
Em không phải người thay thế cho bất kỳ ai, cũng không phải người đến sau chen ngang.
– Trương Tiểu Mỹ, tôi yêu em!
Từng câu từng chữ vang vọng bên tai, Tiểu Mỹ nghe thấy nhưng lại không phản ứng.
Những tiếng sụt sịt nhỏ thỉnh thoảng lại phát ra cùng với đó là hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Cô không muốn mất anh nhưng trong thâm tâm lại không biết có nên tin tưởng anh hay không.
Sau vài lần nói dối, sau những chuyện đã chứng kiến, Tiểu Mỹ chẳng còn cảm xúc cũng không còn ngây thơ để tin tưởng một lần nữa.
Sau khi Hân Nghiên rời đi, đã có một khoảng thời gian anh suy sụp và điên cuồng tìm cô ta.
Nhưng năm ấy, một bóng hình nhỏ xuất hiện và lấp đầy khoảng trống trong tim anh.
Nó không phải sự thay thế mà là nguồn sống mới cho một người vừa mất đi tất cả.
Anh chưa bao giờ coi cô là thế thân của bất kỳ ai.
Chưa từng!
Trong lòng Đình Triết, Tiểu Mỹ vẫn cảm nhận được hơi ấm truyền đến, vẫn cảm nhận được sự an toàn.
Vòng tay đang ông lấy cô lúc này, cô không muốn buông.
Lụy tình sẽ khiến trái tim thêm đau đớn nhưng cô phải thừa nhận, cô không muốn mất anh.
Sự im lặng của Tiểu Mỹ không kéo dài được lâu, cuối cùng vẫn phải lên tiếng.
– Hân Nghiên nói chú đã tìm kiếm cô ta suốt nhiều năm.
Ngày cô ta trở về cũng là ngày cuộc tìm kiếm thành công.
Hơn nữa… hơn nữa chú còn ngày đêm bên cạnh Hân Nghiên kể từ khi cô ta quay về đây.
– Em cứ như vậy nên tôi mới không biết nói sao về chuyện của Hân Nghiên.
Em hiểu chuyện nhưng những thứ cần hiểu, em lại không hiểu.
Vì sự tình cờ mà Đình Triết biết Hân Nghiên trở về.
Trong khoảng thời gian đến bệnh viện thăm Hân Nghiên, anh chỉ bên cạnh cô ta một lúc rồi rời đi.
Chuyện bên cạnh ngày đêm kia hoàn toàn không có thật.
Đình Triết không nói rõ ràng với Tiểu Mỹ về Hân Nghiên ngay từ đầu vì anh không muốn cô nghĩ ngợi nhiều, càng không muốn cô gặp Hân Nghiên.
Bởi khi gặp rồi mọi chuyện sẽ thành ra như bây giờ.
Chỉ còn vài ngày nữa, anh sẽ hoàn thành trách nhiệm với Hân Nghiên và trở lại cuộc sống thường ngày với Tiểu Mỹ.
Thế nhưng số phận trớ trêu lại để Tiểu Mỹ phát hiện, hơn nữa cái phát hiện của cô không giống như điều anh đang làm.
Vì vậy mà cô mới hiểu lầm anh.
Ngày Hân Nghiên hỏi về người hiến tim, đáng lẽ Đình Triết nên đề phòng.
Anh không ngờ chuyện tốt bản thân làm là tìm người hiến tim cho Hân Nghiên lại bị cô ta biến thành tội ác.
Tội phản bội! Phản bội vợ mình để hiến tim cho người cũ.
Cô gái nhỏ trong lòng anh vẫn đang khóc, khóc rất nhiều.
Bàn tay anh liên tục đưa lên lau nước mắt cho cô nhưng đôi mi ấy chưa một lần được khô.
Đình Triết khẽ vuốt ve gò má ửng hồng rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đối diện với mình.
Anh hỏi.
– Nếu tôi nói với em chuyện đến bệnh viện thăm bệnh người cũ, liệu em có nghĩ quan hệ của chúng tôi là bạn bè thông thường?
– Nếu tôi nói tôi giấu em mối quan hệ trước kia của tôi và Hân Nghiên vì không muốn em nghĩ ngợi, em có tin hay không?
Nhìn thẳng vào mắt Đình Triết, Tiểu Mỹ đột nhiên im lặng không nói lời nào.
Câu hỏi của anh chẳng phải đã quá khó khăn với cô rồi sao?
Nếu anh nói sự thật ngay từ đầu, Tiểu Mỹ vẫn sẽ có những hoài nghi về quan hệ giữa anh và Hân Nghiên.
Bởi đó vốn dĩ là tâm lý chung của một người vợ.
Anh nói không rõ ràng về chuyện của Hân Nghiên vì sợ cô nghĩ ngợi.
Nhưng chẳng phải khi anh không nói, cô vẫn nghi ngờ những hành động bất thường của anh đấy thôi.
Đứng trước hai sự lựa chọn, ngay cả Tiểu Mỹ cũng không biết cái nào tốt cho chính mình.
Vậy thử hỏi Đình Triết đã khó khăn đến nhường nào?
Cứ cho là Đình Triết muốn tốt cho Tiểu Mỹ nên mới không nói về chuyện của Hân Nghiên.
Cứ cho là anh không còn tình cảm với người cũ, không muốn cô hiến tim cho bấy kỳ ai.
Cứ cho những kết quả xét nghiệm mà cô nhận được là giả.
Và cứ cho rằng Hân Nghiên đang cố ý muốn chia rẽ hai người.
Tất cả… cứ cho là anh vì yêu cô nên mới làm vậy.
Nhưng Tiểu Mỹ muốn biết lý do ngày đến bệnh viện thăm khám, anh đã yêu cầu kiểm tra bên trong cơ thể để làm gì và kết quả xét nghiệm của những thứ đó đâu? Cô muốn thấy chúng.
Và chỉ cần có chúng, mặc định những lời Đình Triết nói là sự thật.
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo anh đến nhàu nhĩ, đôi môi khẽ mấp máy vài lời.
– Kết quả khám của tôi, tôi muốn biết chúng ra sao!
Quanh đi quẩn lại, Tiểu Mỹ vẫn một mực muốn biết thứ mà Đình Triết cho giấu.
Anh hiểu cô đang nghĩ nếu có những kết quả của cuộc kiểm tra hôm ấy cô sẽ không nghi ngờ anh, anh sẽ minh oan cho chính mình.
Nhưng thực sự những kết quả đó cô không nên biết, càng nên lãng quên thì hơn.
Có điều Tiểu Mỹ rất cứng đầu, cô sẽ không chịu tin nếu anh không đưa chúng cho cô.
Và rất có thể cô sẽ rời bỏ anh nếu anh không chứng minh được những kết quả khám ngày hôm ấy không liên quan đến việc thay tim của Hân Nghiên.
Đình Triết im lặng một hồi rồi mới lên tiếng trả lời Tiểu Mỹ.
– Ngày mai tôi sẽ đưa em đi lấy kết quả.
– Tại sao không phải đi lấy? Không phải chú đã có kết quả sơ bộ ở đây rồi sao? Đáng lẽ tất cả những kết quả đó phải có cùng một lúc chứ?
– Nếu như có thể lấy được cùng một lúc, tôi đã không bị em nghi ngờ.
– Nhưng mà…
Đình Triết không nói gì thêm, anh mỉm cười rồi chậm rãi đứng dậy.
Vòng tay ấm áp không còn ôm lấy cô nữa.
Anh hiểu hiện giờ để cô tin tưởng những lời anh nói quả thực rất khó khăn.
Những lời muốn nói anh đều đã nói, giải thích cũng đã giải thích rồi.
Chọn cách tin tưởng hay không còn phụ thuộc vào cô.
Ngay khi Đình Triết rời xa, Tiểu Mỹ vội giữ tay anh lại như một thói quen.
Trong cô nỗi sợ mất mát ngày một lớn dần, vì thế khi có thể giữ được cô nhất định sẽ không buông tay.
– Chú… lại định bỏ đi?
Đình Triết quay đầu lại nhìn Tiểu Mỹ, cười nói.
– Không phải khi nãy em nói không muốn thấy mặt tôi sao? Em cũng nói chạm vào người tôi rất bẩn.
– Không… không phải!
– Tôi biết cái ôm khi nãy là do em bị ép buộc.
Tôi ở đây chỉ khiến em thêm ngột ngạt thôi.
Yên tâm, tôi không đi đâu hết.
Tôi ở bên ngoài đợi em giống như em đã từng đợi tôi.
Và rồi cứ thế hình bóng anh xa dần, xa dần sau cánh cửa lớn.
Không gian trong phòng chỉ còn lại sự im lặng bao trùm lấy cô.
Anh không đi đâu hết, anh ở bên ngoài chờ đợi.
Đợi đến khi nào cô chấp nhận tin tưởng anh.
Cánh cửa gỗ đóng lại rồi.
Đình Triết ngồi xuống nền đá hoa lạnh lẽo, tựa lưng vào thành tường.
Trên tay anh cầm chiếc điện thoại, vài con số hiển thị trên màn hình thông qua cảm ứng chạm trên bàn phím.
Đầu dây bên kia đổ chuông.
Rất nhanh sau đó liền có tiếng người đáp lại.
– Tôi nghe, Phong tổng!
– Trưởng khoa, ông giúp tôi làm giả một số giấy tờ xét nghiệm.