Tiểu Mỹ đứng im trong vòng tay Đình Triết, dù nửa bước cũng không rời.
Khoảng thời gian này cứ như vậy mà trôi qua và chính Tiểu Mỹ cũng không muốn kết thúc.
Cô thực sự muốn bên anh mãi, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy thân hình to lớn nhất quyết không buông.
– Vợ, em định đứng mãi thế này sao?
– Ở đây làm gì có người lui tới.
– Rồi vô tình bị nhìn thấy thì sao đây? Chúng ta đâu thể mãi thế này?
Nghe Đình Triết nói có lý, Tiểu Mỹ chậm rãi buông tay.
Đứng đối diện anh, cô đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cười nói.
– Em buông rồi!
– Tôi đưa em về nhà.
Anh lấy bàn tay nhỏ kéo đi nhưng bị cô giữ lại.
Còn chưa kịp thắc mắc đã nghe thấy tiếng cô.
– Em chưa muốn về! Em còn chuyện cần phải làm.
– Là chuyện gì?
Tiểu Mỹ chọn cách im lặng.
Cô lấy lại kết quả xét nghiệm trên tay anh rồi nhanh chóng rời đi.
Đình Triết ngẩn người nhìn theo bóng dáng cô một cách khó hiểu.
Không phải trưởng khoa đã nói rõ ràng tình hình sức khỏe cho cô nghe rồi sao? Hơn nữa những giấu tờ kia đều là giả, căn bản không có giá trị sử dụng.
Vậy cô còn cấm nó đi đâu?
Nghĩ ngợi một hồi, Tiểu Mỹ đi ngày một xa, Đình Triết vội vàng đuổi theo sau.
Hai người trở lại bệnh viện, bước vào thang máy, người bấm số tầng muốn đến là Tiểu Mỹ.
Suốt khoảng thời gian chờ đợi đến địa chỉ muốn tới đủ để Đình Triết hỏi những điều anh thắc mắc, nhưng Đình Triết lại chọn cách im lặng.
m thanh từ thang máy vang lên một tiếng ‘ting’.
Đi dọc dãy hành lang dài, cuối cùng Tiểu Mỹ dừng lại trước một căn phòng.
Đình Triết thoáng đưa mắt nhìn liền nhận ra bản thân đang đứng trước phòng bệnh của Hân Nghiên.
Có lẽ vì thường xuyên lui tới nên không cần nhìn bảng hiệu đã biết người bên trong là ai.
Tiểu Mỹ hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên định gõ cửa nhưng ngay sau đó liền bị Đình Triết ngăn lại.
Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, giọng điệu có chút không vui.
– Chú sao vậy?
– Em đến đây tìm cô ta làm gì?
– Để nói chuyện thôi ạ! Hay là chú không muốn em làm phiền đến cô ấy? Chú quan tâm cô ta à?
– Sao tôi phải quan tâm đến cô ta? Tôi chỉ không muốn em liên quan đến những người Hân Nghiên thôi.
Khóe môi Tiểu Mỹ khẽ cong lên nở một nụ đầy thích thú.
Cô bước lại gần chỗ anh, nhón chân hôn nhẹ lên má.
– Em chỉ muốn nói rõ với Hân Nghiên chú là của em thôi.
Để sau này cô ta không liên lạc với chú nữa.
Con gái gì mà biết người ta đã có vợ rồi còn thích chen ngang.
Mấy lời ở cuối, Tiểu Mỹ càng nói càng nhỏ như đang lẩm bẩm trong miệng.
Vẻ khing thường lộ rõ trên mặt cứ nghĩ đến Hân Nghiên, Tiểu Mỹ lại cảm thấy bực bội.
Cũng chỉ vì mấy lời của cô ta mà hai người xảy ra hiểu nhầm.
suýt nữa thì không thể cứu vãn.
Đình Triết lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Tiểu Mỹ.
Vậy mà lúc anh hỏi, cô lại nói không ghen.
Bây giờ thì hai chữ “ghen tuông” lộ rõ trên trán.
Đình Triết mỉm cười, ghé sát Tiểu Mỹ.
– Vậy tôi có cần vào trong với em không?
– Chú… em nghĩ không cần đâu.
Chú đợi ở ngoài đi!
Vừa dứt lời, Tiểu Mỹ nhanh chóng đẩy cửa bước vào trong.
Nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, Đình Triết chỉ bắt lắc đầu cho qua chuyện.
Tựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa ra và, anh khoanh tay chờ đợi.
m thanh từ bên ngoài vang lên làm Hân Nghiên chú ý.
Cô ta quay người lại rồi vội vàng ngồi dậy, trên môi nở một nụ cười như thể muốn chào đón một người.
Thế nhưng ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra người bước vào không phải người bản thân mong đợi, ánh mắt Hân Nghiên liền trở nên lạnh lùng thậm chí còn có phần khinh thường.
Chẳng cần đợi Tiểu Mỹ lên tiếng, Hân Nghiên đã mở lời trước.
– Cô đến đây làm gì? Định hại tôi nữa sao?
Tiểu Mỹ đứng hình vài giây, những ký ức trong đầu nhanh chóng trở lại.
Lần trước gặp mặt.
Tiểu Mỹ đã vô tình khiến Hân Nghiên lên cơn đau tim.
Có lẽ do sự cố lần đó nên Hân Nghiên không có cảm tình với Tiểu Mỹ.
Mải nghĩ tới những chuyện xảy ra mới đây nên Tiểu Mỹ đã quên mất lỗi lầm của mình.
Tiến lại gần giường bệnh của Hân Nghiên, bằng thái độ tôn trọng, Tiểu Mỹ mỉm cười.
– Chuyện lần trước, cô cho tôi xin lỗi.
Là do tôi đã quá kích động nên vô tình khiến bệnh tình của cô tái phát.
Cô có thể bỏ qua cho tôi không?
Hân Nghiên im lặng không đáp rồi trầm tư suy nghĩ.
Do Tiểu Mỹ cố tình không vô ý tỏ ra không biết nhưng lần trước bệnh tim của Hân Nghiên tái phát là do cô ta tự mình gây nên.
Vậy mà bây giờ Tiểu Mỹ lại đứng đây ngỏ ý muốn xin lỗi.
Hân Nghiên không để tâm đến những chuyện ngoài lề, cô ta có những thứ quan trọng hơn cần quan tâm nên gật đầu cho qua.
– Được rồi, tôi sẽ không để bụng.
Nhưng cô đến đây tìm tôi có chuyện gì?
Vòng vo mãi mới đi vào được vấn đề chính, Tiểu Mỹ lấy những kêt quả xét nghiệm đưa cho Hân Nghiên.
Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Hân Nghiên chau mày khó hiểu.
– Đây là gì?
– Cô đọc rồi sẽ biết.
Hân Nghiên có chút do dự nhưng rồi vẫn làm theo lời Tiểu Mỹ nói.
Tiếng lật trang sách bắt đầu vang lên trong căn phòng kín.
Hân Nghiên cẩn thận đọc từng nội dung trong giấy.
Bên trên tờ xét nghiệm có ghi rõ tên cô ta cùng với người hiến tim mà Đình Triết tìm được.
Và người hiến tin này không phải Tiểu Mỹ, ngoài ra còn có những kết quả xét nghiệm cần thiết cho cuộc phẫu thuật sắp diễn ra.
Hân Nghiên tròn xoe mắt ngạc nhiên khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Nhiệt độ trong phòng không quá cao nhưng trên trán Hân Nghiên lại lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Đôi bàn tay cầm giấy run rẩy không thể tiếp tục xem đến cuối cùng.
Vội hạ kết quả xét nghiệm xuống, Hân Nghiên quay sang nhìn về phía Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ vẫn ngồi im chờ đợi.
Vẫn là nụ cười cùng thái độ vui vẻ không chút thay đổi.
Chính điều này lại càng làm Hân Nghiên thêm khó chịu trong lòng.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Hân Nghiên cố ép bản thân không để lộ sự hoang mang, nói.
– Vì sao cô có những thứ này? Cô đưa cho tôi những kết quả xét nghiệm này là có ý gì?
Sau khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng Tiểu Mỹ mới nghe được những câu hỏi mình muốn.
Hàng lông mày khẽ nhướn lên, điệu cười mỉm cùng tiếng thở dài của Tiểu Mỹ quả thực khiến người đối diện có chút không vui.
Bằng ngữ điệu nhẹ nhàng, cô nói.
– Những kết quả này là Đình Triết đưa cho tôi.
Anh ấy đã nói hết tất cả mọi chuyện với tôi rồi.
– Tất… tất cả mọi chuyện? Tôi không hiểu cô đang nói gì?
– Thì… Đình Triết nói hai người chỉ là bạn bè.
Mặc dù trước kia từng có tình cảm với nhau nhưng bây giờ đã kết thúc.
Còn về việc tìm người hiến tim, vì Đình Triết nghĩ giữa cả hai hết tình còn nghĩa nên mới giúp đỡ.
Và còn một chuyện nữa, người hiến tim cho cô là một người khác chứ không phải tôi.
Đây mới là kết quả chính xác, chứ không phải những kết quả giả mạo mà cô gửi đến nhà cho tôi.
Tiểu Mỹ vừa dứt câu, sắc mặt Hân Nghiên lập tức thay đổi.
Cô ta hiểu Tiểu Mỹ đang nhắc đến chuyện gì và càng hiểu rõ điều Tiểu Mỹ đang làm hiện giờ là đang muốn khẳng định điều gì.
Những kết quả xét nghiệm được gửi đến Phong gia là do Hân Nghiên làm giả.
Sau cuộc nói chuyện với Đình Triết ngày hôm trước, Hân Nghiên không cam tâm thấy người đàn ông từng yêu mình sâu đậm nay trong tim đã có bóng hình người con gái khác.
Hân Nghiên đã tự điều tra người sắp hiến tim cho mình rồi lấy những kết quả xét nghiệm từ phòng làm việc của trưởng khoa để giả mạo.
Tất cả những thông tin liên quan đến người hiến tim, Hân Nghiên đều thay bằng thông tin của Tiểu Mỹ sau đó gửi đến Phong gia.
Mục đích của việc này Hân Nghiên muốn Tiểu Mỹ hiểu lầm Đình Triết, để hai người họ xảy ra xích mích.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã vô cùng hoàn hảo, thật không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy.
Bị nói trúng tim đen, Hân Nghiên có chút lúng túng trong việc đối diện với Tiểu Mỹ nhưng cô ta vẫn chối cãi đến cùng.
– Những điều mà cô vừa nói, tôi… tôi nghe không hiểu.
Mấy giấy tờ giả gì đó tôi… tôi không biết!
Câu trả lời ngắt quãng, ngữ điệu run rẩy và đầy tự ti của Hân Nghiên đã tố cáo cô ta.
Tiểu Mỹ đoán trước Hân Nghiên sẽ phủ nhận nên cũng không truy cứu thêm.
Chỉ cần bản thân hiểu rõ những kết quả xét nghiệm được gửi đến là giả, Tiểu Mỹ có thể yên tâm Đình Triết không phản bội mình.
Nén tiếng thở dài vào trong, Tiểu Mỹ vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có điềm đạm nói với Hân Nghiên.
– Chuyện làm giả kết quả xét nghiệm, cô có làm hay không tự cô biết tôi không nhắc đến nữa.
Hôm nay tôi đến đây để rõ ràng với cô một lần.
Tôi biết cô vẫn còn tình cảm với chồng tôi nhưng anh ấy là người đã có gia đình, tôi hy vọng một người như cô sẽ không có suy nghĩ chen chân vào hạnh phúc của người khác.
– Chen chân? Đáng lẽ tôi phải là người nói câu đó mới đúng.
Ai mới là người chen vào giữa chúng tôi?
– Tôi không biết trước kia hai người đã từng sâu đậm ra sao nhưng hiện tại người Đình Triết chọn là tôi.
Và tôi cũng không phải người thay thế cô trong tim anh ấy nên đừng ảo tưởng.
– Cô!!!
Hân Nghiên bị Tiểu Mỹ nói đến cứng họng không thể phản bác được câu nào.
Trong cuộc nói chuyện này Tiểu Mỹ là người nắm thế chủ động.
Từng câu từng chữ mà Tiểu Mỹ nói ra đều vô cùng đanh thép hơn nữa còn đang khẳng định chủ quyền.
Bản thân là người vợ hợp pháp được pháp luật bảo vệ hà cớ gì phải chịu nhún nhường trước người tình cũ của chồng?
Điều khiến Hân Nghiên ngạc nhiên hơn cả chính là thái độ của Tiểu Mỹ.
Cô ta vẫn luôn nghĩ Tiểu Mỹ yếu đuối, chỉ biết dựa dẫm vào người khác.
Thật không ngờ hôm nay, Hân Nghiên phải nhìn Tiểu Mỹ bằng một con mắt khác.
Hân Nghiên biết bản thân rơi vào thế bị động hơn nữa theo như những lời Tiểu Mỹ nói thì cô ta bây giờ chẳng khác nào kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.
Dù vậy nhưng Hân Nghiên vẫn tỏ ra vô tội.
Chẳng còn dáng vẻ tức giận khi bị nói đểu hay sự bất lực không thể phản kháng.
Hân Nghiên nhìn Tiểu Mỹ, khẽ nghiêng đầu mỉm cười.
Giọng nói bình thản đến lạ.
– Cứ xem như tôi là kẻ đang cố phá vỡ gia đình nhỏ của cô đi.
Vậy cô có chắc Đình Triết yêu cô thật lòng và anh ấy không giấu giếm cô bất kỳ điều gì nữa không?
Câu hỏi của Hân Nghiên khiến Tiểu Mỹ im lặng trong giây lát.
Trong một khoảnh khắc, Tiểu Mỹ bất giác tự hỏi bản thân liệu rằng Đình Triết còn điều gì giấu cô nữa không? Liệu rằng anh có thực sự yêu cô?
Tiểu Mỹ chầm chậm quay về phía cửa chính, đôi bàn tay tự động nắm chặt lấy nhau.
Cô đang run sợ, sợ một điều chỉ là lời nói vu vơ sẽ trở thành hiện thực.
Nhưng rồi, những suy nghĩ tiêu cực ấy nhanh chóng bị loại bỏ khi Tiểu Mỹ bắt gặp nụ cười thoả mãn trên gương mặt Hân Nghiên.
Cô không thể lung lay bởi mấy lời nói thoáng qua của Hân Nghiên được.
Đình Triết có yêu cô, có lừa dối cô hay không hãy để thời gian chứng minh.
Còn ở thời điểm hiện tại, Tiểu Mỹ biết Đình Triết sẽ không vì Hân Nghiên mà phản bội cô.
Tiểu Mỹ khẽ cúi đầu xuống, hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau buông lỏng.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay nắm chặt nhau dần buông lỏng.
Giọng nói nhẹ tựa lông hồng.
– Đình Triết yêu tôi là thật, tôi có thể khẳng định điều đó.
Bởi nếu anh ấy không yêu tôi, thì người hiến tim cho cô phải là tôi chứ không phải cô gái kia.
Trong hôn nhân sẽ không thể tránh khỏi những hiểu lầm thậm chí là những lời nói dối.
Cho dù Đình Triết có nói dối thì cũng vì anh ấy muốn tốt cho tôi.
Dừng khoảng chừng vài giây, Tiểu Mỹ tiếp tục nói.
– Tuần sau ca phẫu thuật ghép tim cho cô sẽ được thực hiện.
Đình Triết đã hoàn thành tất cả thủ tục rồi.
Sau ca phẫu thuật, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì với nhau.
Tôi hy vọng cô sẽ không làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi.
Xin phép!
Tiểu Mỹ khẽ cúi đầu chào rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Hân Nghiên nghiến răng, bàn tay nắm chặt lấy những giấy xét nghiệm đến nhàu nhĩ.
Ánh mắt đỏ ngầu đầy thù hận nhìn theo Tiểu Mỹ đến khi bóng dáng cô khuất dần.
Cánh cửa kia đóng chặt lại vang lên một âm thanh nghe chói tai.
Khoé môi Hân Nghiên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy kinh thường, gương mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Cô ta thẳng tay ném những tờ giấy xét nghiệm xuống đất, bàn tay siết chặt lấy ga giường.
Bên trong lòng tức giận đến mức muốn bùng nổ nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Rời khỏi phòng bệnh, Tiểu Mỹ cất tiếng thở dài.
Từ nãy đến giờ, trong suốt cuộc trò chuyện với Hân Nghiên, cô đã phải cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Nếu không Tiểu Mỹ đã vì mấy câu nói kia của Hân Nghiên mà nổi giận.
Bước dọc dãy hành lang bệnh viện, Tiểu Mỹ cứ thế lững thững bước đi mà không để tâm đến xung quanh.
Dường như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Đột nhiên, từ đằng sau một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy tay cô.
Tiểu Mỹ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ sau lưng.
Một giọng nói trầm ấm, thì thầm bên tai cô.
– Vợ à, em định bỏ chồng mình ở đây mà đi luôn sao?.