– Chúng ta sắp có con rồi!
Đình Triết im lặng không nói, lặng lẽ nhìn que thử thai trên tay rất lâu như thể đang suy tư chuyện quan trọng.
Tiểu Mỹ không dám lên tiếng để anh có thời gian chấp nhận sự thật.
Những điều đang diễn ra trước mắt không giống với những điều cô tưởng tượng.
Đáng lẽ khi biết tin mình sắp được làm bố, Đình Triết phải vui mừng nhưng anh lại tỏ thái độ khó chịu.
Tiểu Mỹ chỉ biết nhẫn nhịn cho qua chuyện bởi dù sao Đình Triết cũng không muốn có con vào lúc này, tất cả là do cô tự quyết định.
Bàn tay cầm que thử thai hạ xuống, quay sang nhìn Tiểu Mỹ, Đình Triết hỏi.
– Làm thế nào?
– Dạ?
– Anh hỏi làm sao lại mang thai được? Không phải chúng ta luôn dùng biện pháp phòng tránh sau khi quan hệ sao?
– Chuyện này…
Tiểu Mỹ cúi gằm mặt xuống, vân vê vạt áo không nói thành lời.
Sự ngập ngừng của cô càng khiến Đình Triết mất kiểm soát hơn,
– Anh hỏi em tại sao lại mang thai được?
– Em… em xin lỗi!
Từ lời xin lỗi ấy, Đình Triết gật đầu hiểu ra mọi chuyện.
Mỗi lần sau khi quan hệ, Tiểu Mỹ đều uống thuốc tránh thai Đình Triết đưa nhưng vỉ thuốc đỏ chỉ đơn thuần là thuốc bổ, không phải thuốc tránh thai.
Những lần không dùng thuốc mà dùng bao cũng đều do một tay Tiểu Mỹ chọc thủng.
Tiểu Mỹ đã âm thầm làm tất cả cũng chỉ vì lý do muốn có con.
Tiểu Mỹ cúi đầu xuống đất, hai tay đan vào nhau.
Cô cắn chặt môi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn.
Bây giờ cô chẳng còn mặt mũi nào để nhìn anh, biết rằng anh đang rất tức giận nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ.
Đứa bé này… cô muốn được sinh nó ra đời.
Chậm rãi tiến về phía Đình Triết, đưa đôi bàn tay run rẩy nắm lấy tay anh, Tiểu Mỹ mấp máy môi khẽ nói.
– Triết, em biết em sai rồi nhưng mà… anh để em sinh con được không? Em… em sẽ không làm ảnh hưởng đến những dự định của anh đâu.
Em…
– Không phải ngay từ đầu anh đã nói em không thể mang thai sao? Tại sao cứ phải cố chấp như vậy hả?
Tiểu Mỹ không thể nhẫn nhịn, thẳng thừng buông tay Đình Triết.
Đôi mắt hoe đỏ với hàng nước mắt chảy dài trên má, bộc bạch tất cả sự uất ức trong lòng.
– Nhưng chuyện em mang thai có gì sai đâu? Em chỉ muốn chúng ta có con thôi như vậy cũng không được nữa hả? Những dự định của anh quan trọng đến thế sao?
– Phải! Rất quan trọng, rất quan trọng đấy em biết không?
Đình Triết không kìm nén được cơn tức giận mà lớn tiếng với Tiểu Mỹ.
Que thử thai trên tay chẳng biết từ bao giờ đã bị bóp nát thế nhưng sự phẫn nộ dâng lên trong lòng không thể giảm xuống.
Chiếc bình hoa ngay trong tầm tay lập tức bị Đình Triết ném mạnh vào tường.
Một âm thanh lớn vang vọng khắp căn phòng lớn.
Tiểu Mỹ sợ hãi ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
Cả người cô run lên từng đợt, tiếng khóc nức nở phát ra cùng vợi nỗi sợ hãi bủa vây xung quanh.
Tiểu Mỹ thực sự không hiểu chuyện cô mang thai có gì sai khiến Đình Triết tức giận.
Cô biết cô đã làm trái lời anh nhưng sự việc đâu nghiêm trọng tới mức như vậy,
Nhìn bóng dáng nhỏ bé run sợ thu mình trước mặt, Đình Triết dần yếu lòng, chính anh cũng không muốn mọi chuyện xảy ra thế này.
Được làm bố là điều anh luôn mong ước nhưng nếu mong ước đó khiến anh mất đi người mình yêu thì thà không có còn hơn.
Đình Triết tiến đến chỗ Tiểu Mỹ, không nói không rằng mà thẳng thừng kéo tay cô đi.
Tiểu Mỹ hoảng loạn trước hành động bất ngờ của Đình Triết.
Cô cố níu giữ Đình Triết lại, hỏi.
– Ạnh định đưa em đi đâu?
– Đến bệnh viện!
– Bệnh viện? Anh đưa em đến bệnh viện làm gì?
– Phá thai!
Đình Triết đáp lại một cách thờ ơ như thể chuyện phá thai không hề hệ trọng.
Nhưng với Tiểu Mỹ thì khác, cô không dám tin Đình Triết lại có thể nói ra được những lời này.
Anh nhẫn tâm g.i.ế.t con của mình sao?
Cố gắng dùng hết sức lực yếu ớt của mình để giữ anh lại.
Tiểu Mỹ vùng vẫy, giọng nói nghẹn ngào phản kháng.
– Không! Em không muốn đi.
Phong Đình Triết! Buông em ra! Anh điên rồi sao? Anh thực sự muốn bỏ con đứa bé? Nó là con của chúng ta mà.
– Cho dù là con nhưng nó không thể sinh ra vào lúc này!
– Phong Đình Triết! Anh điên rồi! Em không đi, em không phá thái.
Bỏ qua những lời cầu xin của Tiểu Mỹ, Đình Triết nhất quyết không thay đổi quyết định.
Anh ép cô đến bệnh viện, dù cô có cố gắng phản kháng đến mức nào cũng không thể chống lại anh.
Căn biệt thự rộng lớn ấy không có lấy một bóng người để cô có thể cầu cứu.
Tất cả chỉ là tiếng khóc vô vọng xé tan màn đêm tĩnh lặng.
Dừng xe trước cổng bệnh viện đã hơn 10 giờ tối.
Đình Triết nhấn chân phanh, để xe vào trong hầm.
Quay sang phía Tiểu Mỹ, anh chỉ nhận thấy sự im lặng.
Cô vẫn vậy, vẫn khóc kể từ lúc anh ép cô đến bệnh viện cho đến tận bây giờ.
Anh hiểu cô đau lòng khi sắp phải bỏ đứa con của mình nhưng anh không còn lựa chọn nào khác nên bắt buộc phải làm vậy.
Đưa tay về phía cô định cởi dây an toàn, Tiểu Mỹ lập tức hất tay anh ra.
Ánh mắt cô nhìn anh chỉ toàn thù hận, không cần đến sự giúp đỡ mà tự mình xuống xe.
Hai người hai đường thẳng song song đi đến phòng bệnh của trưởng khoa.
Trước khi tới đây, Đình Triết đã gọi điện báo trước cho ông về việc mang thai của Tiểu Mỹ nên vừa mới nhìn thấy hai người, ông đã lập tức tiến hành công việc.
Đình Triết ngồi đợi kết quả trong phòng chờ còn Tiểu Mỹ thì đi theo trưởng khoa làm xét nghiệm.
Ngồi một mình trong căn phòng với bốn bức tường vây quanh, Đình Triết không thể yên tâm chờ đợi.
Anh đi lại nhiều lần trong phòng, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cửa chính hồi hộp đón nhận kết quả.
Lần trước tới bệnh viện hỏi về tình hình sức khỏe của Tiểu Mỹ, trưởng khoa đã căn dặn không được để cô mang thai nhưng anh lại không làm đúng theo lời khuyên.
Gần 30 phút sau, Tiểu Mỹ cùng trưởng khoa bước vào phòng.
Vừa nhìn thấy Tiểu Mỹ, Đình Triết vội vàng đứng dậy đỡ cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi rồi ân cần hỏi han.
– Mọi chuyện sao rồi? Em có đâu chỗ nào không?
Tiểu Mỹ im lặng không đáp chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.
Hàng mi ướt đẫm bởi nước mắt, bàn tay nhỏ bỗng nắm chặt lấy tay anh không buông trong khi cách đây vài tiếng tưởng chừng như cô sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Đình Triết nhìn biểu cảm của Tiểu Mỹ mà chau mày khó hiểu.
Rốt cuộc thì cô đã phá cái thai chưa? Hay có chuyện gì xảy ra trong quá tình phá thai hay không? Tiểu Mỹ cứ mãi im lặng, Đình Triết thực sự không biết phải giải quyết ra sao.
Lúc này, trưởng khoa mới ngồi xuống đối diện với hai người trên tay ông là kết quả xét nghiệm khi nãy.
Lặng lẽ quan sát Tiểu Mỹ, trưởng khoa thở dài trách móc Đình Triết.
– Không phải tôi đã nói với ngài trong thời gian này không được để Tiểu Mỹ mang thai sao?
Quay người đối diện với trưởng khoa, Đình Triết bỗng cảm thấy run sợ như thể đang phải đối mặt với vị thẩm phán có quyền lực cao nhất.
– Tôi… tôi biết, chúng tôi cũng đã sử dụng biện pháp phòng tránh nhưng…
Đình Triết ngập ngừng không tiếp tục mà nhĩn xuống chiếc bụng Tiểu Mỹ như đang ra hiệu.
Trưởng khoa gật đầu hiểu ý rồi đưa kết quả xét nghiệm cho hai người.
– Thông qua xét nghiệm sơ bộ, tôi thấy lượng máu trong người Tiểu Mỹ đã ổn định hơn sau một thời gian điều trị.
Nhưng còn chuyện…
– Trưởng khoa!
– Anh không cần phải giấu nữa đâu, em đã biết hết sự thật rồi.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh với bao nỗi thất vọng và cả hối hận.
Khi nãy trong khi xét nghiệm sơ bộ, trưởng khoa đã nói cho cô nghe sự thật.
Sự thật vì sao Đình Triết lại không muốn cô mang thai, sự thật vì sao anh lại ép cô đến bệnh viện.
Giữa hai người bây giờ chẳng còn điều gì giấu giếm hay không muốn cho đối phương biết.
Tất cả đều đã được nói ra.
Bây giờ, trưởng khoa không cần phải làm giả bất kỳ giấy tờ nào cũng không cần nói dối.
Ông bắt đầu đi vào chuyên môn để hai người hiểu rõ hơn tình trạng thực tại.
– Lần trước khi Phong tổng đưa cô đến đây kiểm tra định kỳ, tôi phát hiện trong tử cung của cô có vấn đề nên đã xét nghiệm kỹ hơn.
Sau khi có kết quả, tôi mới chắc chắn cô đang mắc bệnh lạc nội mạc tử cung.
Đây là căn bệnh thường gặp ở phụ nữ trung niên nhưng nó vẫn có trường hợp xảy ra ở độ tuổi sớm hơn.
– Mô nội mạc tử cung của cô được phát hiện ở bề mặt ngoài của tử cung.
Việc cô không nhận thấy điều bất thường là do bệnh vẫn ở giai đoạn đầu nên chưa thấy những triệu chứng bất thường.
Nguyên nhân gây ra là do thói quen sinh hoạt không khoa học và có thể từ bệnh thiếu máu của cô.
Trưởng khoa ngừng lại đôi chút rồi tiếp tục giải thích.
– Phong tổng giấu cô chuyện bị bệnh là do tôi đề xuất vì thời điểm đó lượng hồng cầu của cô rất thấp nếu bị đả kích hoặc tinh thần không tổn sẽ dẫn đến những bệnh liên quan đến tim mạch.
Như vậy bệnh càng thêm bệnh.
Nếu điều này khiến hai người xảy ra mẫu thuẫn thì cho tôi xin lỗi.
Với cương vị của một bác sĩ, tôi nghĩ nếu bệnh thiếu máu của cô tiến triển tốt sẽ nói cho cô biết về căn bệnh lạc nội mạc tử cung.
Tuy bây giờ chưa hẳn là thời điểm thích nhưng hợp cũng không thể giấu mãi.
Trưởng khoa vừa dứt lời, Đình Triết vội lên tiếng hỏi.
– Bây giờ vợ tôi đã biết rồi, vậy còn chuyện mang thai thì sao? Đứa bé… liệu có giữ được không?
Tiểu Mỹ lập tức ngẩng mặt lên nhìn trưởng khoa, tay cô nắm chặt lấy tay anh hệt, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Khó khăn lắm cô mới có thể mang thai, cô không muốn mất đứa bé này.
Trưởng khoa nhìn về phía Tiểu Mỹ rồi lại chăm chú vào kết quả xét nghiệm trên tay.
Ông trầm ngâm suy tính, bầu không gian trong căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Ngay cả Đình Triết và Tiểu Mỹ cũng vô cùng căng thẳng chờ đợi ông.
Chừng vài phút sau, trưởng khoa ngẩng đầu lên khẽ thở dài một tiếng rồi gật đầu.
– Đứa bé… có thể giữ lại!
Có lẽ niềm vui lớn nhất trong ngày hôm nay của hai người chính là câu nói này của trưởng khoa.
Đình Triết mừng rỡ nắm chặt lấy tay Tiểu Mỹ.
Cuối cùng thì anh không phải bỏ đứa bé trong bụng cô, anh vẫn có thể trở thành một người bố như đã từng mong ước.
Thế nhưng niềm vui ấy nhanh chóng vơi dần đi khi trưởng khoa tiếp tục.
– Vì viêm nội nạc vẫn còn đang trong giai đoạn một, hơn nữa khoảng thời gian qua cô đã uống thuốc ức chế nên màng viêm không phát triển.
Ban đầu, tôi bàn bạc với Phong tổng sẽ cho cô uống thuốc một thời gian rồi tiến hành phẫu thuật để ngăn chặn tái phát trở lại.
Nhưng do cô đã mang thai nên việc phẫu thuật sẽ tạm ngưng.
– Tuy đứa bé vẫn có thể giữ lại, nhưng trong quá trình mang thai hai người phải hết sức cẩn thận, thường xuyên khám phụ khoa, ăn uống điều độ và đặc biệt là tinh thần của mẹ bầu.
Tuyệt đối không được để chuyện bất trắc xảy ra với thai nhi.
Đình Triết gật đầu lia lịa, tự tin hứa cam đoan trưởng khoa.
– Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ cẩn thận.
– Ba tuần nữa hai người đến đây tái khám lại.
Còn về số thuốc mà cô đang uống, tôi sẽ kê đơn lại để không ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi.
– Vâng, cảm ơn trưởng khoa.
Hai người cúi đầu cảm ơn rồi cùng nhau rời khỏi phòng bệnh sau khi lấy được đơn thuốc.
Niềm vui mà cả hai đang có trải qua chẳng có từ ngữ nào diễn tả nổi.
Cảm giác khi nghĩ rằng mong ước của bản thân sẽ khó mà thực hiện nay đột nhiên lại biến thành sự thật.
Nó thực sự… rất hạnh phúc!
Trở lại trong xe, thái độ của Tiểu Mỹ đột nhiên trầm lặng hẳn.
Đáng lẽ trong chuyện này cô phải là người vui nhất mới phải bởi đứa bé trong bụng vẫn được giữ lại.
Nhưng trông sắc mặt Tiểu Mỹ không một chút sức sống.
Đình Triết tinh ý nhận ra tình trạng buồn bã của Tiểu Mỹ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng mềm mại một cách ân cần hỏi han.
– Em sao vậy? Con của chúng ta vẫn được giữ lại mà.
Em không vui sao?
– Dĩ nhiên là em vui nhưng mà bệnh tình của em…
– Đừng lo lắng quá về chuyện đó không phải trưởng khoa đã nói tất cả sẽ ổn rồi sao.
Em cứ suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến tinh thần.
Tiểu Mỹ gật đầu không đáp.
Đôi môi mím chặt, hai tay luôn đan vào nhau biểu lộ sự ngập ngừng.
Cô băn khoăn mãi một điều trong lòng và phải mất đến vài giâu sau mới mở lời.
– Đình Triết! Em xin lỗi.
– Xin lỗi? Xin lỗi về chuyện gì?
– Chuyện em giấu anh có ý phá hỏng mấy thứ phòng tránh thai để bây giờ gây nên chuyện.
Đình Triết khẽ à lên một tiếng hiểu ý.
Thực ra lúc biết được sự thật, anh đã vô cùng tức giận.
Hơn một tháng qua, anh đã phải rất cẩn thận không để xảy ra sơ xuất vậy mà không ngờ người vợ yêu quý của anh lại một tay phá hỏng.
Nhưng dù sao may mắn cũng đã đến, đứa con của hai người vẫn được giữ lại.
Đình Triết nắm tay Tiểu Mỹ trấn an.
– Trong chuyện này anh cũng có lỗi bởi đã không nói sự thật với em ngay từ đầu.
Anh không muốn cho em biết mình mắc bệnh vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.
– Anh không có lỗi là vì em cố chấp cãi lại lời anh, mọi chuyện đều do em mà ra.
Hai người cứ mãi nhận lỗi về nhau, không ai chịu nhường ai.
Sau cùng Đình Triết phải là người chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa này.
– Được rồi, cả hai chúng ta đều có lỗi.
Bây giờ thì không còn chuyện gì phải giấu giếm nhau nữa.
– Em biết rồi.
– Chuyện em bị bệnh không được nói cho bố mẹ biết nếu không họ lo lắng.
– Vâng.
Tiểu Mỹ hiểu ý Đình Triết, chỉ cần thông báo với bố mẹ chuyện mang thai là được.
Nếu hai người họ biết cô đang bệnh mà vẫn mang thai cháu của họ nhất định sẽ nảy sinh nhiều chuyện.
Đặc biệt là Vũ Như, bà ta sẽ lại tỏ thái độ với Tiểu Mỹ.
Đình Triết không nghĩ ngợi được nhiều như Tiểu Mỹ.
Tâm trạng anh đang rất hào hứng, cài lại thắt dây an toàn vui vẻ nói.
– Anh đưa em về nhà à không, phải đi chuẩn bị đồ cho con chứ.
– Nhưng… đứa bé mới chỉ được vài tuần thôi mà đâu biết là trai hay gái đâu mà mua đồ?
– Chưa biết trai hay gái thì chúng ta mua cả hai.
Tiểu Mỹ bật cười, xích lại gần phía Đình Triết, cô hỏi nhỏ.
– Vậy… anh thích con trai hay con gái?
– Dĩ nhiên là con gái rồi.
Anh không muốn để ra một thằng con trai để tranh giành em với anh.
Đẻ con gái thôi!
– Anh đúng là người bố thiên vị!
– Thế sau này sinh một trai nhiều gái là được.
Anh dư tiền để nuôi mẹ con em cả đời.