Thế Thúc


Khương lão thái thái đã thức dậy rửa mặt xong, đang ngồi trên giường, phía cửa sổ hướng nam thưởng trà hạnh nhân.
Lấy đậu phộng, hạt vừng, câu kỷ tử (1) với hơn mười loại dược quý, cùng hạnh nhân giã nhỏ đun sôi.

Khi uống thêm đường trắng cùng nước đường hoa quế, dù có cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được mùi hương.

Đây chính là đồ bổ dưỡng tốt.
(1) mình đoán là củ khởi, cây củ khởi được dùng làm vị thuốc trong gán với tích vua Thần nông.

Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên: "cẩu kỷ tử" (枸杞子). Theo y học cổ truyền thì rau này dùng nấu canh ăn rất tốt cho bà mẹ sau khi sinh con, lành tính và bổ.
Khương Thanh Uyển uốn gối thỉnh an Khương lão thái thái.

Khương lão thái thái gọi nàng đến bên giường ngồi, lại gọi Đào Diệp mang cho nàng một ly trà hạnh nhân tới.
Thấy dưới mắt nàng có một vòng màu xanh nhạt, liền ân cần hỏi han: " Ngươi tối hôm qua ngủ không được ngon giấc?"
Khương Thanh Uyển tối hôm qua xác thực ngủ không ngon.

Cả đêm đều mơ thấy Thôi Quý Lăng, tất cả đều là ác mộng.
Bất quá những lời này khẳng định không thể cho Khương lão thái thái biết.

Liền vừa cười vừa nói: "Tối hôm qua tôn nữ nghe tổ mẫu cùng phụ thân nói mời ma ma tới dạy nữ công, lo lắng con học không tốt, cho nên ban đêm không có ngủ ngon.

Vẫn canh cánh trong lòng."
Đời trước nữ công của nàng cũng không được tốt, đây cũng là điều Thôi lão thái thái thường ngày hay dùng để trào phúng nàng.

Bất quá về sau sống ở hoán y cục ba năm, nàng quen được Tôn cô cô.
Tôn cô cô ngày trước làm ở phường thêu trong cung, một tay thêu gấm Tô châu.

Vốn chỉ là phạm vào chút sai sót nhỏ, lại bị vị thái giám luôn không vừa mắt nàng mượn cớ này điều nàng đến hoán y cục.
Tôn cô cô là người ôn hòa, lương thiện.

Còn tin phật, đối với những thứ liên quan đến kinh Phật đều nắm rõ.

Khương Thanh Uyển ngay từ đầu trong lòng khổ sở, rất trầm mặc.

Người bên ngoài thấy nàng yếu đuối đều khi dễ nàng.

Nhưng Tôn cô cô luôn bảo vệ nàng mấy lần liền.

Về sau khi biết sự tình của nàng, Tôn cô cô luôn khuyên giải, bảo nàng hãy buông xuống, cũng không cần oán hận bất luận kẻ nào, tốt xấu đều bỏ qua.

Nhàn rỗi còn dạy nàng nữ công.


Cho nên hiện tại nàng mặc dù không quá suất sắc về nữ công, nhưng tóm lại cũng chấp nhận được.
Khương lão thái thái nghe vậy, liền để tâm tới.

Vừa cười nói: "Ngươi là thông minh, chỉ cần ngươi chú tâm vào một chuyện, tổ mẫu tin tưởng ngươi nhất định có thể học được.

Đừng tự coi nhẹ mình."
Mấy ngày nay nàng thờ ơ nhìn mấy người cháu gái của mình, Khương Thanh Huyên mặc dù tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng lời nói cử chỉ không có uy quyền.

Khương Thanh Ngọc tất nhiên là không cần phải nói, cá tính ngang ngược ương ngạnh, khẳng định phải quản giáo nghiêm.

Khương Thanh Vân là người hoạt bát, bất quá không quá quyết tâm, tuổi cũng còn nhỏ.

Như vậy xem ra, Khương Thanh Uyển liền là cái người nổi trội nhất trong các tỉ muội.
Khương Thanh Uyển cám ơn Khương lão thái thái, lại hỏi ma ma dạy nữ công kia lúc nào tới.

Khương lão thái thái liền nói chỉ một hai ngày nữa sẽ tới, đã gọi người thu thập một gian phòng sạch sẽ cho nàng ở.
Tổ tôn hai người nói chuyện một hồi, Diêu thị liền mang theo mấy tỷ muội Khương Thanh Huyên tới thỉnh an Khương lão thái thái.
Khương Thanh Uyển vốn là muốn mỗi sáng sớm đều đi thỉnh an Diêu thị, nhưng Diêu thị yêu thương nàng, sáng sớm chỉ muốn để nàng ngủ thêm một lát, liền nói nàng mỗi ngày đều tới chỗ lão thái thỉnh an, nên không cần Khương Thanh Uyển mỗi ngày sáng sớm đi đến chỗ nàng thỉnh an.

Khương Thanh Uyển nghe vậy cũng thuận theo.
Mà Khương Thanh Ngọc trải qua sự giáo huấn của Khương lão thái thái mấy ngày trước đây, lúc này thái độ đối với Khương lão thái thái quy củ không ít, cũng không dám lại dậy trễ.
Nhất thời đám người đối Khương lão thái thái thỉnh an, Khương lão thái thái liền gọi nha hoàn bày bàn cơm.

Sau bữa ăn nói rằng đã mời ma ma tới dạy các cô nương trong phủ nhận chữ đọc sách.
"Ta đã cùng ngươi phụ thân các ngươi nói xong.

Về sau mỗi buổi sáng, mấy người các  người đi theo nữ tiên sinh đọc sách, buổi chiều liền theo ma ma học nữ công.

Tất cả đều phải dụng tâm, cần cù, không được lười biếng."
Lại gọi Đào Diệp cầm một miếng ngọc bội tới.

Là hình dáng chụp bình an, được làm từ dương chi bạch ngọc, nhìn rất ôn nhuận tinh tế tỉ mỉ.
"Ta thưởng phạt phân minh, hôm nay trước hết đem quy củ này thiết lập tốt.

Nếu các ngươi học không tốt, khẳng định phải phạt.

Quỳ trước bài vị tổ tông, sao chép nữ giới.

Nhưng nếu các ngươi học tốt, tổ mẫu cũng sẽ thưởng."

Liền chỉ vào khối bạch ngọc bình an nói: "Trong các ngươi, tháng này ai học tốt nhất, ta liền đem miếng ngọc bội này thưởng cho."
Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Uyển nhìn miếng ngọc một chút, trên mặt thần sắc nhàn nhạt.

Khương Thanh Vân trong mắt ngược lại có mấy phần hứng thú, nhưng đều không so được với ánh mắt mong muốn có được nồng đậm của Khương Thanh Ngọc.
Kỳ thật Khương Thiên Hữu rất sủng ái Khương Thanh Ngọc, nàng vật gì tốt mà không có? Miếng ngọc này mặc dù quý giá, nhưng đối với nàng mà nói cũng không tính là gì.
Bất quá nàng mấy ngày nay luôn luôn bị Khương lão thái thái trách phạt ngay trước mặt mọi người, trong lòng rất không phục, cảm thấy rất mất mặt.

Liền nghĩ nhất định phải ở trước mặt mọi người mở mày mở mặt một lần, để cho mọi người trong lòng không dám xem nhẹ nàng.

Cũng muốn đem mặt mũi cho chính mình.
Không khỏi liền bận đến nỗi thở không kịp.

Trở về còn gọi Thụy Hương đi tìm tất cả sách mà nàng đã sớm quăng đến nơi xó xỉnh nào.

Còn chuẩn bị một cây kim tinh xảo, gọi người đi mua đủ các sợi tơ. 
Nhìn giống như muốn thay đổi, tận lực phấn đấu.

Mạnh di nương biết được thì thật cao hứng, căn dặn Thụy Hương hầu hạ nàng cho tốt.
Khương Thanh Huyên cùng một đám người đều trở về, Diêu thị lưu lại bồi Khương lão thái thái nói chuyện.
Liền nói đêm hôm qua Khương Thiên Hữu không đi đến Lưu Hương viên: "...!Về sau ta gọi nha hoàn đi hỏi, nghe nói lão gia trên đường đi nhìn thấy Mạnh di nương đang hái hoa kim ngân, nói muốn sắc cho lão gia uống.

Lão gia rất cao hứng bộ, liền đi đến Nghi Xuân uyển của nàng.

Buổi sáng hôm nay buổi sáng cũng dùng bữa ở Nghi Xuân."
Ngữ khí có chút ai oán.
Lão gia tại ở tại chỗ đó mấy ngày? Cũng nên đi đến chỗ Mạnh di nương.
Khương Thanh Uyển nghe, khóe môi cong lên một cách trào phúng.
Mặc dù đến Vĩnh Xương bá phủ mới mấy ngày, nhưng nàng cũng biết, đi ở trên đường sẽ không đi ngang qua giàn hoa kim ngân nào cả.

Mà hoa kim ngân tốt nhất là nên hái vào lúc sáng sớm, lúc nụ hoa còn chưa nở, mùi nồng, màu sắc tươi tắn.

Không nên hái lúc xế chiều khi mặt trời sắp lặn.

Nhưng chưng từng nghe nói qua ban đêm hái hoa kim ngân để sắc tẩm bổ cơ thể.
Có thể thấy được những thứ này là Mạnh di nương đặc biệt chuẩn bị, nhu tình mật ý nói những lời kia với Khương Thiên Hữu.

Khương Thiên Hữu thật đúng là nghe lọt, hí ha hí hửng liền theo nàng đi.
Bất quá nam nhân luôn luôn thích nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn, như đóa hoa mỏng manh bình thường ỷ lại vào chính mình? Như vậy hắn sẽ cảm thấy mình rất quan trọng trong lòng nàng.


Tôn Ánh Huyên chính là người như vậy, thời điểm nhìn người đều mang ánh mắt yếu đuối.

khiến cho người ta có cảm giác rất mềm mại, thực muốn bảo hộ nàng...
Khương Thanh Uyển rủ mắt xuống, nhìn hoa văn được thêu tinh xảo trên váy của mình.
Khương lão thái thái là người thông minh, thấu lòng người, nghe Diêu thị nói vậy liền lập tức biết trong chuyện này có điều bất thường.

Sắc mặt không khỏi có chút trầm xuống. 
Trong Tùng Hạc đường quả nhiên có người do Mạnh di nương an bài.
Bất quá trên mặt nói Diêu thị: "Không phải ta nói ngươi.

Làm sao Mạnh di nương biết lão gia ho khan hai tiếng, liền vội vàng muốn hái hoa sắc thành thứ để tẩm bổ cho hắn? Mấy ngày nay lão gia mỗi ngày đều nghỉ ngơi ở chỗ ngươi, thấy hắn ho khan, ngươi không nghĩ tới sẽ làm vài việc gì đó sao? Có thể thấy được ngươi không đủ quan tâm hắn.

Nếu ta là lão gia, nhìn thấy Mạnh di nương quan tâm đến mình như vậy, trong lòng khẳng định sẽ cảm động.

Cùng nàng điNghi Xuân uyển tính là gì? Về sau sẽ còn sẽ để nàng đứng vị trí thứ nhất trong lòng."
Dù Mạnh di nương cố ý hái hoa kim ngân cho Khương Thiên Hữu nhìn, nhưng nam nhân có ai mà không thích nữ nhân của mình quan tâm?
Diêu thị trên mặt ngượng ngùng.
Chuyện này đúng là nàng không đủ tỉ mỉ, khiến Mạnh di nương đoạt trước, trong lòng lão gia nàng không bằng Mạnh di nương.
Lại bắt đầu lo lắng Khương Thiên Hữu trong lòng khách khí không muốn quản phiền nàng, lại muốn Mạnh di nương chăm sóc.

Mặt mày không khỏi ủ ê.
Khương Thanh Uyển thấy vậy, trong lòng ai thán.
Mạnh di nương đúng là rất thông minh, chỉ sợ Diêu thị không phải là đối thủ của nàng.

Nhưng những chuyện giữa phu thê như thế này, nàng cũng không thể nhúng tay vào, mọi chuyện đều phải do Diêu thị tính toán.

Không ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Nàng cũng không có khả năng lúc nào cũng đều ở bên cạnh Diêu thị.
Có lẽ có thể tìm một mặt nào đó của Mạnh di nương mà Diêu thị có thể ngang bằng? Trọng yếu nhất chính là phải bảo đảm Diêu thị vẫn  giữ vị trí chính thất.

Rất hiển nhiên Mạnh di nương muốn vị trí này.
Khương lão thái thái lại nói Diêu thị vài câu, đơn giản là bảo nàng phải cẩn thận, coi phu là trời, lúc nào cũng quan tâm đến Khương Thiên Hữu.

Diêu thị nhẹ nhàng dạ vâng.

Thấy Khương lão thái thái không muốn nói chuyện nữa, liền đứng dậy làm lễ về viện của mình.
Đợi nàng đi, sắc mặt Khương lão thái thái liền trầm xuống gọi Đào Diệp:: Ngươi đi tra xem hôm qua là nha hoàn nào cầm đèn lồng đưa lão gia về, tra rong lặng lẽ rồi quay về nói với ta."
Nếu không phải có nha hoàn kia dẫn đường, đêm hôm qua Khương Thiên Hữu nào có thể đi ngang qua giàn kim ngân kia, nhìn thấy Mạnh di nương hái hoa dưới ánh trăng? Có thể thấy được nha hoàn này nhất định là người của Mạnh di nương.
Đào Diệp vâng, rồi xoay người. 
Khương Thanh Uyển liền biết, lão thái thái đây là muốn bắt đầu chỉnh đốn lại nha hoàn bên trong Tùng Hạc đường.

Bất quá đây là chuyện tốt, dù sao ai cũng không thích bên cạnh mình bị người khác sắp xếp.

Nhất cử nhất động, thậm chí mỗi một câu nói đều sẽ bị người kia biết.
Đặc biệt Khương lão thái thái lại là người cường thế.
Ngày kế tiếp Chu ma ma dạy nữ công tới.


Khương lão thái thái cho người mời nàng đến Tùng Hạc đường để nói chuyện, còn gọi tỷ muội Khương Thanh Uyển tới bái kiến.
Khương Thanh Uyển thấy vị Chu ma ma này chưa đến sáu mươi tuổi.

Mặc một màu xanh vỏ cua giáp, trên đầu cài một cây trâm hoa cúc bạc, nhìn dáng vẻ rất nghiêm khắc.
Đứng bên cạnh nàng là một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười llăm tuổi đứng đấy, mặc y phục màu hồng đào.

Đôi mặt linh hoạt, sáng vẻ rất hoạt bát.
Đây là cháu gái Chu ma ma, tên là Hồng Dược.
Đám người Khương Thanh Uyển đối Chu ma ma uốn gối hành lễ, Chu ma ma lại đáp lễ.
Khương lão thái thái gọi Chu ma ma ngồi, Chu ma ma không ngồi, muốn đứng đấy nghe lão thái thái nói chuyện.
Khương lão thái thái cũng không có miễn cưỡng, gọi Đào Diệp cầm một sợi đằng lớn chừng một ngón tay tới cho Chu ma ma, vừa cười vừa nói: "Tổ tiên nhà chúng ta cũng là quan, có truyền thống tôn sư trọng đạo.

Ngươi đến đây dạy bảo các nàng, không cần cố kỵ gì, nên mắng thì mắng nên phạt thì phạt.

Nếu có ai không nghe ngươi, ngươi cho người đến nói với ta, ta tất không buông tha nàng."
Chu ma ma đáp ứng xuống, đưa tay tiếp sợi đằng.

Khương lão thái thái lại nói mấy câu, liền gọi nha hoàn dẫn Chu ma ma cùng tôn nữ đến phòng của các nàng, để các nàng hôm nay nghỉ ngơi trước.
Sau đó lại dặn dò Khương Thanh Uyển tỷ muội mấy cái mấy câu, liền bảo mọi người quay về.
Ngày kế tiếp sáng sớm đã vào học.

Học đường được đặt cách Tùng Hạc đường một chỗ không xa trong viện, rất u tĩnh.

Nữ phu tử chừng ba mươi tuổi, là người ôn hòa.
Khương lão thái thái cũng không nghĩ sẽ để cho mấy người cháu gái cảu mình trở thành thi nhân đại văn hào, chỉ cần nhận ra chút chữ, biết nữ giới, nữ luận ngữ, Liệt Nữ truyện, không đến mức để ngoại nhân chế giễu tiểu thư bá phủ vậy mà văn không thông, chữ không tường.
Bất quá nữ công là phải nghiêm túc học.

Trong lòng Khương lão thái thái, nữ công thế nhưng là nữ điều căn ban nhất của một nữ tử.
Nhìn ra được Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân đều đã cùng học qua nữ công của mẹ mình, thêu thùa cũng có chút khá.

Khương Thanh Ngọc trước kia khẳng định rất ít khi cầm kim, không đến một nén hương, cây kim tú hoa cầm trong tay đã năm lần đâm vào tay của chính mình.

Nàng đau đến mức lông mày cũng nhíu lại, liền đem vải trong tay kéo căng ném tới trên mặt bàn.
Vừa vặn liền ném tới cây kéo nhỏ phía trên.
Thanh kéo vừa được lấy ra, sáng như lưỡi đao ở bên ngoài.

Mà thêu bên trên lụa trắng nguyên liền kéo căng cực gấp, lúc này đụng một cái đến lưỡi đao, chỉ nghe được âm thanh xoẹt vang lên, khối kia lụa trắng kia lập tức liền bị xé một đoạn dài ra tận cửa.
Khương Thanh Ngọc trên mặt là dáng vẻ không quan tâm.

Bất quá chỉ là một khối lụa trắng mà thôi, đáng giá cái gì? Gọi nha hoàn lấy thêm mấy khối lụa trắng tốt hơn đến.
Đang nghĩ như vậy, liền thấy trước mặt có một cái bóng râm trên đầu mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Chu ma ma đứng trước mặt nàng nàng.

Trong tay còn cầm sợi dây đằng kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận