Khương lão thái thái không thích Mạnh di nương, nhưng dù sao nàng ta cũng là muội muội của ân nhân Khương gia.
Nếu không có huynh trưởng Mạnh di nương, Khương Thiên Hữu hiện tại cũng không thể có tước vị Vĩnh Xương bá, nàng cũng không thể làm lão phu nhân cao cao tại thượng.
Nếu chỉ xét những quan hệ này, để Mạnh di nương làm chính thất cũng không có cái gì.
Là Khương gia thiếu nợ nàng.
Nhưng Khương Thiên Hữu đã cưới Diêu thị trước, những năm này Diêu thị đối với nàng luôn hiếu thuận.
Mà khi trước nàng cũng nhận Mạnh di nương làm nghĩa nữ, đối đãi nàng rất tốt.
Cũng nghĩ đợi tới khi nàng lớn, nhất định sẽ tìm cho nàng một môn hộ tốt để bàn việc hôn nhân.
Nhưng không nghĩ tới, nàng hết lần này tới lần khác muốn cùng với Khương Thiên Hữu...
Mặc dù là nghĩa huynh muội, không có quan hệ máu mủ, nhưng nói ra đến cùng cũng rất mất mặt.
Khương lão thái thái liền quay đầu, không nhìn Mạnh di nương nữa, chỉ lãnh đạm nói: "Câu ngươi vừa mới nói rất đúng, ngươi đúng là giáo nữ nhi không nghiêm.
Một tiểu thư khuê các, lại bị ngươi dạy thành dạng không phân biệt tôn ti, chỉ biết khóc lóc om sòm giống như những cô nương bình thường.
Nếu để ngươi tiếp tục nuôi dạy nàng, nàng sẽ biến thành bộ dạng gì? Truyền đi thật sự là muốn đem mặt mũi bá phủ chúng ta biến mất hết."
Liền gọi Đào Diệp: "Gọi hai nha hoàn đến dọn dẹp tây sương phòng của Tùng Hạc đường ra cho nhị cô nương ở."
Ý từ chính là nàng muốn đích thân giáo dưỡng Khương Thanh Ngọc.
Mạnh di nương trong lòng giật mình, ngẩng đầu nhìn Khương lão thái thái.
Chỉ thấy trên mặt nàng thần sắc uy nghiêm, ánh mắt tràn đầy ý không được xía vào.
Mạnh di nương lại quay đầu nhìn Khương Thiên Hữu một chút, thấy trên mặt hắn cũng mang ý tứ tán đồng.
Nàng liền chậm rãi cúi đầu xuống.
Bất quá trong lòng đến cùng vẫn là không cam lòng, tay ở bên người chậm rãi nắm chặt.
Khương Thanh Uyển trong lòng cũng kinh ngạc, không khỏi liền nhìn về phía Khương Thanh Ngọc.
Khương Thanh Ngọc trên mặt vẫn là bộ dáng rất phẫn hận.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi trên má nàng làm cho khuôn mặt nàng có chút dữ tợn.
Khương Thanh Uyển trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Kỳ thật nếu Khương lão thái thái tự mình giáo dưỡng Khương Thanh Ngọc, chuyện này, Khương Thanh Ngọc khẳng định là người được lợi.
Lão thái thái nuôi dưỡng một bên đích nữ cùng một bên thứ nữ, khẳng định không giống nhau nhưng về sau sẽ được gả cho người có dòng dõi cao.
Nhưng hiển nhiên Khương Thanh Ngọc cùng Mạnh di nương không nghĩ tới điểm này.
Trong lòng hai người bọn họ khẳng định cảm thấy Khương lão thái thái là ác nhân, tách rời mẹ con các nàng.
Mà để Khương lão thái thái tự mình giáo dưỡng, Khương Thanh Ngọc nào còn tự do như trước kia tự đâu? Khẳng định phải chịu rất nhiều quản thúc.
Bất quá phải cùng Khương Thanh Ngọc ở tại chung một viện, Khương Thanh Uyển cảm thấy về sau mình khẳng định là không thanh tịnh được.
Không khỏi khẽ thở dài một hơi bên trong nội tâm.
***
Mạnh di nương khi trở về Nghi Xuân uyển quả nhiên khóc rất thương tâm.
Khương Thiên Hữu biết Mạnh di nương mặc dù thường xuyên nói Khương Thanh Ngọc, nhưng trong lòng đối với nàng kỳ thật rất thương yêu.
Lúc này mẫu thân mở miệng nói để Ngọc tỷ nhi ở lại tây sương phòng của Tùng Hạc đường, trong lòng Mạnh di nương khẳng định sẽ rất khổ sở.
Cho nên nhất đẳng ra Tùng Hạc đường, hắn không nhìn ánh mắt chờ đợi của Diêu thị, mà là cùng Mạnh di nương trở về Nghi Xuân uyển.
Lúc này thấy Mạnh di nương khóc rất thương tâm, hắn liền ôn nhu an ủi nàng: "Mặc dù về sau Ngọc nhi ở tại chỗ mẫu thân, nhưng bá phủ lớn nhường nào? Nàng muốn gặp Ngọc nhi không phải là có thể tùy tiện gặp rồi sao? Cần gì phải khóc thành như vậy, thật giống như mẹ con các nàng bị người ta chia lìa."
Khương Thiên Hữu đối với người bên ngoài kỳ thật không tính là ôn nhu, nhưng Mạnh di nương trước mặt, hắn lại vô cùng ôn nhu, cũng rất có kiên nhẫn của bậc trượng phu.
Nhưng ngược lại nếu như người khóc bây giờ là Diêu thị, chỉ sợ nói được một câu đừng khóc, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Mà mẫu thân nói rất đúng, sự tình Ngọc nhi làm hôm nay thật không ra thể thống gì.
Hiện tại nếu không quản thúc nàng, ai biết về sau nàng sẽ làm ra những chuyện gì? Để mẫu thân quản dạy nàng, vậy khẳng định không sai được."
Hắn cùng Khương Huệ phi từ nhỏ đã mất cha, là mẫu thân một tay nuôi lớn huynh muội bọn hắn.
Về sau huynh muội bọn hắn cả hai người cũng đều thành tài.
Tiếng khóc Mạnh di nương dừng lại.
Cầm khăn gấm nhẹ lau nước mắt, sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn Khương Thiên Hữu, nhẹ nhàng ôn nhu nói ra: "Thiếp thân khóc không phải vì lão thái thái đem Ngọc nhi an bài ở Tùng Hạc đường.
Thiếp thân trong lòng minh bạch, lão thái thái muốn đích thân giáo dưỡng Ngọc nhi, đây là phúc phần của nàng, thiếp thân thật tâm vì Ngọc nhi mà cao hứng.
Trong lòng rất cảm kích lão thái thái."
Khương Thiên Hữu không hiểu: "Vậy sao nàng còn khóc thương tâm như vậy?"
"Thiếp thân khóc vì thống hận chính mình không giáo dục được nữ nhi, lại để Ngọc nhi thành cái dạng này.
Trong lòng lão thái thái khẳng định rất bất mãn với thiếp thân về điều này, trong lòng lão gia, hiện tại có đôi phần bất mãn đối với thiếp thân? Thiếp thân thật là, thật là, cảm thấy mình tội trạng sâu nặng."
Trời sinh nàng có một đôi mắt hạnh.
Lúc này trong mắt còn mang theo nước mắt, hoa lê đái vũ khiến cảm xúc người ta loạn nhịp, người sắt đá cũng sinh lòng thương tiếc, huống chi Khương Thiên Hữu?
Từ nhỏ đều thấy mẫu thân cường thế, hắn rất thích nữ tử nhu nhược.
Mạnh di nương mang đến cho hắn cảm giác như nàng là loài hoa yếu ớt, mà hắn lại là đại thụ che trời, nàng dựa vào hắn mà sống.
Nếu không có hắn, nàng liền sống không nổi.
Khương Thiên Hữu rất thích loại cảm giác này.
Liền đưa tay đem Mạnh di nương ôm vào lòng, cười nói: "Làm sao lại như vậy? Người bên ngoài không biết, chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Nàng là người rất rõ nắm bắt tình hình.
Khi nãy nàng ở trước mặt mẫu thân muốn mẫu thân trách phạt Ngọc nhi thật nặng? Trước kia, ta đã quá nuông chiều Ngọc Nhi, cũng là nàng đang khuyên ta.
Nàng yên tâm, chờ tìm được cơ hội, ta khẳng định sẽ nói với mẫu thân."
"Đa tạ lão gia."
Mạnh di nương yên lòng, nhu thuận tựa vào trong ngực hắn không nói gì.
Không xem qua quang lại là bình tĩnh.
Ở Tùng Hạc đường, cả ngày dưới mí mắt của lão thái thái, Ngọc nhi làm sao sống tốt được? Vừa rồi thời điểm phạt Ngọc nhi thế nhưng lại không chút nương tay.
Cho nhận lỗi ở trước mặt Chu ma ma không nói, còn bắt quỳ ba ngày liên tiếp trước bài vị tổ tông, mỗi ngày đủ hai canh giờ.
Không những thế, mỗi ngày đều phải chép một quyển kinh Phật.
Nàng tốt xấu gì cũng là một đứa con gái, lão thái thái như vậy mà giày vò?
Quả thực có thể tưởng tượng về sau Ngọc nhi mỗi ngày đều phải sống trong nước sôi lửa bỏng.
Nghĩ tới đây, Mạnh di nương trong lòng đã cảm thấy cực hận.
Nhưng lại sợ hãi.
Hôm nay là Ngọc tỷ nhi, về sau có thể hay không mà đem Ninh nhi từ bên người nàng cướp đi.
Ninh ca nhi chính là chỗ dựa vững chắc của nàng về sau.
Thế nhưng lão gia...
Thời điểm tại Tùng Hạc đường, khi lão thái thái nói muốn Ngọc nhi về sau ở tại tây sương phòng trong Tùng hạc đường, trên mặt lão gia là thần sắc tán đồng.
Xem ra cũng không thể hoàn toàn ỷ vào lão gia.
Vẫn là phải dựa vào chính mình.
Qua hai ngày, trong cung truyền đến tin tức, nói là hoàng thượng cho phép người nhà Khương Huệ phi ngày mai vào cung yết kiến.
Khương lão thái thái nghe vậy, liền vội vàng gọi người thu thập.
Nàng cả đời chỉ sinh dưỡng một đôi nhi nữ, nhưng vào cửa cung sâu như biển, nàng thật đã nhiều năm chưa từng gặp lại nữ nhi, trong lòng rất quải niệm.
Lần này từ Cam châu tới, liền mang theo rất nhiều đặc sặc quên nhà.
Đã vào cung, khẳng định phải đi bái kiến thái hậu cùng hoàng hậu.
Đâu thể nào tay không đi bái kiến? Khẳng định phải chuẩn bị quà tặng.
Nghĩ nghĩ, lại gọi Khương Thanh Uyển tới, phân phó nàng: "Cô mẫu ngươi chưa từng gặp ngươi, ngày mai người cùng ta tiến cung gặp nàng."
Khương Thanh Uyển không muốn đi.
Đời trước nàng chết trong hoàng cung, thực sự không nghĩ trở lại chốn cũ.
Tìm các loại lý do, uyển chuyển nói không đi.
Nhưng tiếc rằng Khương lão thái thái là người cường thế, mà hiển nhiên đã có chủ ý muốn dẫn Khương Thanh Uyển cùng tiến cung, Khương Thanh Uyển cuối cùng không có biện pháp, đành phải đồng ý.
Nàng quá hiểu nếu như không được Khương lão thái thái thích sẽ thế nào.
Khương Thanh Ngọc bây giờ còn đang quỳ trước bài vị tổ tông đây.
Trước kia Khương lão thái thái đối với Thanh Uyển cũng không tốt, là chính mình phỏng đoán tâm tư của nàng, ở trong mắt của nàng thích nhất tôn nữ nhu thuận, nàng mới đối với chính mình tốt như bây giờ.
Vạn không thể vì việc này liền phí công nhọc sức.
Mặc dù trong lòng có không cam lòng như thế nào đi chăng nữa, ngày kế tiếp cũng dậy từ sớm, để Lục La trang điểm, sau đó đi thỉnh an lão thái thái.
Chờ đến chính phòng, chỉ thấy Khương Thanh Ngọc đã ở nơi đó.
Đứng bên người là nha hoàn của nàng, Thụy Hương.
Nhìn thấy Khương Thanh Uyển tới, Khương Thanh Ngọc liền oán hận trừng nàng một cái.
Khương Thanh Uyển chỉ coi không nhìn thấy, đi qua đối Khương lão thái thái hành lễ vấn an.
Khương lão thái thái gọi nàng bắt đầu, nàng liền đi tới trước mặt Khương Thanh Ngọc, đối nàng gật đầu mỉm cười: "Nhị tỷ tỷ, sớm."
Khương Thanh Ngọc trừng mắt, không nói gì.
Nàng một mực nhìn Khương Thanh Uyển không vừa mắt, cảm thấy vị trí đích nữ của nàng nguyên bản thuộc về mình.
Cảm thấy trong lòng Khương lão thái thái cũng chỉ có một người tôn nữ là Khương Thanh Uyển, đối xử với nàng một chút cũng không tốt.
Đêm hôm lại biết được Khương lão thái thái tiến cung gặp Khương Huệ phi chỉ đem theo Khương Thanh Uyển đi cùng, trong lòng liền càng bất bình.
Hoàng cung là địa phương nào? Chỗ ở của Thiên tử, ai mà không muốn đi nhìn một chút.
Nàng tự nhiên cũng rất muốn đi, nhưng Khương lão thái thái chưa từng đề cập qua chuyện này với nàng.
Nàng chỉ nghe nha hoàn nói mới biết được.
Khương Thanh Uyển đối với dáng vẻ nhìn nàng nhìn chằm chằm của Khương Thanh Ngọc cũng chẳng để ý, trên mặt một mực mỉm cười.
Khương lão thái thái ở bên cạnh nhìn thấy, liền giận tái mặt nói Khương Thanh Ngọc: "Mặc dù ngươi là tỷ tỷ, nhưng tam muội ngươi vấn an, ngươi làm sao ngay cả một lời cũng không nói? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là hành vi không biết phép tắc?"
Khương Thanh Ngọc trong lòng thật sự là cực hận, nhưng lại không dám ngỗ nghịch Khương lão thái thái, đành phải nói: "Tam muội sớm."
Lúc này sắc mặt Khương lão thái thái mới hòa hoãn một chút, gọi Khương Thanh Ngọc trở về.
Lại gọi Khương Thanh Uyển đến bên người nàng ngồi, nhìn trang phục hôm nay của nàng.
Cổ áo được thêu hoa văn là hoa Ngọc lan màu hồng, váy vàng nhạt điểm tô bằng hoa cỏ phối cùng giày lụa.
Bên tóc mai điểm xuyến trâm phượng phối cùng Trâm hồ điệp cài búi tóc.
Không để cho người ta cảm thấy nàng ăn mặc quá long trọng, cũng không cảm thấy keo kiệt.
Lộng lẫy vừa phải.
Đây mới là dáng vẻ của tiểu thư con vợ cả mà Vĩnh Xương bá phủ nên có.
Khương lão thái thái hài lòng nhẹ gật đầu, lại nói cho Khương Thanh Uyển vài câu về quy củ trong cung, dặn nàng khi tiến cung vạn không thể tùy tiện nói, không thể tùy ý đi lại.
Khương Thanh Uyển dù sao cũng đã từng sống trong cung, đối với quy củ trong cung có thể nói so với Khương lão thái thái còn quen thuộc hơn.
Bất quá nàng cung thuận đồng ý, sau đó đứng sau lưng Khương lão thái thái hướng mặt ngoài đi.
Bất quá thời điểm khi tới cửa, chỉ thấy Khương lão thái thái như chợt nhớ tới chuyện gì, cho người đi gọi Phù Dung tới.
Phù Dung đang nói chuyện với Khương Thanh Ngọc trong phòng, nghe nó lão thái thái gọi nàng, vội vàng chạy tới, cúi đầu hỏi: "Lão thái thái, ngài có việc gì phân phó?"
Trong lòng thấp thỏm.
Dù sao cũng là nô tì Mạnh di nương gài vào, trong lòng có quỷ.
Lúc này lại từ trong phòng Khương Thanh Ngọc ra, liền sợ Khương lão thái thái sẽ thêm để ý.
Bất quá Khương lão thái thái như không biết nàng vừa mới từ trong phòng Khương Thanh Ngọc ra, chỉ bảo Đào Diệp: "Đem chìa khóa hộp trang sức cho nàng."
Khương lão thái thái có mấy hộp trang sức, bên trong chứa không ít đồ trang sức quý báu.
Bình thường đều đặt trong rương sơn thếp vàng khoá kỹ lại.
Đến lúc cần dùng mới cho người lấy ra.
Bất quá bình thường chìa khóa đều là do Đào Diệp quản lí, bây giờ lại đưa cho nàng...
Phù Dung cầm trong tay chìa khóa đồng, trong lòng có chút sợ run.
Chỉ thấy Khương lão thái thái liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Ngươi dù gì cũng là đại nha hoàn của Tùng Hạc đường, cũng nên quản chút.
Về sau những đồ trang sức kia của ta, đều để ngươi quản lí."
Lại căn dặn nàng: "Những đồ trang sức kia mỗi một thứ đều rất quý giá, chìa khóa này ngươi phải nắm giữ cẩn thận."
Phù Dung nghe vậy, mừng rỡ trong lòng.
Nàng mặc dù là đại nha hoàn của Tùng Hạc đường, nhưng từ trước tới giờ lão thái thái đều không trọng dụng nàng.
Mọi hành động chỉ trọng dụng Đào Diệp, đối đãi với nàng như những nha hoàn bình thường.
Bản thân nàng muốn thám thính tin tức gì cũng không được, Mạnh di nương cũng từng không ít lần oán trách nàng quá vô dụng.
Nhưng hiện tại, không nghĩ tới lão thái thái lại muốn nàng quản lí chìa khóa của những hộp trang sức.
Lão thái thái đây là muốn trọng dụng nàng?
Liền nở nụ cười đối lão thái thái nói: "Lão thái thái, xin ngài yên tâm.
Nô tỳ nhất định giữ gìn cái chìa khoá này thật tốt, tuyệt đối sẽ không để người bên ngoài chạm vào."
"Vậy là tốt rồi."
Khương lão thái thái có thâm ý khác liếc nhìn nàng một cái, sau đó vịn tay Khương Thanh Uyển đi ra ngoài.
Lúc này Khương Thanh Uyển cũng quay đầu lại nhìn Phù Dung một chút.
Thấy nàng một bộ dạng vô cùng cao hứng, thần sắc hờ hững quay đầu đi.
Trong lòng nàng minh bạch, lão thái thái đây là bắt đầu xử lí phe cánh bên trong Tùng Hạc đường.
Bất quá đây là chuyện tốt.
Nàng cũng không muốn nhất cử nhất động của nàng, mỗi một câu nói bị người có dụng tâm khác biết được.
Editor: Sr mn rất nhiều vì mình k thể đăng 4 chương 1 tuần như trước kia được nên mình sẽ đăng 2c 1 tuần vào ngày chủ nhật, nhưng những tuần có ngày đặc biệt như Tết, Noel,...!thì sẽ là 4 chương.
Đi đôi với việc đăng ít chương hơn trước thì mình sẽ đảm bảo chất lượng cao hơn rất nhiều so với ngày trước.
Hì, mong mn đừng quá buồn nha nha nha.
Luôn yêu quý tất cả mn.