Diêu thị là người rất dễ mềm lòng, đối với bất kỳ người nào cũng như thế.
Bây giờ thấy Mạnh di nương quỳ gối trước mặt nàng, khóc rất thương tâm.
Nghe nàng nói nàng cũng vì thân bất do kỷ, Diêu thị không khỏi mềm lòng.
Những oán hận nàng đối với Mạnh di nương trước kia cũng tiêu tan một chút.
Đang muốn mở miệng bảo Mạnh di nương đứng lên, nhưng chợt nghe Khương Thanh Uyển lạnh giọng nói: "Ta không rõ di nương nói những lời này là có ý gì.
Chuyện năm đó, nếu như quả thật là phụ thân ta ép buộc người, người hẳn nên tới chỗ tổ mẫu hoặc mẫu thân của ta nói mới phải.
Tổ mẫu ta đã nhận người là nghĩa nữ, mẫu thân của ta cũng xem người như thân muội, làm sao họ có thể để mặc chuyện này? Tất nhiên sẽ thu xếp để cho việc của ngươi có một kết cục ổn thỏa nhất, đâu nhẫn tâm để người chịu ủy khúc mà đảm bảo đại cục? Mà chuyện bình thê, bình khởi bình tọa, trong lòng người không nghĩ tới, vậy hiện tại nhắc đến chuyện này để làm gì? Cũng không có ai nghĩ để người và mẫu thân ta bình khởi bình tọa.
Mẫu thân của ta là thái thái, người là thiếp thất, tất nhiên đời này nên hầu hạ mẫu thân của ta.
Không cần phí lời như vậy."
Mạnh di nương sững sờ.
Mặc dù nàng biết Khương Thanh Uyển là người không thể khinh thường được, nhưng trước kia thấy nàng luôn ôn hòa.
Lúc nói chuyện với người khác trên mặt cũng mang ý cười, chưa từng hùng hổ dọa người giống như bây giờ.
Như vậy thật khó để cho nàng có thể nói chuyện tiếp.
Trong lòng Diêu thị cũng rất khiếp sợ.
Nàng chưa từng thấy Khương Thanh Uyển kích động như vậy.
Nhưng nghĩ lại, Uyển nhi đây cũng là vì nàng mà bất bình, trong lòng Diêu thị cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm động, liền hạ giọng gọi nàng một tiếng Uyển Uyển, sau đó đưa tay cầm lấy tay nàng.
Lúc này Khương Thanh Uyển đã lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy mình vừa rồi đã quá kích động.
Bất quá không có biện pháp, thời điểm nghĩ đến những sự việc kia, trong lòng nàng vẫn khó có thể bình tĩnh được.
Lúc này Diêu thị nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh di nương, thần sắc trên mặt cũng bình tĩnh trở lại.
"Đây đã là chuyện lúc trước, bây giờ nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.
Thôi, quá khứ cũng đã qua, ta cũng sẽ không đổ lỗi cho ai.
Về sau, ta cũng không làm khó ngươi, mọi người đều an an ổn ổn, bình yên chung sống."
Diêu thị thật sự là một chủ mẫu tốt.
Từ sau khi lên kinh thành, nàng đối xử với Tôn di nương và Chu di nương rất ôn hòa, chưa từng khiến các nàng khó xử.
Về phần Mạnh di nương, cũng bởi vì năm đó Diêu thị đối đãi nàng ta như thân muội, trên danh nghĩa nàng ta lại là nghĩa muội của trượng phu, Diêu thị vẫn không thể qua được luân lí trong lòng.
Mà chính vì chuyện của trưởng tử mình, vẫn có một chút quan hệ với Mạnh di nương, cho nên lúc này trong lòng vẫn cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng bây giờ Khương Thanh Uyển vì chuyện của nàng mà tức giận như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy.
Nàng cảm thấy rất có lỗi với Uyển nhi, đã để nàng phải quan tâm đến chuyện của mình.
Mạnh di nương có chút choáng váng.
Những điều này hoàn toàn chệch hướng với dự định của nàng.
Nàng biết Diêu thị là người dễ mềm lòng, cho nên mới nói những lời này trước, để Diêu thị buông lỏng cảnh giác đối với nàng, sau đó sẽ dễ dàng nói đến việc Khương lão thái thái muốn nạp thiếp cho Khương Thiên Hữu, châm ngòi Diêu thị náo loạn với Khương lão thái thái và Khương Thiên Hữu.
Nhưng không nghĩ tới Khương Thanh Uyển bỗng nhiên giáng một gậy vào nàng.
Trong lòng cũng có chút kì quái nhìn Khương Thanh Uyển.
Ánh mắt không vui liếc nàng một cái.
Khương Thanh Uyển đã từ từ bình tĩnh trở lại sau sự phẫn uất vừa này của mình, hai bàn tay siết chặt cũng chầm chậm buông lỏng.
Ánh mắt Khương Thanh Uyển vừa vặn đối đầu với ánh mắt của Mạnh di nương đang nhìn nàng.
Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo.
Thoạt nhìn Khương Thanh Uyển vẫn giống như ngày thường, vẫn là tam tiểu thư, nữ nhi của phu nhân Vĩnh Xương bá phủ.
Mạnh di nương giật mình.
Lập tức quay đầu, thu hồi ánh mắt của mình.
Sau đó nàng ta quỳ trên mặt đất nói vài câu, xong cũng đứng dậy.
Hiện tại việc liên quan tới chuyện nạp thiếp cho Khương Thiên Hữu nói như thế nào cũng đều không tốt để nói với Diêu thị.
Trong nội tâm Mạnh di nương minh bạch, bây giờ Khương Thanh Uyển đang ở chỗ này, cho dù nàng có đề cập đến chuyện này nhưng nhất định Khương Thanh Uyển sẽ ở giữa ngăn cản, mọi chuyện cũng không thể như ý nguyện của nàng.
Vẫn nên đợi đến khi Khương Thanh Uyển không có ở đây, nàng mới tùy thời cơ nói với Diêu thị chuyện này.
Nghĩ vậy nên Mạnh di nương chờ đợi một lúc, nàng nói thêm mấy câu, sau đó cũng hành lễ trở về.
Nhìn ra khung cửa được chạm khắc hoa văn, chỉ thấy thấp thoáng bóng của Mạnh di nương đi khỏi cửa sân, lúc này Diêu thị lúc mới quay đầu, nhíu mày, nói với Khương Thanh Uyển: " Ta luôn cảm thấy hôm nay nàng đến giống như có lời gì muốn nói với ta."
Khương Thanh Uyển mỉm cười.
Tay Diêu thị đau nhức đã mấy ngày, nếu như Mạnh di nương thật sự quan tâm nàng, muốn mạch máu nàng được lưu thông, đưa cho nàng dược cao giúp tiêu sưng giảm đau, sao hôm nay mới thấy tới? Nhất định nàng ta còn có lời muốn nói với Diêu thị.
Chỉ sợ nàng ta muốn nói đến chuyện mà đêm hôm qua Khương lão thái thái đã đề cập với Khương Thiên Hữu.
Nàng nhìn ra được Mạnh di nương đối với Khương Thiên Hữu xác thực có tình cảm, nàng ta nhất định không muốn Khương Thiên Hữu nạp thêm thiếp thất tuổi trẻ mỹ mạo.
Bất quá nàng ta cũng biết mình không có tư cách phản đối, càng không có tư cách náo loạn.
Khương lão thái thái chắc chắn sẽ không cho phép Mạnh di nương làm như vậy.
Cho nên nàng ta muốn châm ngòi Diêu thị ra mặt phản đối việc nạp thiếp thất, đi náo loạn một trận, để trong lòng Khương lão thái thái và Khương Thiên Hữu phiền chán Diêu thị, còn nàng ta sẽ vui vẻ, ngư ông đắc lợi.
Quả thực là một mưu tính tốt.
Trong lòng Khương Thanh Uyển cười lạnh một tiếng.
Nàng tuyệt đối sẽ không để Mạnh di nương đạt được mục đích này.
Nghĩ một lúc, nàng cảm thấy chuyện này Diêu thị sớm muộn cũng sẽ biết.
Đợi đến khi Mạnh di nương đến nói với nàng, từ đó châm ngòi, chẳng bằng hiện tại chính nàng nói cho Diêu thị biết trước.
Khương Thanh Uyển cân nhắc từ ngữ, dùng lời uyển chuyển nói Khương lão thái thái muốn để Khương Thiên Hữu nạp thêm thiếp thất.
Mà khi nàng vừa tới Lưu Hương viên, Khương lão thái thái đang cùng bà mối nói chuyện.
Chắc hẳn lão thái thái muốn bà mối tìm kiếm người thích hợp.
Diêu thị nghe xong, đầu tiên nàng khẽ giật mình, sau đó vành mắt có chút đỏ lên.
Dù nàng biết rõ hiện tại tình cảm trong lòng Khương Thiên Hữu đối với nàng ít đến đáng thương, nhưng lúc này nghe được tin bà mẫu muốn nạp cho trượng phu của mình thêm thiếp thất, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Hơn nữa nàng căn bản cũng không biết chuyện đó.
Có thể thấy, kỳ thật trong lòng Khương lão thái thái và Khương Thiên Hữu căn bản không coi trọng nàng.
Ánh mắt Khương Thanh Uyển thương tiếc nhìn xem nàng.
Từ trái tim mà nói, nàng rất hiểu tâm trạng của Diêu thị lúc này.
Nàng cũng không muốn Khương Thiên Hữu nạp thiếp, khiến Diêu thị bị tổn thương.
Nhưng từ góc độ lý trí mà nói, nàng cũng rất tán thành việc Khương Thiên Hữu nạp thêm thiếp.
Như vậy mới tránh được việc Mạnh di nương nắm trong tay mọi chuyện bên trong của Vĩnh Xương bá phủ.
Mà chuyện các thiếp thất đấu đá lẫn nhau, Diêu thị nhất định sẽ là người ngư ông đắc lợi.
Còn có gì có thể quan trọng hơn với việc bảo trụ được vị trí chính thất thái thái đâu? Nếu như dưới gối Diêu thị có con trai trưởng để phòng thân, như vậy không có gì có thể tốt hơn được nữa.
Khương Thanh Uyển dùng những lời này chậm rãi thuyết phục Diêu thị.
Cũng may những ngày này Diêu thị cũng đã nghĩ thông suốt.
Biết mình không thể đấu lại lão thái thái.
Mà tâm của Khương Thiên Hữu lại không đặt ở trên người nàng, thật sự là không có biện pháp
Nàng liền cầm tay Khương Thanh Uyển thở dài: "Đời ta thất bại vô cùng.
Bà mẫu cường thế, trượng phu hoa tâm (1), sinh được một nhi tử, nhưng lại chẳng may mất sớm.
Cũng may còn có con, nếu không ta thật không biết mình còn sống để làm gì."
(1) Hoa tâm: Kiểu người hay lăng nhăng, đào hoa
Cười khổ một tiếng.
Nàng lại nói tiếp: "Con yên tâm, mẫu thân minh bạch ý tứ của con.
Ta cũng đã bốn mươi tuổi, chẳng lẽ còn muốn nói cái gì về tình cái gì về ái hay sao? Có thể giữ được vị trí thái thái thái thái này, tìm cho con nhà trượng phu tốt để gả qua đó, ta cũng đã hài lòng.
Về phần Mạnh di nương, nàng muốn tranh đoạt như thế nào, ta cũng không quản, đó lại chuyện của nàng."
Khương Thanh Uyển nghe vậy, tâm có chút trùng xuống.
Nàng luôn cảm thấy nàng và Diêu thị đồng bệnh tương liên.
Nếu như đời trước nàng đồng ý cho Thôi Quý Lăng nạp Tôn Ánh Huyên làm thiếp, chỉ sợ khoảng thời gian về sau nàng cũng sẽ trôi qua như Diêu thị.
Có khả năng còn không tốt được như Diêu thị qua.
Mà Diêu thị đối đãi với nàng vô cùng tốt, nàng cũng muốn thật lòng đối đãi Diêu thị.
Hai mẹ con lại nói một hồi.
Đợi đến khi đại phu tới, thăm khám cho Diêu thị, nói là chúng bệnh ở ngón tay.
Dùng các loại dược liệu như ô đầu, thông khí, bạch chỉ, ngưu tất (2).
Lại căn dặn Diêu thị nên hạn chế để tay đụng vào nước lạnh.
(2) Hình như đây là mấy cái tên dược liệu hay sao đó, mình k rõ lắm, bận nào biết thì bảo mình với nha.
Rốt cuộc vẫn là khi còn trẻ phải làm nhiều việc, bây giờ mới bắt đầu ốm đau toàn thân.
Vẫn nên điều dưỡng là chính.
Khương Thanh Uyển thấy Diêu thị uống thuốc do Cẩm Bình sắc tới, lại trò chuyện một lát, sau đó mới hồi Tùng Hạc đường.
Đến khi Khương Thiên Hữu trở về phủ, đã tới gặp Khương lão thái thái.
Những thứ cần hắn đều mua, để ngày mai Khương lão thái thái đi đến Tĩnh Ninh hầu phủ tặng quà.
Có mấy cân vải tươi, cây đào mật được trồng ở Chiết Giang, dưa hấu Hải Nam.
Còn có mấy hộp bánh ngọt được mua ở những cửa hàng nổi nhất ở kinh thành.
Khương lão thái thái thấy những đồ vật đó, nàng rất hài lòng.
Lại nói với hắn hôm nay đã mời bà mối tới để tìm kiếm cô nương.
Mẫu tử hai người nói chuyện hồi lâu.
Khương Thiên Hữu còn bồi lão thái thái dùng bữa tối.
Dùng xong bữa tối, Khương Thiên Hữu mới rời Tùng Hạc đường, hướng Nghi Xuân uyển đi tới.
Hắn muốn nạp thêm thiếp thất tuổi trẻ mỹ mạo, điều đó là đúng, không sai, nhưng trong lòng hắn có chút sợ Mạnh di nương náo.
Khương Thiên Hữu luôn cảm thấy có mấy phần chột dạ.
Bất quá khi hắn tới Nghi Xuân uyển, gặp Mạnh di nương, lại thấy nàng không hề náo loạn, ý tứ ồn ào cũng không có.
Thậm chí cũng không nhắc tới chuyện này, đối với hắn nhu uyển giống như trước kia.
Trong lòng Khương Thiên Hữu để tâm tới điều đó.
Màn đêm buông xuống hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, triền miên hồi lâu.
Khương lão thái thái vốn dự định ngày mai sẽ tới Tĩnh Ninh hầu phủ trò chuyện với Thôi lão thái thái, hiện tại mua những món quà này là để lấy lòng, nàng gọi Đào Diệp và Đào Chi chọn lựa y phục, đồ trang sức cho mình để ngày mai còn dùng.
Chọn lựa mọi thứ xong xuôi, nàng mới lên giường đi ngủ.
Chỉ là đến khi nàng tỉnh lại, lại cảm thấy choáng đầu, hoa mắt.
Hơn nữa toàn thân đều cảm thấy đau nhức, không thể đứng dậy được.
Như vậy nhất định không thể tới Tĩnh Ninh hầu phủ được.
Người hầu trong phủ vội vàng mời đại phu.
Đại phu tới khám, nói lão thái thái mắc phong hàn.
Bất quá lão thái thái cũng là người đã có tuổi, cho dù phong hàn chỉ là bệnh nhỏ, nhưng cũng phải điều dưỡng cho thật tốt.
Đại phu bốc cho lão thái thái một ít thuốc để sắc, bữa ăn mỗi ngày cũng rất thanh đạm.
Đến Khương lão thái thái khỏi bệnh, đã là nửa tháng sau.
Trong hậu hoa viên, lá sen trong hồ đã héo dần, nụ sen theo thời gian cũng dần phai sắc.
Đoán chừng chỉ mấy ngày nữa thôi, những bông hoa sen này sẽ lụi tàn.
Khương lão thái thái lại bảo Khương Thiên Hữu mua loại trái cây đúng mùa và bánh ngọt, sau đó nàng dẫn theo Khương Thanh Uyển và Khương Thanh Huyên tới Tĩnh Ninh hầu phủ.
Những ngày Khương lão thái thái sinh bệnh, Khương Thanh Huyên ngày đêm cực nhọc, không yên ổn nghỉ ngơi mà luôn ở bên cạnh chăm sóc lão thái thái.
Nàng nói chuyện hay làm việc đều rất dịu dàng ngoan ngoãn, đúng là kiểu người mà Khương lão thái thái thích nhất, cho nên hiện tại trong lòng Khương lão thái đối với người cháu gái này cũng rất hài lòng, nên lần này tới Tĩnh Ninh hầu phủ cũng đưa nàng đi theo.
Khương Thanh Uyển vốn không muốn đi.
Thấy Thôi lão thái thái một lần là đủ.
Mà nàng còn nghe người ta nói, hai ngày trước Thôi Quý Lăng đã khải hoàn hồi kinh.
Nghe nói thái tử điện hạ còn đích thân đến trước hai mươi dặm ở ngoài thành nghênh đón, vinh quang vô cùng.
Hắn còn được hoàng thượng ban thưởng rất nhiều thứ.
Bất quá Khương lão thái thái quá kiên trì.
Mà trên mặt nàng còn có chút thần sắc không vui.
Khương Thanh Uyển biết nàng không thích có người trái ý với quyết định cảu mình.
Khương Thanh Uyển nghĩ một hồi, ngày mai là đương trị nhật tử, Thôi Quý Lăng chắc chắn sẽ không ở nhà.
Đi gặp Thôi lão thái thái thêm một lần, cũng không có gì là không tốt.
Như Tôn cô cô nói, những ân oán trước kia hãy để nó gió mang chúng đi.
Nếu cứ đắm chìm trong những lão cừu hận đó, sẽ chỉ làm cho chính mình không được vui vẻ.
Mà giờ đây, Thôi lão thái thái thật giống như không sống tốt lắm.
Thấy được nàng sống không tốt, trong lòng Khương Thanh Uyển ít nhiều cũng sẽ cảm thấy thoải mái một chút.
Nàng dịu dàng ngoan ngoãn đồng ý, cùng Khương lão thái thái và Khương Thanh Huyên ngồi vào xe ngựa, hướng Tĩnh Ninh hầu phủ đi tới.
Lần trước đã tới một lần, gã giữ cửa đã biết Khương lão thái thái, thái độ của hắn cung kính đi không ít.
Vội vàng gọi người vào thông báo.
Chỉ chốc lát sau đã thấy hai bà tử tới nghênh đón các nàng.
Chờ ở Diễn Khánh đường, chỉ thấy Thôi lão thái thái đang ngồi ở trên giường La Hán nói chuyện với một người khác.
Người kia đưa lưng về phía các nàng, không thấy rõ tướng mạo.
Bất quá có thể thấy được nàng mặc bộ y phục màu lam, bóng lưng thon thả, tinh tế.
Đến khi nàng quay đầu, chỉ thấy nàng trời sinh một gương mặt trứng ngỗng, mặt mày thanh tú vô cùng.
Là Tôn Ánh Huyên..