Lý Yến Như đang đắm chìm trong hồi ức lại bị Thôi Quý Lăng kéo về thực tại, nàng dừng một lát mới trả lời: "Đúng vậy, lúc ấy Thanh Uyển đã có thai được hơn ba tháng.
Khi biết tin ta còn rất kinh ngạc, hỏi nàng ai là cha đứa nhỏ trong bụng nhưng Thanh Uyển không trả lời.
Nàng chỉ bật khóc, sau đó..."
"Hài tử đâu?" Một lần nữa Thôi Quý Lăng lại cắt ngang lời nàng, hắn gấp gáp hỏi, "Hài tử đang ở đâu? Uyển Uyển có gặp khó khăn gì khi mang thai hay không?"
Nhân lúc hỗn loạn, Chu Huy nhỏ giọng nói cho Lý Yến Như biết Khương Thanh Uyển chính là thê tử đã mất tích nhiều năm trước của đại đô đốc, cho nên khi nghe câu hỏi, Lý Yến Như không đành lòng nói sự thật đắng cay cho Thôi Quý Lăng: "Hài tử không giữ được."
"Không giữ được ư?"
Giọng nói Thôi Quý Lăng như người đang mộng, phiêu lãng giữa không trung.
Hắn lẩm bẩm nói, "Làm sao lại mất được?"
Lý Yến Như tiếp tục nói: "Lúc biết chuyện này, sắc mặt Tôn thị vệ rất khó coi.
Sau đó ta nghe được hắn nhờ đại phu kê cho thang thuốc sảy thai.
Bấy giờ ta mới biết hắn muốn Thanh Uyển mất đi đứa nhỏ nên ta quay về giục nàng mau trốn đi.
Nhưng thị vệ canh chừng rất chặt, nàng chẳng thể chạy trốn được.
Không lâu sau, Tôn thị vệ cho người sắc thuốc rồi mang đến bắt Thanh Uyển phải uống.
Thanh Uyển quỳ xuống, khóc lóc cầu xin hắn tha cho hài tử trong bụng, nhưng Tôn thị vệ.
Hắn, hắn..."
Nói đến đây, đôi mắt Lý Yến Như ầng ậng nước, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Hắn sai hai người giữ chặt tay của Thanh Uyển, còn hắn thì bóp cằm nàng đổ thuốc vào.
Đêm đó Thanh Uyển đau đớn không ngủ được, đến khi bình minh ló dạng thì hài tử không giữ được nữa.
Thanh Uyển, Thanh Uyển đau đến ngất đi.
Đoạn đường tiếp theo ta luôn chăm sóc nàng, mãi đến khi vào kinh thân thể nàng mới dần tốt lên Thế nhưng nàng ấy càng ngày càng không thích nói chuyện, lúc nào cũng ngẩn ngơ giống như kẻ ngốc.
Ta thật đau lòng khi nàng cứ như vậy nên mới khuyên vài câu.
Nhưng người chịu nhiều tổn thương đâu có thể dễ dàng khuyên bảo như vậy được?"
Chẳng lẽ gặp quá nhiều tổn thương thì cảm giác đau đớn sẽ chết dần? Ban đầu thống khổ như moi tim cạo xương nhưng lúc này Thôi Quý Lăng trấn tĩnh lại.
Bởi hắn có thể từ tốn hỏi Lý Yến Như: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Uyển Uyển đi đâu? Nàng, nàng đã tiến cung sao?"
Tuy Thôi Quý Lăng cảm thấy mình đã bình tĩnh nhưng những người có mặt trong phòng nhìn thấy bộ dạng của hắn đều kinh hồn khiếp sợ.
Biểu cảm của hắn như chỉ một chút nữa thôi sẽ nổi điên.
Giống như bão tố sắp kéo đến, không gian được bao phủ bởi mây đen, con người chỉ thấy được lờ mờ cảnh vật.
Tự nhiên khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Chẳng bằng cứ sấm sét vang dội, mưa to như trút nước, như vậy khiến lòng người an tâm hơn.
Lý Yến Như bị dọa, ngừng lại một lát mới tiếp tục nói: "Đúng, đúng thế.
Sau này, hai chúng ta đều được đưa vào cung.
Ngày tiến cung, hoàng đế rất thích Thanh Uyển nên muốn, muốn nàng thị tẩm.
Nhưng sau đó, ta nghe người ta đồn rằng Thanh Uyển thà chết không theo, còn khiến tay hoàng đế bị thương.
Dưới cơn tức giận, hoàng đế phạt nàng ấy ba mươi trượng rồi đưa đến hoán y cục làm nô tỳ.
Khi nàng vẫn còn ở hoán y cục, ta có đến thăm.
Cuộc sống của nàng không tốt, tháng chạp vào những ngày đông, nàng phải giặt đồ bằng nước lạnh buốt như đá, mu bàn tay vừa đỏ lại vừa sưng, thân người cũng rất gầy.
Mãi đến khi cung biến, nhân lúc hỗn loạn, ta giả trang thành cung nhân trốn ra ngoài, ta cũng không biết tung tích của nàng.
Không biết nàng hiện tại còn sống hay..."
Dù không nói hết nhưng ai cũng hiểu được ý của nàng.
Năm đó Thôi Quý Lăng dẫn binh công thành, nếu như Uyển Uyển bị binh sĩ dưới trướng hắn giết...
Ánh mắt Thôi Quý Lăng ngây dại nhìn Lý Yến Như như muốn nói chuyện.
Song môi hắn mấp máy nhiều lần nhưng vẫn không thốt nổi một câu mà lại phun ra một ngụm máu lớn.
Chu Huy và Trần Bình vẫn đứng cạnh hắn, ánh mắt hai người giao nhau.
Trần Bình nhẹ giọng khuyên: "Đại đô đốc, ngài, ngài bảo trọng thân thể.
Thủ hạ đi mời Vương thái y đến xem cho ngài?"
Hắn lo lắng Thôi Quý Lăng phải chịu nỗi bi ai quá lớn làm cho độc tố còn dư phát tác, đến lúc đó sẽ nguy hiểm tới tính mệnh.
Chu Huy thông minh hơn một chút, hắn vội vàng nói: "Đại đô đốc, Yến Như đã trốn khỏi cung nhiều năm như vậy, không chừng phu nhân cũng có thể thoát được.
Hiện tại, phu nhân đang ở một nơi nào đó tốt lành.
Chỉ cần chúng ta đi tìm, nhất định sẽ có ngày tìm được người."
Không quan tâm phu nhân còn sống hay đã chết, cứ để đại đô đốc có một chút hi vọng hẳn cũng tốt.
Nếu không, đại đô đốc như bây giờ thì cuộc sống sau này sao có thể ổn được?
Thôi Quý Lăng không nói lời nào, từ từ đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó vịn tay ghế, chậm rãi đứng lên.
"Tôn - Hưng - Bình.
Tôn - Hưng - Bình." Hắn gằn từng chữ của cái tên này, thần sắc trên mặt âm u như lệ quỷ, như hận không thể ăn sống máu thịt của người này.
Chu Huy im lặng, nhưng vẫn thận trọng nói ra: "Đại đô đốc, Tôn Hưng Bình này đã chết vài ngày trước.
Lúc này cũng đã hạ táng rồi?"
Trong lòng hắn cảm thấy việc này hơi kỳ quặc.
Tôn Hưng Bình chết thật đúng lúc.
Sớm không chết, muộn không chết mà lại chọn đúng thời điểm...
"Chết rồi?" Thôi Quý Lăng nghiến răng nghiến lợi, "Kể cả hắn đã chết, ta cũng muốn đem xương cốt hắn nghiền thành tro."
Hắn lệnh cho Trần Bình: "Nhanh đi điều tra nơi Tôn Hưng Bình được hạ táng.
Nhớ đem theo một trăm thị vệ."
Mây đen phủ kín bầu trời đêm, khắp nơi tối kịt, nhìn thế nào cũng không thể thấy được năm ngón tay.
Ở chân núi nơi ngoại ô, các thị vệ cầm bó đuốc trên tay nối thành một hàng, ánh sáng soi rõ từng con chữ trên tấm bia đá trước mặt.
Thôi Quý Lăng nhìn ba chữ Tôn Hưng Bình được khắc trên bia, trong lòng vô cùng hận.
Từ trong tay Trần Bình cầm một thanh chủy thủ, cổ tay hắn lắc nhẹ, đem từng chữ kia phá vỡ nát.
Làm xong hắn lắc tay một cái, thanh chủy thủ như mũi tên bay lên, lượn một đường cung trên không trung rồi mới cắm xuống phần bia mộ phía sau.
"Đào mộ." Thôi Quý Lăng nghiêm nghị hạ lệnh.
Thị vệ cầm cuốc, thuổng sắt tuân lệnh tiến lên.
Xung quanh lập tức toàn là bụi đất mịt mùi.
Rất nhanh đã lộ ra quan tài màu đen ở dưới.
Thôi Quý Lăng cầm côn sắt trong tay thị vệ, tự mình mở quan tài.
Trong lòng hắn cực kỳ phẫn hận, cổ tay dùng sức rất lớn, một tiếng kẹt kẹt rợn người phát ra, sau đó nắp quan tài nặng nề kia bị hất bay ra xa hơn hai thước.
Có mấy người thị vệ châm lửa tiến lên nên thấy rất rõ tình trạng người trong quan tài.
Tôn Hưng Bình đã chết vài ngày, mà bây giờ đang đầu hạ, cho nên nắp quan tài vừa mở đã có mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.
Lúc này người đứng gần xem không có cách nào nhìn thẳng được.
Tuy nhiên mọi người ở đây đều đã từng xông pha trận mặt, nếm trải mùi tử thần vẫy gọi, thường xuyên bắt gặp xác người chết nên không ai lùi bước.
Cũng không có ai phát ra âm thanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đuốc cháy.
Ánh mắt Thôi Quý Lăng hờ hững nhìn người trong quan tài.
Đột nhiên, hắn đạp một cú khiến quan tài lật nghiêng.
Thi thể Tôn Hưng Bình lăn từ trong quan tài ra.
"Roi." Thôi Quý Lăng đưa tay ra, hắn đứng bên cạnh Chu Huy lạnh lùng quát lên.
Chu Huy vội vàng sai người đem roi tới.
Thôi Quý Lăng cầm roi trong tay, hung hăng quất vào thi thế Tôn Hưng Bình.
Một chén thuốc sảy thai, người này đã giế t chết cốt nhục của hắn và Uyển Uyển.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Lý Yến Như nói Uyển Uyển phải quỳ trên mặt đất, khổ sở khóc lóc cầu xin người này nhưng tâm hắn ta như đá.
Hắn bóp cằm Uyển Uyển ép nàng uống chén thuốc sảy thai kia, Thôi Quý Lăng hận không thể chém Tôn Hưng Bình thành muôn mảnh, thịt nát xương tan.
Cho dù chém thành muôn mảnh, thịt nát xương tan cũng không thể với được mối hận, sự đau khổ giằng xé trái tim hắn.
Nhưng người này thế mà đã chết! Hắn dám chết! Khiến mối hận và đau nhức của Thôi Quý Lăng không có chỗ phát ti3t.
Hắn như nhìn thấy dáng vẻ thương tâm gần chết của Uyển Uyển, trong tai văng vẳng tiếng khóc đau thương của nàng.
Một tiếng sét vang dội, xé toạc bầu trời nhưng hắn như không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ hận không thể hủy thiên diệt địa.
Bị ép sẩy thai, bị đưa vào cung làm cống nữ, bất lực sợ hãi khi bị hoàng đế ép buộc, bị phạt đánh ba mươi trượng, còn làm nô tỳ tại hoán y cục ba năm.
Uyển Uyển của hắn, một người yếu ớt, sợ đau như nàng sao có thể chịu được những chuyện này?
Nhưng những chuyện nàng trải qua, hắn không hề biết, đáng chết hắn còn oán nàng, trách nàng vứt bỏ hắn đi tìm Biện Ngọc Thành.
Thậm chí năm đó hắn còn từng đi ngang qua nàng.
Nếu khi đó, hắn quay đầu lại nhìn xe ngựa, có lẽ sẽ thấy được Uyển Uyển.
Như vậy nàng sẽ không bị đưa vào trong cung.
Hắn quả thực đáng chết!
Nhưng trước khi chết, hắn muốn điều tra rõ ràng những chuyện năm đó.
Hắn còn muốn những người hãm hại Uyển Uyển phải chết không có chỗ chôn.
Bởi vì phẫn nộ, hai mắt Thôi Quý Lăng chứa đầy tơ máu, trong đầu như có ngàn vạn kim châm đang trói lấy hắn.
Lực đạo trong tay cũng mạnh hơn.
Dù Trần Bình đã từng ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, lúc này cũng không kìm được sợ hãi.
Hắn lặng lẽ kéo ống tay áo của Chu Huy, ánh mắt như muốn hỏi có nên đi khuyên đại đô đốc hay không.
Chu Huy lắc đầu nhìn hắn.
Người mình yêu thương chịu nhiều cực khổ như vậy mà mình không biết dù chỉ một chút.
Hiện tại tin tức đột nhiên đến, chỉ sợ cắt thịt róc xương, moi tim đào phổi cũng không đủ để hình dung nỗi đau này.
Trần Bình đành phải đứng im, nhìn Thôi Quý Lăng quất thi thể của Tôn Hưng Bình.
Ước chừng quất gần trăm roi, Thôi Quý Lăng mới ném roi sang một bên.
Hắn lập tức rút loan đao trên eo của thị vệ đứng gần đó chém vào thi thể Tôn Hưng Bình, lục phủ ngũ tạng chảy máu đầm đìa, mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hắn dùng sức chém đầu Tôn Hưng Bình, sau đó dùng chân đá, một cước nát nhừ, cái đầu lăn sang phía bên cạnh.
Thôi Quý Lăng vẫn chưa hết hận, hắn bổ thêm hai đao vào thi thể Tôn Hưng Bình, sau đó lạnh giọng phân phó: "Cho chó ăn."
Có thị vệ lên tiếng lĩnh mệnh.
Bây giờ Thôi Quý Lăng mới bỏ đao lại, bước về phía phía ngựa, tung người lên lưng nó.
Chu Huy và Trần Bình sai hai thị vệ ở lại dọn dẹp chỗ này, sau đó đem theo những người khác lên ngựa, đuổi theo Thôi Quý Lăng.
Mây đen cuồn cuộn bao trùm không gian, sấm sét vang động.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Cùng lúc đó, trong hậu viện Tôn gia, Tôn Ánh Huyên đang tháo cây trâm bạc trên đầu để đốt đèn hoa, bỗng nhiên có gã sai vặt gấp gáp chạy vào.
Hắn bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch: "Đại, đại tiểu thư, không, không xong.
Đại đô đốc dẫn người, dẫn người xông vào.".