Không chỉ có Lôi Cương, mà cả Thanh Tuyền Thủy, Mộc Sầm, U Trường, Trường Cốt cũng đều nhìn về phía bức tường có thanh kiếm to màu đen cắm vào. Thanh kiếm to màu đen này cắm nghiêng vào vách tường để lộ ra chuôi kiếm, mà toàn thân kiếm lại chìm ở trong vách tường. Điều khiến cho Lôi Cương kinh hãi chính là, trên kiếm to màu đen tỏa ra sát khí khiến cho kẻ khác phải kinh hãi. Lôi Cương thu hai mắt về, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này, không được liều lĩnh quá mức, tên đệ tử kia là một bài học.Tên thanh niên kia chết khiến cho bốn tên thanh niên còn lại đều an phận đứng ở phía sau Mộc Sầm, đánh giá xung quanh, không dám lộn xộn. Bạn đang đọc truyện được tại - Ha ha. Nếu Trường Cốt đạo hữu mà vừa ý đại kiếm kia, thì tại sao lại không tặng nó cho ngươi chứ?Thanh Tuyền Thủy thu hai mắt về, lại nhìn chằm chằm vào đại kiếm phía trước, yếu ớt nói.Khuôn mặt Trường Cốt giãn ra, thu ánh nhìn lại, rồi nhìn về phía Thanh Tuyền Thủy nói:- Tiền bối Thanh Tuyền Thủy, mặc dù kiếm to màu đen này không hề tầm thường, nhưng mà lão phu vẫn muốn dùng đại đao, với đại kiếm này, lại không có nhiều ý muốn.Ánh mắt Thanh Tuyền Thủy lạnh lẽo, rồi nhìn về phía Mộc Sầm, U Trường. Hai người này cũng sớm thu hồi lại ánh mắt, cúi đầu suy nghĩ, không muốn trở nên giống như tên đệ tử đã chết kia.Cảm nhận được Thanh Tuyền Thủy đang chậm rãi nhìn về phía mình, nội tâm Lôi Cương cười khẩy. Hắn không đợi Thanh Tuyền Thủy mở lời trước, mà nói:- Tiền bối, tại hạ rất hài lòng với hư kiếm này, nên cũng không có ý kiến gì với kiếm to màu đen này.- Xem ra, các người đều không muốn đại kiếm này, vậy thì lão ẩu ta phải lấy rồi.Thanh Tuyền Thủy hơi cười gằn, rồi cơ thể bước lên phía trước một bước, hướng về phía trước mà bay.U Trường và mấy người nhìn nhau, khuôn mặt khẽ nhúc nhích, bọn họ không muốn sao? Đó chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi. Mặc dù tiên khí ở nơi này mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng kỳ lạ. Bọn họ không chắc chắn là có chống lại được thanh kiếm to màu đen kỳ lạ này không, nên mới phải nói là không muốn như vậy. Mà lúc này, Thanh Tuyền Thủy nhờ có bọn họ toàn tâm toàn ý, thì mới chiếm được kiếm to màu đen kia cho mình, nên trong lòng bọn họ có chút không cam lòng. Nhưng mọi thứ đã như vậy rồi, không thể làm gì khác hơn được, đành đi vào trong đại điện này mà tìm thứ khác thôi.Lôi Cương đưa mắt nhìn về phía Thanh Tuyền Thủy, nhoáng một cái đã xuất hiện hai bên vách tường đại điện. Đưa mắt nhìn kỹ vào tiên khí giắt hai bên tường. Nội tâm Lôi Cương có phần mừng rỡ, mặc dù danh hiệu là Hư Kiếm, nhưng lại chỉ là linh khí bậc năm. Quan sát tiên khí giắt hai bên tường, khí tức mạnh mẽ từ trong tiên khí toát ra, đại điện màu đen này treo phần lớn trường kiếm màu đen hoặc là đại đao. Lôi Cương không cảm thụ đại kiếm, hắn đi qua đại điện màu đen, cuối cùng lại nhìn về phía kiếm to màu đen cắm trên vách tường. Từ kích cỡ của chuôi kiếm mà thấy, thì có lẽ chỉ có đại kiếm mới khiến mình hài lòng, có lẽ hư kiếm không thể so sánh được. Hơn nữa, mỗi một tiên khí treo trên đó, thì không phải ai cũng có dũng khí mà chạm vào đó một cách dễ dàng. Ngay cả U Trường cũng không ngoại lệ, y đứng tại chỗ đánh giá tiên khí, không dám làm ẩu.Thanh Tuyền Thủy không trực tiếp rút kiếm to màu đen ra từ trong vách tường, mà lại tự mình kiểm tra xung quanh. Bỗng nhiên y cười lạnh một tiếng, cơ thể vụt biến mất. Khi y xuất hiện lại, trong tay đã kịp bắt được một tên thanh niên, là hậu bối của Mộc Sầm. Không đợi cho Mộc Sầm kịp phản ứng, Thanh Tuyền Thủy đã thẳng tay cầm tên đồ đệ này ném vào chuôi kiếm to màu đen.- Hí hí…Cũng giống như trước, trong nháy mắt toàn thân tên đệ tử này đã co lại, rồi cuối cùng cái xác tan ra đọng lại trên chuôi kiếm.- Ngươi…Hai mắt Mộc Sầm trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Thanh Tuyền Thủy, ba tên đệ tử còn lại sợ hãi đứng phía sau Mộc Sầm, lo sợ người kế tiếp sẽ là mình.- Sao? Lão ẩu không được mượn đệ tử của ngươi sao?Thanh Tuyền Thủy không nhìn Mộc Sầm, mà nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm màu đen, ánh mắt đầy vẻ suy tư, lạnh lùng nói.Khuôn mặt Mộc Sầm trắng bệch một hồi, cuối cùng cũng mạnh mẽ nén cơn giận trong lòng, khuôn mặt hơi giật giật, không biết nói gì nữa.Thủ đoạn độc ác của Thanh Tuyền Thủy khiến cho nội tâm Lôi Cương chấn động, nhưng Trường Cốt và U Trường lại không thấy kinh sợ. Mình phải tiếp tục tìm tiên khí phù hợp, sau đó Lôi Cương liếc mắt nhìn Thanh Tuyền Thủy, tăng thêm cái lồng cương khí và nội kình bảo vệ toàn thân, vừa quan sát thềm đá này, vừa cảnh giác Thanh Tuyền Thủy. Lôi Cương đứng trên thềm đá đánh giá cẩn thận, thềm đá này cũng không lớn. Hắn nhìn thấy trên thềm đá có không ít hố nhỏ, thì trong lòng hơi nghi ngờ. Những lỗ nhỏ này lại hơi hướng về phía trận pháp. Chẳng lẽ chỗ này vốn là một truyện tống trận? Nội tâm Lôi cương khẽ động, ánh mắt lấp lóe nhìn thềm đá.- A…- A…- A…Ba tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, ba tên thanh niên còn lại phía sau Mộc Sầm đều biến mất, rồi lại hiện ra, thì đã hóa thành những cái xác treo trên chuôi kiếm to màu đen rồi. Thanh Tuyền Thủy đứng ở dưới đại kiếm, ánh mắt suy tư.- Thanh Tuyền Thủy, ngươi khinh người quá đáng!!Mộc Sầm thấy tất cả đồ đệ của mình đều hồn phi phách tán, thì giận tím mặt, rồi tế ra tiên khí đang muốn tấn công Thanh Tuyền Thủy.Thanh Tuyền Thủy quay đầu lại, lạnh lùng nói:- Mộc Sầm, đừng trách lão ẩu không nhắc nhở ngươi. Nếu không phải nể mặt sư tôn ngươi, thì người kế tiếp là ngươi.Mộc Sầm biến sắc, khuôn mặt hơi giật giật, u ám đứng tại chỗ, rồi cũng chìm vào trong suy tư.Lúc này toàn thân Lôi Cương đều cảnh giác, Thanh Tuyền Thủy này lòng dạ độc ác, mà thân phận và tu vi của y cũng không phải tầm thường, e rằng người tiếp theo y muốn bắt lại chính là mình để mang ra thí nghiệm. Nhìn xung quanh, thì phát hiện ra bọn họ đều quan sát tiên khí, nên Lôi Cương nhanh chóng lấy ra từ trong giới chỉ hơn mười khối linh thạch thượng hạng, rồi lại nhanh chóng mang linh thạch vào để trong lỗ nhỏ trên thềm đá. Nếu mà Thanh Tuyền Thủy có muốn mang mình đi tế luyện cho kiếm to màu đen này, thì Lôi Cương chỉ cần mở truyện tống trận trên thềm đá này.- Tiểu tử, giờ là lúc ngươi nên báo đáp lão ẩu rồi.Bên tai Lôi Cương đột nhiên vang lên tiếng cười nhạt của Thanh Tuyền Thủy, linh thạch trong tay hắn bị giữ lại. Lôi Cương đứng lên, quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Thanh Tuyền Thủy.U Trường, Trường Cốt, Mộc Sầm cùng nhìn quay lại, trong ánh mắt U Trường có chút hả hê, còn vẻ mặt Trường Cốt và Mộc Sầm thì lãnh đạm. Lôi Cương nhìn chăm chú vào Thanh Tuyền Thủy, nói:- Tiền bối, tại hạ không có hứng thú với kiếm to màu đen này, tiền bối muốn thì tự tiền bối lấy xuống đi.- Hừ.Thanh Tuyền Thủy hừ lạnh một tiếng, thoáng một cái cơ thể đã biến mất. Lôi Cương chỉ cảm thấy có một đạo lực lớn xuyên thấu qua lồng cương khí và nội kình. Nội tâm hắn trở nên lạnh lẽo, cốt giáp nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, hai cú đấm hướng về phía vai phải ầm ầm lao đi cho đến khi luồng sức mạnh kia tan biến, cơ thể Lôi Cương mới nhảy đến cửa đại điện. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của Thanh Tuyền Thủy ở phía trước.- Cốt giáp?Thanh Tuyền Thủy ngạc nhiên nói, trong giọng nói kèm theo không ít vẻ khó tin. Còn vẻ mặt của U Trường thì vô cùng dữ tợn và đầy sát khí, ánh mắt Trường Cốt và Mộc Sầm đầy vẻ ngạc nhiên, đánh giá Lôi Cương.- Khặc, khặc, nếu không ai muốn tiên khí này, thì tại hạ phải lấy vậy.Mọi người đang kinh ngạc, thì một tiếng nói âm u vang lên từ phía sau. Sống lưng Lôi Cương rùng mình, bước sang bên phải hai bước, kinh ngạc nhìn một hình dáng màu trắng từ cửa nhỏ của thạch tháp đang bay về phía kiếm to màu đen.Một người xuất hiện bất ngờ khiến cho sắc mặt Thanh Tuyền Thủy khẽ thay đổi, nhưng vẫn không nói gì. Y đứng bên cạnh đại kiếm, khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ nhìn về phía cái bóng màu trắng đang hướng tới phía mình.Khi cái bóng màu trắng dừng lại, thì đồng tử của Lôi Cương cau lại, tò mò quan sát người mới đến. Toàn thân người này được một tầng vải gai màu trắng quấn đầy, chỉ trừ có trán và hai mắt. Trong lòng Lôi Cương xuất hiện cảm giác bất an kỳ lạ về người này. Sau khi hắn đến đây như thể cứ một mực nhìn Lôi Cương. Trong lòng Lôi Cương suy nghĩ, chẳng lẽ mình bị ảo giác? Hay là người này quá mức mạnh mẽ rồi?Người mới đến đảo mắt qua chỗ Thanh Tuyền Thủy, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên người Lôi Cương, hai mắt cau lại hiện lên vẻ khác thường. Nhưng rất nhanh, hắn lại quay đầu nhìn về phía bốn người bị giắt trên chuôi kiếm, rồi phát ra tiếng cười. Hắn chìa hai tay ra hướng về phía chuôi kiếm to màu đen trên vách tường, rồi cầm lấy.Trong lòng Lôi Cương run lên, hắn rõ ràng cảm nhận được từ con người thần bí này sát khí nồng nặc, hơn nữa lại còn kèm theo vẻ mặt vô cùng căm hờn. Trong lòng Lôi Cương suy tư, chẳng lẽ người này và mình đã gặp nhau trước đây sao? Sau khi suy nghĩ kỹ, Lôi Cương thấy mình không có gì đắc tội với cá nhân nào như thế này. Nhìn mấy người còn lại đang chăm chú vào con người thần bí, thoáng một cái, cơ thể Lôi Cương đã hiện ra trên thềm đá, lại nhanh chóng bố trí linh thạch.- Vù vù, vù vù.Trong đại điện màu đen chợt vang lên tiếng cổ vận, mà sau đó toàn bộ đại điện cũng chấn động dữ dội.- Keng keng…Âm thanh của sắt đá chạm vào nhau.- Hây!Người thần bí hét lớn một tiếng, hai tay khẽ động đậy, chọc vào kiếm to màu đen trong bức tường, rồi lại từ từ rút ra. Khuôn mặt Thanh Tuyền Thủy trầm xuống, sát khí trong mắt lóe lên, rồi lấy ra tiên khí màu nâu, nhằm về phía người thần bí mà chém.