Cơ bắp Lôi Cương run rẩy kịch liệt, bề mặt cơ bắp đã dung hóa vặn cong queo, nhìn không ra hình dạng gì, dị thường khủng bố, hỏa diễm màu trắng xuyên qua da thịt Lôi Cương dung nhập vào trong cơ bắp, mỗi một bắp thì đều run rẩy kịch liệt bên trong hỏa diễm, Lôi Cương nằm trên mặt đất toàn thân vặn vẹo, quằn quại kịch liệt, mỗi một cơ bắp trên khắp thân thể đều đem đến cho Lôi Cương một cảm giác đau đớn không thể chịu đựng nổi, hai mắt Lôi Cương tối sầm, thân thể không ngừng quằn quại. Lúc này cho dù Lôi Cương có muốn phản kháng thì cũng đã muộn, toàn thân căn bản không còn chút sức lực nào nữa để mà chống cự lại. Khi đoàn hỏa diễm này đi qua từng sợi cơ bắp một mà tiến nhập vào ngũ tạng lục phủ thì Lôi Cương cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, hai mắt tối sầm, ngất xỉu, trước khi ngất đi thì trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ:- Hỏa hoàng!! Đang bày trò quỷ gì vậy chứ?Lôi Cương ngất đi rồi nhưng vẫn không ngừng quằn quại, hỏa diễm màu trắng bao phủ Lôi Cương đã tập kết lại trong lục phủ ngũ tạng của hắn, sau cùng trong lúc Lôi Cương hoàn toàn không hề hay biết gì đã tiến nhập vào trong tim hắn. Hỏa diễm màu trắng to đùng lúc trước giờ ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm hừng hực cháy trong tâm tạng Lôi Cương. Điều khó hiểu là hỏa diễm này không hề thiêu đốt trái tim Lôi Cương mà chỉ mặc nhiên sinh tồn ở đó.Trong đan điền, người tí hon màu đỏ đột nhiên mở bừng hai mắt, hóa thành một con hỏa long theo kinh mạch bay lên tim Lôi Cương sau cùng thì ngồi chắp bằng trong đoàn hỏa diễm, điên cuồng hấp thụ đoàn hỏa diễm màu trắng. Một cỗ hỏa hành chi lực hừng hực bạo phát ra từ trong tâm tạng như hồng thủy bao phủ mọi nơi trên cơ thể Lôi Cương, mỗi một bắp thịt, trong kinh mạch, da thịt Lôi Cương bị hỏa diễm màu trắng thiêu đốt biến hóa kịch liệt, sau cùng hình thành lớp da thịt đỏ lửa, có điều chỉ duy trì sau vài lượt hô hấp thì đã hồi phục lại màu cổ đồng vốn có. linh khi thuộc tính hỏa liên miên bất tuyệt từ tâm tạng của Lôi Cương truyền ra ngoài, dung nhập vào nội kình, cương khí, khiến cả hai phát sinh biến hóa cực đại.Lôi Cương ngất đi không biết đã bao lâu, cảm giác nóng bức trước khi ngất khiến Lôi Cương đau đớn khó chịu giờ đây lại khiến hắn cảm thấy cực kì thoải mái.Tiểu Giác ngồi chắp bằng trong đại điện, ngày hôm nay mở bừng hai mắt, trong mắt lóe lên quang mang vàng đất và đỏ lửa.- Grao grao graoo ............Mấy tiếng long ngâm vang lên từ trong nội thể Tiểu Giác, một làn sóng đỏ lửa trào ra từ trong nội thê Tiểu Giác, đâm thẳng lên vách tường rồi dung nhập vào bên trong, Tiểu Giác vui sướng nhìn bản thân một hồi rồi quay sang nhìn Lôi Cương đang nằm trên mặt đất, ánh mắt nghi hoặc đi đến bên Lôi Cương, nhẹ giọng hỏi:- Phụ thân, người sao vậy?Thấy Lôi Cương không có lấy chút động tĩnh nào, ánh mắt Tiểu Giác trở nên lo lắng, thần thức thám xuất xem xét nội thể của Lôi Cương, khi thần thức quét đến tâm tạng của Lôi Cương thì sắc mặt Tiểu Giác hơi ngẩn ra, chần chừ giây lát rồi Tiểu Giác ngồi xuống bên cạnh Lôi Cương, hé miệng ra, một viên trân châu đỏ lửa to bằng nắm tay bay ra từ trong miệng Tiểu Giác, Tiểu Giác cầm lấy viên trân châu đặt lên trên ngực Lôi Cương, chỗ trái tim, một quang mang ôn hòa màu đỏ lửa ánh bạc tiến nhập vào trong tim Lôi CƯơng, người tí hon màu đỏ đang ngồi chắp bằng trong tim toàn thân run rẩy, gia tăng tốc độ hấp thụ.Sau nửa khắc, Tiểu Giác thu hồi Hỗn Hỏa châu, nuốt lại vào miệng rồi nhắm mắt lại.Bên ngoài cung điện, Chấn Mang đi đi lại lại bên ngoài kết giới, thần tình có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn, đã mấy năm rồi, hắn vẫn còn chưa ra? Lẽ nào hắn ở bên trong đó hấp thụ chân hỏa chi nguyên nâng cao thực lực? Tương truyền chân hỏa chi nguyên là vật nghịch thiên, sau khi cắn nuốt thì tu vi có thể nhảy lên đến mấy bậc, lại thêm vào hỏa hồng nhân ngụy dị bên cạnh hắn, Chấn Mang còn nắm chắc có thể từ trong tay hắn đoạt lại chân hỏa chi nguyên được sao? Chan hỏa chi nguyên có khi nào đã bị hắn hấp thụ toàn bộ rồi không? Trong lòng Chấn Mang cực kì lo lắng không yên khi nghĩ đến điểm này.Còn Minh Đế ở cách đó vạn mét thì tâm thái vô cùng bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi.Khi Chấn Mang đang thấp thỏm chờ đợi, đột nhiên phát hiện kết giới bỗng có vài tia ba động, trước tiên thì hắn ngẩn ra, sau đó thì hai mắt chú mục nhìn kết giới. Khi một thân ảnh cao to vạm vỡ hiện lên thì Chấn Mang cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói:- Đi vào thôi.Thân ảnh vừa xuất hiện trực tiếp biến mất luôn, cũng cùng lúc đó một thanh niên khác xuất hiện ở bên ngoài kết giới, song mục nhìn quanh tứ phía kinh nghi nói:- Phụ thân đâu rồi?Sắc mặt Tiểu Giác dần rắn lại, lúc này hình như có nghe thấy ba chữ vang lên, lại nhớ đến liền đó thì Lôi Cương biến mất trong không gian, dường như đoán ra được điều gì, đôi mắt sáng ngời lóe lên hỏa mang, quét nhìn bốn phía xem xét.Minh Đế ở phía xa lúc này đang trợn mắt cứng lưỡi nhìn Tiểu Giác đứng ở đó, trong lòng thầm nghĩ:- Chấn Mang này quả thật lấy không được chân hỏa chi nguyên thì thề không dừng lại rồi, lại trực tiếp đưa tiểu tử Cương Ma dung nhập vào trong không gian ý niệm của hắn, không biết Cương Ma tiểu tử có thoát được không, haizz, không gian ý niệm của cường giả cương thần, đối với cương thánh mà nói thì như thiên võng, cơ hội thoát được là cực kì hiếm hoi. Nhưng như thế cũng tốt, đế lúc đó có thể biết được tiền bối đó với tiểu tử Cương Ma này rốt cục là có quan hệ gì.Đột nhiên, Minh Đế toàn thân chấn động, một cỗ uy thế cường đại bao phủ toàn thân, Minh Đế phát hiện một đôi mắt bập bùng như hai đoàn hòa diễm đang ghim chặt lấy hắn, tim đập thình thịch, đồng tử co rút lại, Tiểu Giác ngụy dị xuất hiện trên đầu Minh Đế, mắt nhìn xuống dưới, lạnh giọng:- Còn đợi ta mời ngươi ra nữa sao?Minh Đế kinh hãi, hắn ẩn ước khí tức đến Thiết Kiếm vương cũng không phát hiện ra được, người này làm sao mà lại cảm nhận được chứ? Minh Đế còn nhớ lúc trước Cương Ma chính là nhờ có sự trợ giúp của người này, không, nên nói là tiên thú này mới đúng mới tiến nhập được vào trong kết giới, nghe lời Tiểu Giác nói, trong lòng Minh Đế theo bản năng nảy ra nộ ý, nhưng hắn phát hiện hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu được Tiểu Giác, thế nên Minh Đế cố nén nộ khí, bay ra khỏi mặt đất, đứng cách Tiểu Giác mười mét, nói:- Cương Ma sợ là đã bị Chấn Mang dẫn nhập vào không gian ý niệm của hắn rồi.Sắc mặt Tiểu Giác trầm xuống, hỏa quang ẩn chứa trong mắt trở nên lăng lệ, nhìn Minh Đế lạnh giọng nói:- Làm sao mới có thể ra khỏi được không gian ý niệm của hắn.Minh Đế mặt mày cười khổ, nói:- Trừ phi Chấn Mang thả hắn ra, hoặc là Cương Ma đánh vỡ được không gian ý niệm của Chấn Mang, còn không thì, chỉ có ...........Minh Đế còn chưa nói dứt lời thì thân hình đã lui về sau mấy bộ, toàn thân đại chấn, song mục trợn tròn, nhìn Tiểu Giác toàn thân phát ra quang mang vàng đất và đỏ lửa, trong vài lượt hô hấp, hai đạo quang mang này phủ lên nửa bầu trời, long thân du động bên trong.- Thổ hành chi lực và hỏa hành chi lực thật hùng hậu!!Minh Đế mặt mày chấn động lẩm bẩm nói. Minh Đế cảm nhạn được một cỗ nguy cơ cực lớn bao phủ toàn thân.- Nếu hắn dám đụng đến nửa sợi tóc của phụ thân thì ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!!Tiểu Giác khuôn mặt âm trầm rít lên, song mục nhìn chằm chặp phía trước.Lúc này Lôi Cương đang giới bị toàn thân, hắn vừa ra khỏi kết giới thì đã phát hiện bản thân không hề ở trong không gian chân hỏa, mà lại ở một không gian hỏa diễm cuồn cuồn, hơn nữa Tiểu Giác cũng không hề ở bên cạnh hắn, điều này khiến Lôi Cương cảm giác được một tia bất diệu, cảnh giới bốn bề, trong mắt lóe lên lợi quang. : - Tiểu tử, hai con đường, hoặc là giao ra chân hỏa chi nguyên hoặc là chết!!Trong không gian vang lên âm thanh âm lạnh của Chấn Mang.Lôi Cương hơi biến sắc mặt, song nhãn găm chặt Chấn Mang hiện lên ở phía trước, trong mắt lóe lên sát cơ, Lôi Cương đã rõ bản thân đang ở trong không gian ý niệm của Chấn Mang. Điều này khiến Lôi Cương bạo nộ đồng thời cũng vô cùng lo lắng.