Vừa thấy gương mặt còn mờ ảo đó, Lôi Cương đã giật mình. Dù hắn không thấy rõ nhưng từng đường nét của cơ thể đó đều khắc sâu trong linh hồn của hắn. Nếu như không có người đứng trước mắt đây thì đã không có Lôi Cương của ngày hôm nay. Người này chính là Hạo Huyền. Lôi Cương ngàn vạn lần chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như thế này. Hắn vốn không hiểu rõ dụng ý của Đạo Hoang, muốn dùng người thân của chính hắn đánh hắn.Song quyền của Lôi Cương nắm chặt, hắn nghiến chặt răng, thấp giọng nói:-Đạo Hoang, Lôi Cương ta rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với ngươi? Vì sao ngươi không dám hiện thân đánh một trận với ta? Sao ngươi phải dùng mấy thứ mưu kế như thế này?-Ha ha, ngươi vẫn không hiểu sao? Từ khi ngươi chiếm được thân thể của lão, chiếm được tinh túy của lão thì chuyện ngày hôm nay đã được định đoạt rồi. Ta chỉ nắm chắc sẽ thắng được Thái Cổ khi xưa một nửa. Ta chỉ có thể coi ngươi như đối thủ của ta. Chính vì thế, ta muốn ngươi phải phát ra sức mạnh của lão, ngươi phải phẫn nộ. Chỉ có trong cơn giận dữ, ngươi mới có thể phát huy sức mạnh của lão, để ta một lần nữa được cảm nhận sự uy hiếp của Thái Cổ khi xưa, cảm nhận sinh mệnh bị uy hiếp. Lôi Cương, nếu ngươi không thể làm được thì chuyện người thân của người chết đều là do ngươi. Nữ nhân đã bị ngươi đánh chết kia cũng sẽ thực sự mất mạng. Tại Giọng nói của Đạo Hoang vang lên liên tục, như giọng của một vị thần linh nắm trong tay vạn vật trong thế gian này vậy.Ánh mắt của Lôi Cương thoáng đã ngập sát khí. Lúc đó, hắn mới thực sự hiểu được dụng ý của Đạo Hoang. Lão chẳng qua là cần có một kẻ địch, cũng có thể nói, lão bắt Trận U Tuyết và sư tôn Hạo Huyền đấu với hắn cũng là vì muốn thực lực của hắn đạt đến mức có thể uy hiếp được lão. Vô số năm qua, Đạo Hoang vẫn luôn ở trên cao, người có thể thắng được lão gần như không có. Cao thủ ắt tịch mịch, Đạo Hoang cũng vậy. Có lẽ, cũng có thể nói là Đạo Hoang cần có một đối thủ có thể uy hiếp được lão, kích thích sự cường đại của lão. Bao nhiêu năm qua, tu vi của Đạo Hoang rất khó thăng tiến thêm. Lão muốn tìm cách khác, vốn dĩ lão muốn chiếm được thất hành của Thái Cổ nhưng sau khi tất cả đều bị Lôi Cương gọi ra thì Đạo Hoang quyết định chọn một cách khác, đó là để Lôi Cương trở nên mạnh hơn.Có điều, lời Đạo Hoang nói cũng khiến Lôi Cương phần nào đấy ôm ấp hy vọng rằng Trận U Tuyết rất có khả năng vẫn chưa chết. Tại sao lại như vậy thì hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, lúc này, đã đâm lao phải theo lao. Nhưng muốn hắn động thủ với Hạo Huyền thì làm sao hắn có thể làm được đây?-Đồ nhi, Hạo Huyền ta đời này có được đồ đệ như ngươi chắc chắn là niềm tự hào của ta. Mau mau cho vi sư được thấy rõ chiêu cuối cùng, Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt của ngươi đi.Thân thể Hạo Huyền lơ lửng biến ảo, nhưng giọng nói của lão lại rất có lực. Một thanh thần kiếm bảy màu chợt xuất hiện trong tay lão. Khuôn mặt vốn không thể trông thấy rõ của Hạo Huyền dần hiện lên đôi mắt đỏ tươi.Lôi Cương ngưng thần. Hắn vẫn không thể xác định được trước mắt hắn hiện là Hạo Huyền hay Đạo Hoang như trước. Trải qua chuyện của Trận U Tuyết lúc nãy, hắn mơ hồ cảm giác sự thay đổi của Trận U Tuyết. Sư tôn giờ cũng có phần lạ lùng, liệu có phải Đạo Hoang đang khống chế thần trí của bọn họ hay không? Ngay khi Lôi Cương còn đang mải suy nghĩ, Hạo Huyền đã vung thanh kiếm bảy màu trong tay lên, lao người đến trước, từng chiêu từng thức đều làm lay chuyển cả hư không. Trời đất cũng rung chuyển theo. Hạo Huyền bắt đầu đánh Khai Thiên thức thứ nhất, dường như giờ lão chỉ đang sử toàn bộ Khai Thiên ra để Lôi Cương cảm nhận mà thôi.Càng về sau, tốc độ múa kiếm của Hạo Huyền càng lúc càng nhanh. Trời đất rung chuyển càng lúc càng mãnh liệt hơn. Thậm chí mặt đất còn vang lên từng tiếng nổ lớn. Gương mặt của Lôi Cương cũng dần nghiêm nghị hơn. Hắn cảm nhận được lực thất hành trong không gian bắt đầu di chuyển điên cuồng.-Không được để lão tiếp tục nữa. Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đấy. Ra tay, đánh chết lão đi.Giọng nói của Hỏa Hoàng vang lên trong đầu Lôi Cương.Cơ mặt của Lôi Cương giật giật. Hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp. Khai Thiên Hạo Huyền đã đánh đến thức thứ năm mươi mốt, chỉ mới thế đã uy hiếp Lôi Cương không nhỏ rồi. Nếu để lão đi hết Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, sư tôn Hạo Huyền vận dụng Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt sẽ có uy lực kinh khủng đến cỡ nào đây?!-Ra tay đi, lão đã không còn là sư phụ ngươi nữa rồi.Giọng nói không lạnh lùng không ấm áp của Hỏa Hoàng tiếp tục vang lên. Lôi Cương hít sâu một hơi, không chút do dự liên tục đánh ra mấy quyền hướng vào Hạo Huyền. Quyền kình mạnh mẽ hóa thành một con thần long khổng lồ phá không lao đi. Hạo Huyền dường như không cảm nhận được đòn tấn công của Lôi Cương, vẫn khai triển Khai Thiên như trước. Trong khoảnh khắc con thần long sắp bao phủ lấy lão, lão chợt bổ một kiếm xuống nó. Một kiếm này ẩn chứa vô số mũi kiếm bảy màu khác, khí thế cường hãn tấn công lên trán của con thần long như thể muốn chẻ đôi nó vậy. Nhưng quyền kình của Lôi Cương ẩn chứa sức mạnh như thế nào? Hạo Huyền sao có thể đánh tan được? Con thần long do quyền kình biến thành nháy mắt đã nuốt sống Hạo Huyền. Thân thể lão chỉ dưới một quyền kình đã nát bấy.Quyền kình vừa biến mất, Lôi Cương đã nhìn chằm chằm phía trước. Đôi mắt hắn đỏ hoe, cơ mặt giật mạnh. Hắn không biết Hạo Huyền có chết thật hay không nhưng hắn buộc phải làm như thế. Lôi Cương không còn lựa chọn nào khác. Chuyện này khiến hắn lòng đau như cắt, thực lực của hắn tuy rằng đã tăng tiến nhiều nhưng hắn vẫn là người trọng tình trọng nghĩa như trước. Hạo Huyền luôn là người Lôi Cương kính trọng. Cho dù thực lực của Hạo Huyền có thấp hơn hay cao hơn hắn, hắn vẫn chưa từng thay đổi tình cảm của mình.-Không đúng, người vẫn chưa chết!Lôi Cương cảm nhận được không gian vẫn rung chuyển như trước. Mặt đất giờ đang ầm ầm dâng lên, dường như những con mãnh thú tuyệt thế dưới mặt đất đều muốn chui lên vậy. Lôi Cương không khỏi nghiêm mặt, quét mắt tìm bốn phía xung quanh nhưng không hề tìm thấy Hạo Huyền. Dường như lão đã biến mất vậy.-Lão chắc chắn đã lĩnh ngộ được tầng này rồi. Thân thể đó chỉ là một không gian của lão mà thôi. Ngươi phải đánh bại không gian của lão thì mới bắt được lão. Giờ ngươi cứ chuẩn bị đỡ đòn tấn công của lão đi.Hư Hoàng chợt nói.Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Khi xưa, ngay cả Cổ Hoang cũng không thể tránh được một chiêu này của sư tôn Hạo Huyền. Kể từ khi sư tôn lĩnh ngộ Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt xong, thân thể trở nên cực kỳ quỷ dị, ngoài Đạo Hoang ra, gần như không ai có thể khống chế được lão. Lôi Cương giờ càng cảm nhận được nguy hiểm ngày càng nhiều. Hắn thầm hít một hơi, thân thể nhanh chóng co lại. Một chiếc trống nhỏ bảy màu bay ra từ trong trán hắn. Chiếc trống này vừa xuất hiện đã nhanh chóng hóa lớn. Sức mạnh trong cơ thể Lôi Cương lúc này chợt bùng phát mãnh liệt, tay phải hắn nắm lại thành quyền đánh xuống mặt trống.-Hống…Một tiếng động như muốn phá tung cả đất trời từ chiếc trống phát ra. Cả không gian bảy màu cùng rung chuyển dữ dội, như sắp bị nghiền nát tới nơi. Chiếc trống trận Giới Hồn này vốn là do Thái Cổ luyện chế, uy lực phát ra thực rất kinh người. Lôi Cương hiện tại đã đủ sức để phát huy toàn bộ sức mạnh có trong trống trận Giới Hồn.Toàn bộ không gian dường như sôi lên. Một hư ảnh hiện lên từ trên không trung. Đôi mắt Lôi Cương chợt sáng rực. Hắn nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh hư ảnh này, song quyền đánh đến, không cho hư ảnh kịp có cơ hội phản kháng.-Ầm!!!Một tiếng chấn động vang lên. Hư ảnh bị Lôi Cương đánh trúng tan biến.-Đúng, ngươi đã giết sư tôn. Vậy thì còn một người cuối cùng này nữa, nếu ngươi dám đánh chết người này thì ngươi sẽ có tư cách đánh một trận với ta.Giọng nói của Đạo Hoang vẫn từ tốn vang lên trong không trung.Một thân ảnh đen sì chậm rãi hiện lên trên không trung. Lôi Cương vừa nhìn thấy người này đã giật mình. Khuôn mặt của hắn nhanh chóng trở nên dữ tợn. Song quyền nắm chặt, hắn phẫn nộ nói:-Đạo Hoang, ngươi muốn chết!!!