Sau khi xe cảnh sát rời đi, mọi người cũng đành nuốt cay đắng vào trong lòng và trở lại làm việc như thường ngày.
12A lúc ấy buồn thỉu không à, chuyến đi chơi vui vẻ như vậy mà lại bị án mạng quấy rối, đúng là mất hết cả hứng.
Khang đứng bên phận làm lớp trưởng cũng đâu muốn thấy lớp thế này đâu.
Thế là một phát bạn đưa ra ý kiến rằng cả lớp sẽ tới các khu di tích hay các chỗ nổi tiếng của thành phố Hà Nội này để chơi, coi như là mở mang tầm mắt.
Nghe vậy, lớp ai nấy cũng đều đồng tình.- Ý kiến đã quyết, vậy ta nên thuê xe buýt riêng để đi chứ nhỉ?Cả lớp gật đầu xong quay sang nhìn Nguyễn Hoàng Minh – thủ quỹ của lớp.
Ừ tại số tiền nhà nước chi cho chuyến đi lần này đều do bạn giữ bởi chính phủ đâu ở bên 12A mãi cho được.
Hơn cả 12A cũng lớn rồi chứ bộ, tự thân vận động được nên không cần người giám sát đâu.Hoàng Minh gượng cười xong lấy điện thoại ra gọi xem còn xe buýt nào trống không để thuê.
Vừa lúc ấy có một chú cảnh sát mới chạy lại chỗ 12A.- Em là Hoàng Bảo Khang có đúng không? – Anh cảnh sát hỏi.- Vâng! Có gì không ạ? – Khang nhiệt tình đáp lại.- À ngài thanh tra có nhờ em về đồn để lấy lời khai về vụ án ý mà.- Oh vậy…..
- Khang trầm ngâm.Chả hiểu là ông tướng này lại nghĩ ngẫm cái gì đây? Bỗng bạn nhìn về phía Hằng mà chỉ tay:- Liệu anh có thể đưa cả cậu ấy đi theo có được không? Cậu ấy cũng góp 40% vào vụ án lần này.Ặc! Cái gì cơ? Đang yên đang lành sắp được đi chơi mà lại bị kéo về đồn, thử hỏi xem có đứa nào thích cho được không? Khang chơi ác, mình không được vui thì bạn cũng không được vui à? Người đâu mà bo xì thế không biết.- Nếu có góp phần vào phá án thì đi theo cũng được.
Mời hai em!Nói rồi anh cảnh sát dẫn hai người tới đồn, còn đám bạn thì đi chơi vui vẻ.
Nghe mà tức cái lồng ngực á.Tới đồn, ngài thanh tra cũng tiếp đón hai người nhiệt tình lắm nha.
Ông rót nước mời hai em uống xong mới bắt đầu hỏi một số thứ:- Chú không nghĩ là các cháu lại biết tới loại độc Aconite này đâu, bất ngờ thật! – Ngài thanh tra nói với giọng điệu thán phục, tụi trẻ ngày nay quá là thông minh đi rồi.- Cháu thì không nhưng bạn ấy thì có biết đấy thưa ngài thanh tra – Nói rồi Khang chỉ tay về phía Hằng khiến Hằng lâm vào nhiều câu hỏi của ngài thanh tra.- Cháu giỏi nhỉ? Ta tự hỏi là tại sao cháu lại biết tới loại độc này đấy, nó khá hiếm và ít khi được sử dụng trong một công cuộc nào đó – Ngài thanh tra tra hỏi nhưng ngữ khí thì rất tươi sáng như đang tạo ra không gian tươi ấm cho các em để bớt lâm vào tình cảnh ngột ngạt.- Cháu không nhận là cháu giỏi nhưng cháu nhận là cháu hiểu.
– Hằng trầm tư, tay thì xoa xoa cốc nước.- Cháu có đam mê với ngành y học từ nhỏ tại trong nhà cháu không ai làm bác sĩ mà toàn làm giáo viên nên cháu muốn làm một cái nghề nào đó khác với gia đình.
Hơn cả là ngành y cũng rất tuyệt, mỗi tội là hơi khó hiểu và tiếp thu ra thôi.Ngài thanh tra gật đầu, con em bọn trẻ thời nay thật tuyệt.
Nào lại có thể suy nghĩ sâu xa tới thế?- Sự tình ta đã nghe, cho ta hỏi là sao các cháu nghĩ Phạm Thị Yến là hung thủ? – Bác nhìn hai người kiểu tra hỏi.Cả hai thì nhìn nhau trong hoang mang.
Ơ thì nãy suy luận rồi mà, chị ta là người yêu cầu nạn nhân đi lấy cà chua và là người đã gọi điện thoại cho nạn nhân lúc giữa chừng đó thôi.- Chắc các cháu không hiểu.
Vậy nói theo một chiều hướng khác sẽ là các cháu không thấy trong suy luận có lỗ hổng à? – Ngài chống cằm nhìn hai người.- Có chứ! Vì những lỗ hổng ấy mà chúng cháu đã phải đi hỏi nhân viên trước đó để kiểm chứng suy luận xong mới dám đưa ra đáp án.Chắc có mình Khang hiểu ổng đang hỏi gì quá, chứ nhìn Hằng ngồi bên là thấy u ớ rồi.- Như nào? – Ngài thanh tra hỏi- Đầu tiên là tại sao anh ta không cầm im cái găng tay, nghe điện thoại xong đeo lại là được chứ sao lại để vô túi.
Câu trả lời đơn giản vì ở khách sạn có quy luật, ai vô phòng đông mà có lí do phải bỏ găng tay ra thì chí ít cũng phải để vào túi áo không thì găng tay sẽ bị lạnh và đeo vào sẽ ảnh hưởng không ít thì nhiều tới người.
– Khang đáp.- Thứ hai đó là tại sao anh ta không đợi ra tới ngoài rồi nghe điện thoại sau mà cứ phải là ở ngay trong đó nghe.
Đơn giản vì trước đó anh ta có một nỗi ám ảnh về cái chết của ba mẹ anh ta.
Tất cả chỉ vì anh không nghe điện thoại sớm nên đã dẫn tới kết cục đó.
Từ đó mà anh sinh ra thói quen dù cho ở bất kì hoàn cảnh nào mà có ai gọi tới thì cũng phải nghe, không sẽ lại hối hận cả đời.Ngài thanh tra thán phục, học sinh bây giờ siêu thật.
Mà cậu bé Khang này cũng có khí chất giống Shinichi đó chứ.
Còn Hằng à? Biết y học cũng na ná Haibara.Ngài thanh tra gật gù, hiện giờ đã đủ thông tin nên ngài đã cho Hằng và Khang trở về với lớp.
Mà cái số hai người may hay sao ý? Về tới khách sạn cũng vừa lúc xe buýt tới.
Tại xe buýt đã được thuê hết rồi nên Hoàng Minh khó để tìm ra chiếc nào chở 12A đi chơi.
Tới lúc thuê được là hai người cũng vừa về.
Quá là lucky đi thôi!Xong lớp cùng đi chơi, phải gọi là đi tới bến luôn.
Thế là hai ngày nghỉ của lớp yên bình thế đó.
Mà tới lúc trở về mới là hết.Vừa về tới…..tới cái gì thì được nhờ? Đây không to như trường mà cũng chả nhỏ như lớp.
Nó là bao gồm một lớp và 9 phòng kí túc xá.
Gọi qua nó cũng giống biệt thứ phết.
Thôi thì gọi là “ biệt thự ” 12A đi, tại có mỗi 12A ở đây chứ nhiêu, cách biệt với thế giới bên ngoài để thi hành nghĩa vụ mà.Khi trở về tới Nam Cát Tiên, biệt thự 12A thì cũng đã là 8h tối ngày Chủ Nhật.
Tính ra sáng mai cũng là khai giảng nên vừa về tới nơi là mọi người lao vô chuẩn bị cho ngày mai.
Tuy mệt nhưng vui, sắp vào năm học mới rồi, khó khăn và áp lực sắp đổ hết lên đầu 12A rồi đây.______________________________Sáng hôm sau, mọi người thức giấc từ rất sớm.
Ai cũng khoác lên mình một vẻ tươi mới như năm học sắp tới đây sẽ rất thú vị chứ không phải là đám stress phiền phức kia sẽ tới gây phiền ý.
Mà kệ đi, mọi người hào hứng thì thế giới này mới tươi đẹp chứ sao?Xong xuôi tất cả cũng là tầm 6h, phía ngoài xe buýt cũng đã tới đón.
Ừ thì 12A khổ! Ai bảo cái nghĩa vụ quái quỷ này từ đâu chui ra khiến cả lũ phải học tách biệt với trường và ở trong khu rừng hẻo lánh này cơ chứ.
Nói thật 12A cũng là một thành phần nhỏ của Trường THPT Ngô Quyền mà suốt 100 năm qua lại không được học trong trường.Biết không? Tất cả các lớp 12A từ 100 năm qua cho tới giờ đều được gọi với một cái biệt danh đó là “ Lớp học ma ám ” ý.
Tại cái lớp gì mà cứ bí bí ẩn ẩn, rồi tới khi nào trường có sự kiện gì thì mới xuất hiện.
Thế đấy, tuy có nhiều tin đồn thất thiệt xoay quanh 12A lắm nhưng mọi người cũng có thời gian đâu mà để tâm.
Hơn bốn mươi cái thân này còn lo cho tương lai kia mà.- Nếu đã xong thì từng người hãy lên xe, chúng ta phải xuất phát sớm thì mới kịp giờ khai giảng được.
– Thầy chủ nhiệm đứng một bên chỉ huy sự việc.Eo! Chỉ vì ở sâu trong rừng mà cả lớp đã phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị xong còn tới trường nữa.
Mới đầu năm thôi đã thế rồi thì trong năm sẽ có biết bao nhiêu sự kiện để di chuyển nhiều như này nữa đây? Nghĩ tới thôi cũng đã thấy mệt, đúng là học giỏi quá cũng có tốt đâu.Lên đến xe, một số người vì mệt quá nên thiếp đi, đợi tới lúc đến nơi rồi dậy sau cũng được.
Thấy học sinh mệt mỏi như vậy thì thầy chủ nhiệm cũng chả nói gì.
Để các em đánh thêm một giấc xong dậy cũng được, chứ không đến nơi lại ngồi ngủ gật lúc khai giảng thì gay.“ Tùng tùng ”Tiếng trống trường vang lên khiến 12A thức giấc, ra là đã đến nơi, bác tài xế đang tìm chỗ đỗ xe.Xuống xe, lớp nghĩ đã muộn nhưng không, đó là trống đánh lúc 7:00 tức còn tận 30p nữa mới tiến hành khai giảng.
Nghĩ thế lớp bèn đi dạo quanh vòng thăm quan trường để câu thời gian.
Lúc này, từng nhóm bạn thân mới chia nhau ra đi xem, duy chỉ có một số nhóm là gộp lại đi chung cho đỡ bỡ ngỡ.“ Bụp ”- Ayzzz đau! – Bà Nhi té xuống đất thầm chửi rủa cái người đã va phải mình.- Aizz, đúng là đi đứng không cẩn thận, làm hỏng cả bộ nails tôi mới làm rồi đây này.
– Kẻ va chạm lên tiếng, hình như là nữ.Ngước đầu lên, bà Nhi thấy hoa khôi khối 11 năm ngoái, chắc giờ lên hoa khôi khối 12 rồi nhỉ? Cậu ta là Phạm Thu Trang – một người nóng nảy, trẻ con và luôn coi nhan sắc của bản thân là trên hết.- Xi-xin lỗi! – Nhi bực lắm nhưng cũng chẳng muốn dây dưa với tụi này, rước họa vào thân lúc đầu năm là không hay.- Xin lỗi? Ha….
– Trang cười mỉa mai, nhìn Nhi với ánh mắt tức giận.- Xin lỗi? Vậy cậu đền cho tôi bộ nails này đi.
À, chắc cái loại quê mùa như cậu chưa bao giờ đi làm nails đâu nhỉ? Thôi, tôi cũng hiểu mà – Trang khinh bỉ, nhìn Nhi như con nhà quê.Nhi ức, muốn xông lên đấm tụi này lắm nhưng bị Hằng ngăn lại.
Xong Hằng quay sang thì thầm gì đó với Nhi.
Nhi hiểu xong bắt đầu thả lỏng người, lơ đi con nhỏ tự luyến nào đó trước mặt mà đứng dậy.
Nói chứ Trang thấy mình bị bơ thì tức quá hóa rồ, bèn xông lên giơ đấm muốn đánh nhóm mọi người nhưng rồi lại bị ai đó chặn lại.- Dừng lại đi, tôi không cho phép bất cứ ai gây thương tích tới bạn học lớp tôi đâu, kể cho cậu có là hoa khôi.Giọng nói ấy chắc nịch, trông cũng có chút nghiêm nghị nữa.
Trang giật mình quay phắt sang phía tay bị chặn.
Đập vào mắt hoa khôi là một câu trai rất rất đẹp, cậu tỏa như ánh hào quang phương trời nào ý, nhìn Trang nghiêm nghị nhưng đẹp zai.
Quả là người đời nói không sai, trai càng nghiêm túc thì càng đẹp, thế là một phát nàng hoa khôi đã say đắm người kia như điếu đổ luôn.Mà đó là suy nghĩ của Trang chứ cái tụi nhóm Hằng thì….
Trước mắt là Hoàng Bảo Khang đang giúp họ chặn cái con nhỏ hoa khôi ẻo le nào đó.
Sau là đang thầm nghĩ sao con nhỏ này mê trai tới thế? Mà mê ai không mê lại mê đúng lớp trưởng lớp 12A, cậu ta có đẹp tới nỗi nào đâu mà khiến Trang say đắm từ cái nhìn đầu tiên thế nhỉ?- Òm…vậy đây là lớp cậu ý à? – Trang e thẹn hỏi Khang, Khang nhìn Trang bất lực.
Con người gì mà lật mặt như bánh tráng, còn nhanh hơn là đằng khác.- Ừ rồi sao? Chả phải là cậu đang định đánh bạn học lớp tôi đấy à? – Khang lườm Trang, thế mà nàng ta không sợ nhá, vẫn còn tiếp tục giả ngây cho được.- Đâu đâu có, Trang chỉ muốn đỡ bạn học lớp cậu đứng dậy thôi mà.
Là cậu tưởng Trang đánh bạn đó chứ!Eo! Trông phát gớm.
Sao nghe giống mấy con green tea trong truyện ngôn tình thế nhở? Tởm lợm vãi ra.Khang thì chả muốn nói gì thêm, cái giọng này đủ để làm cậu phát tởm rồi.
Cãi lại thì cô ta cũng phủ định theo, còn nghe thêm nữa chắc cậu nhập viện sớm.
Cứ thế Khang cùng mấy anh bạn trong lớp đưa nhóm Hằng ra tới sân trường – nơi chuẩn bị tổ chức khai giảng, bỏ lại nàng nhõng nhẽo phía sau, dừa dừa lắm nha..