Lớp mệt lả cả ra rồi, muốn bổ sung năng lượng nhưng còn đâu người đủ sức để lăn vào bếp nấu ăn đây? Đúng lúc này, trong “ biệt thự ” bốc ra một mùi hương thơm phức, hình như là thức ăn.
Nghĩ thế thì cả lớp sáng mắt ra, trong lúc mệt mỏi mà được ăn thì còn gì bằng? Nghĩ rồi 12A chạy tuốt vào trong.Eo ôi! Từ đâu mà “ biệt thự ” 12A lại đón thêm mấy cô giúp việc thế này? Nhưng 12A đâu có thời gian để tâm, thấy đồ ăn trên bàn là vồ tới ăn như hổ đói.Ngon, siêu ngon luôn! Đây thực hơi hơi đúng như một bữa tiệc chào mừng ngày khai giảng vậy.
Thích, thích lắm nhá!Ăn no nê chán chời xong 12A mới để ý tới mấy cô giúp việc á nha, bèn đâm ra thắc mắc:- Mấy cô….à không mấy chị là ai và từ đâu tới vậy? – Trọng Nghĩa lên tiếng.Mấy chị giúp việc liền cười thầm với nhau xong quay sang bảo:- Mấy chị là “ tân binh ” giúp việc.Một chị trả lời, mái tóc chị nâu sẫm, trên mặt có ít tàn nhan nhưng mà vẫn xinh nha.Mà “ tân binh ” giúp việc tức là sao? Giúp việc thì nói luôn giúp việc chứ thêm tân binh vào làm gì? Thắc mắc vậy nên hỏi, xong mấy chị cũng nhiệt tình trả lời lắm nha.- Hằng năm, mỗi lớp 12A thực hiện nghĩa vũ thì song hành cũng sẽ có một đội giúp việc dành cho 12A.
Những người lâu năm thì có thể gọi là “ chiến sĩ ” hoặc “ đại tá ” gì đó.
Còn bọn chị chỉ mới làm có hai năm nên có thể gọi là “ tân binh ” bởi dẫu sao học sinh hay giúp việc thì cũng có góp phần vào “ cuộc chiến ” này mà!Mấy chị giải thích cặn kẽ.
Coi bộ có cái nghĩa vụ thôi mà cũng chơi chữ thấy gớm, thế này có khi còn rối não hơn cả các công thức hóa học ý chứ.
Lớp gật gù còn có hiểu hay không thì cũng không biết.Lớp ăn xong nên mấy chị bắt đầu dọn dẹp còn mọi người thì ai rảnh phụ giúp, ai không rảnh thì kệ.Do ăn sớm nên giờ mới có 6:00, quả thực là rõ chán.
Mà trên rừng thì có gì đâu.
Ở phố thì ta còn có thể đi chơi hay lượn phố với nhau, còn ở rừng á….có mà ngồi đó chờ đi ngủ hoặc ngủ phát đến sáng mai đi.Nói thực thì 12A cũng may do biết học sinh sẽ chán khi ở đây nên nhà nước đã lắp wifi và v.v đồ cần thiết cho thiết bị điện của học sinh.
Thế đó nên ai làm việc người đó, không liên quan tới nhau.
Mọi sự vẫn cứ diễn ra theo trình tự của nó, bình yên và không rắc rối tới lạ._________________________________________________Thời gian trôi đi như cờ hó chạy ngoài đồng, tới giờ cũng đã là 2:00 sáng.
Nguyễn Trần Khánh Ngọc thấy bức bối trong người nên đành lặn lội vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo.
Bạn là cả đêm qua nằm nghĩ về Khang nên không ngủ được, giờ là không có chút tỉnh táo nên mới mò xuống đây.Lúc trở lên lại phòng của mình, tức là tầng 2 thì từ đâu một làn khói mờ ảo chặn bạn.
Nó giống khói nhưng không có mùi khét cũng chẳng có mùi sồng sộc, nói thẳng là chẳng có mùi gì sất.
Bạn lúc này tỉnh táo hẳn, bắt đầu quơ tay mò đường giống mấy người mù ý.Trong lúc đang huơ tay mò đường thì tự nhiên tay bạn chạm vô cái gì đó.
Một gương mặt quỷ dị liền xuất hiện trước mắt Ngọc, cậu sợ hãi bèn hét toáng lên rồi ngã phịch xuống sàn nhìn chăm chăm vào thứ trước mặt, người thì không ngừng run lên.Kẻ ấy quay lại, là Khang kia mà.
Bạn không hiểu bèn chạy tới chỗ Ngọc hỏi han.
Cả lớp đang ngủ cũng bị tiếng hét của Ngọc đánh thức bèn tụ tập lại chỗ sát cầu thang tầng 2.- Có chuyện gì thế Ngọc? Đêm hôm khuya khoắt sao cậu….
– Thủy Tiên ngáp ngắn ngáp dài bước tới hỏi, rồi lại bỗng khựng.Cái gì thế kia? Khang đang ngồi bên Ngọc hỏi han ý hả? Mà cái tướng gần kề nhau xong cũng ám muội lắm.
Chẳng nhẽ OTP “ canon ” ý à? Dù không nghĩ chắc tới đó nhưng mơ tưởng thôi cũng thích.
OTP canon là điều mà ai chả muốn.Nguyễn Khánh Linh bước theo sau Tiên cũng định hỏi nhưng bị Tiên chặn miệng.
Tiên nhìn Linh rồi thì thầm gì đó, xong cả 2 cùng cười bí bí ẩn ẩn, trông lạ lắm!- Này Khánh Ngọc, có vấn đề gì sao cậu lại hét lên thế? – Khang lo lắng hỏi han, tại nãy Ngọc trợn mắt nhìn Khang dữ lắm nên Khang có hơi bất an.Ngọc thì đờ người ra rồi, chẳng biết là gương mặt kia đáng sợ tới mức nào mà khiến Ngọc sợ vã mồ hôi cả đây? Thậm chí tới cruch quan tâm còn không thấy ngại ngùng hay mặt đó tía tai.12A nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì bèn đưa dìu Ngọc xuống dưới tầng một ngồi nghỉ.
Một hồi sau Ngọc lấy lại tinh thần rồi mới tiếp chuyện mọi người.- Tớ không ngủ được nên có vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Lúc trở lên thì không hiểu sao một làn khói tắng bao phủ hết dãy hành lang tầng 2 khiến tớ phải quơ tay mò đường.
– Ngọc kể, giọng có hơi run.- Bỗng lúc đó tớ chạm phải ai đó, nhưng mờ mờ ảo ảo lắm nên tớ cũng chẳng rõ là ai.
Rồi bỗng một gương mặt quỷ dị hiện ra dọa tớ khiến tớ sợ nên ngã sõng soài xuống nền đất.
– Ngọc như đang kể chuyện ma, ai yếu vía nên sợ lắm cơ.- Đúng thật! Mình cũng đang thắc mắc rằng tại sao đám khói đó lại xuất hiện đây.
– Khang lên tiếng như chứng minh những điều Ngọc nói là thật.Eo! Bảo vệ nhau quá cơ, nhóm Ngọc thầm thán phục một người “ bạn trai ” siêu chu đáo của Ngọc đấy.- Vậy nói mình nghe cái “ đám khói ” ấy trông như thế nào đi? – Hằng chống tay, mắt hướng thẳng ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời đêm nhưng lời nói thì lại là hỏi Khang và Ngọc.Thấy Khang trầm tư suy nghĩ, Ngọc bèn lên tiếng nói giúp Khang:- Đám khói ấy à? Nó khá dày đặc và….
– Ngọc ngắt quãng, ừ thì bạn còn nhớ là nó trông thế nào nữa đâu.- Nó không có mùi khét như thể nó chỉ hiện qua mắt chứ không hiện qua mũi vậy! – Khang tiếp lời nói đỡ cho Ngọc.Ôi sao mà thắm thiết thế chứ nị.
OTP của nhóm Ngọc cũng real quá mà.
Mà giờ Ngọc cũng mới để ý đến cách hành xử của Khang nãy giờ á nha nên có hơi ngượng.- Nó xuất hiện lúc nào? – Tiếp nối câu hỏi kia thì lại là một câu hỏi mới.Ngọc với Khang trầm ngâm nghĩ lại mọi chuyện rồi mới trả lời được:- Chắc là sau lúc tớ rửa mặt, tại lúc xuống tầng thì tớ không thấy có khói.
– Ngọc ậm ừ trả lời, chỉ nhớ mang máng là thế chứ cũng chả chắc.- Có chuyện gì à? Sao cậu lại hỏi những điều đó? – Khang thắc mắc với những câu hỏi Hằng đưa ra.- Ừ, có chuyện mà.
Đó không phải là khói mà là sương mù.Lớp ngỡ ngàng.
Gì? Sương mù á? Lần đầu chứng kiến trong đời nha.
Thực thấy ghen tị với Khang và Ngọc vì tận mắt thấy sương mù trong khi họ thì không.- Sao cậu nghĩ đó là sương mù? Ở địa hình như này tuy không phải là không thể nhưng cũng là không dễ gặp.
– Khang hỏi mà giống đang chất vấn hơn.- Nếu là khói thì tại sao lại không có mùi khét? Nếu là khói tại sao các cậu lại không cảm thấy nó sộc? – Hằng hỏi.Hơn bao giờ hết, Hằng hiểu về….KHTN hơn, tức Lí Hóa Sinh ý.
Ước mơ bác sĩ mà, ba môn này cần thiết lắm.
Khang, Ngọc im lặng.
Ừ thực nó cũng có lí.- Vậy coi như đó là sương mù đi, vậy nó là sương mù gì? – Khang biết sương mù có nhiều loại chỉ là xác định sẽ không rõ bằng người “ chuyên ngành ” đâu.- Chắc là Radiation fog – Sương mù bức xạ - Bạn không chắc nhưng nghĩ thế.- Sương mù bức xạ? – Khang thắc mắc ẩn ý, bạn như muốn hỏi sương mù bức xạ là gì và cách hình thành của chúng.- Sương mù bức xạ xuất hiện nằm sát mặt đất và tan nhanh khi mặt trời vừa ló dạng.
Chúng được hình thành sau những đêm yên tĩnh, mây trời quang đãng.
Mặt đất sẽ dịu nguội đi vì quá trình bức xạ nhiệt.
Khi đó lớp không khí gần mặt đất sẽ trở nên lạnh hơn.
Hơi nước lúc này ngưng tụ lại thành những hạt nhỏ tạo nên sương mù lơ lửng sát mặt đất.Hằng giải thích, sao mà giống lúc đi chơi ở Hà Nội thế này.
Mọi người ù ụ kiểu tỏ ra mình hiểu còn hiểu hay không thì chịu.- Tuy vậy là vẫn còn vấn đề… - Hằng ngắt quãng, mặt biểu cảm khá nghiêm trọng.- Vấn đề? – Khang không hiểu và càng không hiểu hơn khi nghe đến “ vấn đề ”- Sương mù bức xạ chỉ cao tầm 1 mét so với mặt đất, này là cao đến hẳn tầng hai, thậm chí còn che mắt được các cậu thì chứng tỏ sương mù phải cao hơn 1 mét nhiều.
Và thế thì hơi lạ so với kiến thức tớ biết….
– Bạn chầm chậm giải thích, thật khó hiểu cho điều này, Hằng bất lực.Khang khẽ đôi mắt lại nhìn Ngọc, bạn vẫn còn hơi sợ vì vấn đề vừa nãy, nay lại nghe thêm điều bất thường của sương mù lại trông rợn rợn hơn khiến Ngọc không ngừng run.
Khang thân làm lớp trưởng bèn tới vỗ lưng an ủi:- Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, đừng sợ.
Lớp vẫn luôn bên cậu mà.Nghe được lời động viên, Ngọc xúc động.
Nhưng lời động viên là từ Khang nên khiến Ngọc có chút ngượng ngùng.
Đám bạn Ngọc bên cạnh tán chuyện không thôi:- Real thế mà không “ canon ” là phí của giời – Tiên khẽ thì thầm.- Kiểu gì chẳng “ canon ”, cứ chờ đi, vấn đề là sớm hay muộn thôi.
- Khánh Linh khẽ đáp lại Tiên.
Hai người cứ thì thầm trông bí hiếm quá.An ủi Ngọc xong, Khang tiến tới chỗ Hằng và khẽ thì thầm.
Ít nhất là không để cho Ngọc biết cho bạn đỡ sợ.- Tôi đoán việc này là do ai đó làm ra chứ không phải sương mù, chỉ là ta không biết.
Kẻ này ta nên điều tra cho rõ và theo dõi.
– Khang thẳng thắn.
Trông bạn lúc này giống lãnh đạo lắm cơ.- Không, là sương mù.
Chỉ là…kẻ tạo ra sương mù tuyệt nhiên không phải là một người tầm thường.
– Hằng bí hiếm đáp lại, mặt không ngừng nghiêm trọng.
Chả nhẽ….chả nhẽ là kẻ đó ư?Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hằng, Khang thực không hiểu nhưng biết rõ, hẳn là có vấn đề lớn rồi.
Khang không can thiệp nhưng mong, “ người biết rõ ” này có thể nghĩ ra cách ứng phó mọi việc..