- Được rồi được rồi! Mọi sự có thể tránh qua một bên.
Bây giờ càng nghĩ thì cũng chẳng ra nên tốt nhất là ta đừng suy nghĩ gì nữa.
Mọi người trở về phòng ngủ đi.Nói rồi Khang ra dáng lớp trưởng khẽ đưa mọi người trở về phòng, các bạn cũng chỉ biết làm theo mệnh lệnh của lớp trưởng thôi.Sáng hôm sau…….Hôm nay là buổi học đầu tiên của 12A nên việc một số người còn tâm trí háo hức thì thức giấc từ rất sớm, chỉ là số lượng vẫn chẳng hơn đám ngủ nướng mà thôi.- Thật là, con Minh Ngọc ngủ ghê vãi, gọi mãi nó chẳng dậy.
– Thu Thảo than thở.- Cái loại trong top ngủ nướng nhà nó thì còn lâu mới dậy, gọi cũng chỉ tốn công mà thôi! – Bùi Phương Anh khẳng định.- Loại nó trù mai sau méo lấy được chồng.
– Dung bồi cho một câu phải gọi là “ oách sà lách ”.Đám bạn phòng 12A4 bàn tán mãi không thôi, bàn về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.Phía nhóm Hằng – tức thành viên phòng 12A2, 4 thành viên kia thì tám chuyện sôi nổi còn Hằng thì ngồi thẫn thờ ra.- Này! Ổn chứ? – Đỗ Phương Anh khẽ vô nhẹ vào lưng Hằng như muốn đánh thức bạn ra khỏi cơn mê trong dòng suy nghĩ nào đó vậy.- À….tớ ổn, ổn mà….
– Thanh Hằng giương cặp mắt gấu trúc lên nhìn Phương Anh.Đêm qua chắc bạn thức đêm nên bộ dạng mới thành ra như này, nhưng mà là vì sao?- Ừm… - Phương Anh biết Hằng thật sự không ổn nhưng cũng đành ngậm ngùi bỏ về chỗ, bạn không muốn ép Hằng quá.- Mới sáng ra đã bù lủ bù lu như thế này thì làm sao mà có sức cho ngày mới đây hả 12A2 ơi? – Nhi nhíu mày, khẽ lườm 12A2 một cái.Một ngày học mới rất cần có tinh thần mà giờ 12A2 thế này thì….có mà ngày đầu hỏng, hỏng bét.- Biết chứ! Nhưng sự việc đêm qua vẫn quanh quẩn trong đầu tớ mãi không thôi!Thú thật, đêm qua bạn thức vì thứ này.
Hằng không hiểu liệu đó là sương mù như bạn nghĩ hay chỉ là khói? Mà không, cái quan trọng hơn đó là kẻ tạo ra thứ mù mịt ấy liệu có phải là kẻ ấy hay không? Nếu đúng thì….bạn sợ.
Đơn giản vì kẻ ấy không dễ “ xơi ” chút nào.- Trời ạ! Khang nói rồi, việc hôm qua thì cứ để cho nó qua đi, nghĩ lại thì cũng có nghĩ được đâu, có mà chỉ thêm đau đầu thôi ý.
– Nhi trích một phần từ lời nói tối qua của Khang.Cũng phải! Lo lắng giờ thì cũng có ích đâu? Nếu là kẻ ấy thì dù có nghĩ cũng chẳng ra cách, còn nếu không….thì nghĩ làm chi cho đau đầu.
Lo lắng thái quá quả là không nên.- Được rồi được rồi! Tụi này ăn đã xong nên vô lớp trước, tí ăn xong thì con vô sau nhá? – Ngọc Anh thân làm “ mẹ ” Hằng lên tiếng nhắc nhở.Nghe vậy, Hằng mới sực nhớ là ban nãy nghĩ nhiều quá xong còn chưa ăn sáng.
Thức ăn thì đã nguội mà chẳng được cái gì vô bụng cả, giờ nhớ lại bạn mới thấy đói meo.Xoa xoa cái bụng mà 12A2 đã đi từ lúc nào rồi.
Thật là có khác gì tia chớp không?- Á! – Hằng khẽ kêu lên một tiếng.Nghoảnh sang bên thì thấy Khang.
Bạn nhẹ kéo ghế mà ngồi cạnh Hằng.- Thiếu sức sống như thế sẽ chẳng có sức mà nghĩ cho lớp đâu! – Khang nhắc, xong nhẹ đưa chai nước mát đã “ ghé ” vào mặt Hằng lúc nãy đưa cho.- Biết mà nhưng… - Hằng ngắt quãng.- ….
– Khang im, bạn muốn xem điều Hằng muốn nói là gì?- “ Nghĩ cho lớp ” là sao? – Hằng lườm.Định ý của lớp trưởng Khang đây chẳng phải là kêu Hằng đi một mình mà giúp lớp, còn để lớp ngồi im chờ Hằng bảo vệ à? Nực cười quá đó, có giỏi thì nhân danh lớp trưởng bạn đi mà làm.- Tự hiểu – Khang phán, sao mà thẳng thắn thế?- Thế à? Thế thì “ thân ai nấy lo ” nhá? – Hằng đáp, giọng điệu hả hê như trả được mối thù ngàn kiếp ý.Khang nhìn mà bất lực với Hằng.
Ủa thế chẳng phải bạn là người sai trước à? Sai ngay từ cái cách diễn đạt trong lời nói rồi ý.- Được rồi, tớ biết tớ diễn đạt sai nhưng xin cậu có thể nghĩ cho lớp không? Chẳng may lại liên quan tới nhiệm vụ thì sao? Thế thì liên quan tới cả cậu nữa đấy! – Khang gằn giọng.Cái!? Đã sai còn to tiếng, bạn là đang muốn làm Hằng tức chết đấy à?Liếc sang Khang, Hằng kiềm chế sự tức giận của mình lại rồi mới lên tiếng:- Được được! Tớ nghĩ cho lớp, LÀ CHO LỚP ĐƯỢC CHƯA?Sức chịu đựng của con người có giới thi…à lộn giới hạn.
Nói nửa trước được nhẹ giọng thì nửa sau hét toáng lên, bạn sao chịu được? Bị nói oan, có ai rảnh mà nhẫn nhịn?Nói rồi Hằng bỏ bữa sáng, cứ thế cầm cặp mà chạy thẳng vào lớp.
Khang đứng đấy đờ ra, bạn….sai thật rồi!- Ê nè! Nãy tao thấy phòng ăn có gì mà to tiếng lắm, trông hơi bị tò mò.
– Văn Bảo – một đầu gấu trong lớp lên tiếng hỏi thăm về sự việc.- Ơ thế à? Thế mà tao lại không biết luôn ý.
– Tiến Dũng B có vẻ háo hức với vụ này, thực cũng tò mò không thôi.- IM LẶNG! – Khang một tay cầm thước gõ bàn, miệng thì hét lên điều quản lại lớp.Mà lạ nhá! Nghe thế lớp im luôn, tưởng chưa làm quen nhau nên không nghe nhau? Mà thôi, chúng nó nghe cho là tốt ý chứ ngồi đó mà lạ giời lạ đất.- Hôm nay sao trông Khang nghiêm thế nhỉ? Kiểu xen lẫn tức giận hay sao ý? – Vũ Minh Ngọc ngồi cạnh Hằng bèn quay sang thì thà thì thầm nói với bạn cùng bàn.- Quan tâm gì? – Hằng như kiểu kệ đời mà trả lời Ngọc, chắc là vẫn còn giận Khang.- Hằng, Ngọc, trật tự! – Khang chẳng buồn nhìn Hằng hay Ngọc, cứ thế mà kêu.
Này là đang hối lỗi hay không nhỉ?Một lúc sau, thầy vào.
Tiết học đầu tiên của ngày dẫu vậy vẫn chẳng bị vụ việc kia làm cho bớt sôi nổi.
Lớp A mà, giỏi lắm!Giờ ra chơi – thời gian chuyển tiết…..12A2 đang tám chuyện sôi nổi thì từ đâu Hoàng Bảo Khang – lớp trưởng 12A đi tới.
Cậu chào hỏi mọi người qua loa lấy lệ xong dẫn Hằng ra bìa sân nói chuyện.- Vào thẳng vấn đề.
– Hằng nói, mắt thì cứ dán vào cái điện thoại, thậm chí là một chút nhìn Khang còn chẳng có.- Được, xin lỗi! Sáng nay tớ có nói hơi quá lời.
– Khang gãi đầu, mặt đánh đi chỗ khác cho đỡ ngượng.- Vì? – Hằng cộc lốc hỏi lí do.- Tớ chưa giỏi kiềm chế cảm xúc, hơn cả là còn chưa diễn đạt đúng ý của mình khiến bạn hiểu lầm.Giọng có chút thành thật, Hằng cũng vì thế mà mềm lòng tha cho.- Từ sau đừng như thế, với người khác mà không dễ tính thì coi chừng….
– Hằng quay lưng bỏ về lớp, trước đó còn không quên ngoái đầu lại nhìn Khang, Hằng khẽ cười đểu.
Chắc Khang sẽ hiểu…Hằng đi rồi còn mình Khang nơi đây.
Lúc này, bạn mới lộ ra gương mặt trầm uất.
Khang quay lưng lại nhìn về bìa rừng đằng sau lưng mà thẳng ra là hướng ngôi nhà diễn ra vụ thảm sát 100 năm trước.
Có vẻ trong cuộc chơi này, Hằng không phải là người duy nhất biết và nắm rõ vụ này đâu.______________________________________“ Reng reng ”Chuông reo lên, giờ 4 rưỡi chiều, cũng tức là giờ tan học.
12A thu dọn sách vở chuẩn bị trở về phòng thì đội vệ sĩ lại đi vào lớp.
Ôi thôi, 12A chắc hiểu kết cục của mình rồi đấy! Môn học thứ 14, học thôi ~~Lần này không phải chạy bộ mà nó là….đá cầu với nhảy dây.
Ớ đùa à? Tập luyện thế này có khác gì thể dục không? Mà mấy anh vệ sĩ còn rất lí do nhá, hỏi thì bảo làm thế để học sinh luyện tập được sự nhanh nhạy và không biết mệt là gì.
Ừ thì cái chạy bộ hôm qua cũng thế.12A phản bác nhiều nhưng 45 cái miệng là vẫn thua 10 cái, nhục không cơ chứ? Thế là 12A vẫn phải tập.
Mà buồn cười thay, hiện tại trong lớp vẫn còn một số người không biết đá cầu ý, mà nhảy dây thì biết hết nha.Mục tiêu hôm nay được đặt ra của cả lớp là cho tới 6 giờ chiều sẽ phải đá đủ 20 quả liên tiếp.
Đá ít thì tí nữa ăn ít còn đá mà nhiều thì tí nữa được ăn nhiều.
Eo nghe dễ thế thôi chứ có mà khó muốn chết.
Nói xem đá 20 quả có mà tới năm sau cũng không xong.Tới 6 giờ chiều, nói thẳng thì chỉ có lác đác vào bạn nam đá may mắn được 20 quả, à mà buồn cười là trong đó có cả nữ.
Lớp có tổng 4 bạn đá được 20 quả.
Một là Hoàng Bảo Khang – lớp trưởng hoàn hảo và gương mẫu.
Hai là Nguyễn Quỳnh Chi – tổ trưởng tổ 3 tuy là nữ nhưng lại cá tính giống nam.
Ba là Trần Hải Nam – một cậu bạn khá giỏi thế thao.
Bốn là Lê Minh Quang – cậu bạn cao nhất lớp, xứng danh là một hoa hậu.
Phía còn lại? Nhiều thì 10 mà ít thì 2.Thế rồi kết cục vẫn là kết cục, có chơi có chịu.
41 bạn đành ăn ít còn 4 bạn kia thì được đãi cứ như ăn tiệc ý, nhiều vô kể.
Mà may là 4 bạn ý ăn không nổi nên cũng có chia cho 41 bạn còn lại.
May, may quãi!Ăn xong cũng chán, nay ngày đầu nên bài tập cũng chả có, thế là 12A2 rủ nhau túm tụm lại chơi gọi hồn.
Trời ạ! Giữa rừng âm u rét mướt đi chơi cái này thì có khác gì rước họa vào thân không? À mà cũng không chắc.12A2 nói thì cũng sợ nhưng mà vẫn tự kiêu là mình gan nên chơi, chẳng thèm đắn đo.
12A2 chơi, thực thì cũng vui và gay cấn, mà cũng làm gì có con ma nào xuất hiện, hơi thất vọng mà cũng hơi nhẹ lòng.- Nói là đáng sợ chứ có sợ miếng nào đâu, tới cái bóng ma còn chẳng có ý.
– Nhi vỗ ngực tự kiêu, nghênh ngang kiểu ta là bá chủ.- Cũ-cũng không sợ mấy! – Phương Anh tuy hơi run tại lần đầu chơi nhưng nói thật thì không sợ là bao, vì có con bóng nào xuất hiện đâu chứ.- Ừ! Cũn…Một làn lành phủ quanh Hằng khiến bạn ngừng câu nói giữa chừng.
Thật…thật lạnh sống lưng, nó là một cái cảm giác không ổn chút nào.
Hằng nhíu mày, người thì không ngừng run.
Bất giác, bạn quay mình lại phía sau nhắm tịt mắt.Lúc định thần mở mắt ra thì…một bóng đen trước cửa sổ vội nhảy xuống.
Hằng tự giác mà chạy về hướng đó, lúc nhìn xuống dưới thì không thấy ai.
Kì lạ! Đây là ảo giác hay sự thật?Thấy Hằng hành động lạ thì 12A2 mới hỏi thăm.
Hằng cũng chẳng biết là gì nữa, kiểu không xác định được là ảo giác hay thật nên cũng chẳng trả lời, chỉ nói câu “ không sao ” rồi nhảy tót lên giường ngủ, chúc cả nhóm ngủ ngon.
12A2 thấy thế thì cũng chẳng muốn hỏi thêm nên cũng gật gù thu dọn đồ chơi rồi ngủ.Kẻ đứng ngoài nghe lén…à không, phải là nhìn lén mới đúng.
Kẻ ấy chờ cả nhóm ngủ xong mới khẽ trầm mặt, quả nhiên là y như những gì kẻ nhìn lén ấy nghĩ.
Quả nhiên…quả nhiên là thế! Kẻ ấy bước đi, đi thật nhanh nhưng không tiếng động? Và cũng chẳng có chút đoái hoài nhìn lại căn phòng ghi biển số “ 12A2 ” ở phía sau..