Sinh nhật Tà U vương, khắp chốn mừng vui!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày Tà U vương hai mươi sáu tuổi, những năm trước ngày sinh của hắn đều trôi qua bình thường như nhau, nhưng mà năm nay lại phô trương bốn phía, chẳng những mời văn võ bá quan trong triều, ngay cả đương kim Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu cũng tự mình đến chúc mừng.
Yêu Nguyệt Các
Nam Cung Tự lười biếng tựa vào trong ngực ấm áp của nam nhân, từ trong lòng ngực lấy ra một sợi dây đỏ, thắt trên cổ tay hắn.
Hiên Viên Dật giơ tay lên nhìn cái dây đỏ kia, rủ thấp tầm mắt xuống, nhìn Nam Cung Tự thật sâu: "Tự nhi, đây chính là lễ vật nàng đưa cho Bổn vương?"
"Đời này đều không được lấy xuống, nếu ngày nào đó lấy xuống, chính là lúc ta rời khỏi chàng.
" Nam Cung Tự gật đầu cười, ngón trỏ đánh vài cái trên lồng ngực của hắn.
Hiên Viên Dật nâng gương mặt của nàng, cúi đầu xuống, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước in trên cái trán sáng bóng của nàng: "Được, Bổn vương đồng ý với nàng, đời này cũng sẽ không lấy xuống, dù là đến ngày chết.
"
Nam Cung Tự cổ quái nhìn hắn, nói: "Dật, chàng biết không, ta phát hiện có lúc chàng rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến cho ta cảm giác không có chỗ dựa vào.
"
Động tác đưa tay chỉnh sửa tóc rơi trên trán cho nàng của Hiên Viên Dật ngưng lại, nhìn nàng thật sâu, đáy mắt một mảnh thâm thúy: "Thật sao? Thì ra là ta khiến cho nàng cảm giác không có nơi để dựa vào, xem ra ta cần phải hảo hảo xem xét lại.
" Bàn tay rơi xuống bụng của nàng.
Đầu Nam Cung Tự nhẹ nhàng nghiêng dựa vào trên bả vai của hắn, trong lòng tràn ra một cỗ ấm áp, người nam nhân này dù mất trí nhớ, nhưng vẫn đối với nàng nhu tình như vậy, một dạng giống như trước khi mất trí nhớ, phần yêu thương đối với đối phương kia không hề thiếu một chút nào.
Thật lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Dật, chàng quên ta, có thể vì vậy mà cưới nữ nhân khác hay không? Nam nhân không sạch sẽ, ta không muốn.
"
Hiên Viên Dật thấy trong ánh mắt nàng đều là kìm nén, tay trái cùng tay phải của nàng xương cốt rõ ràng gắt gao nắm thật chặt cùng một chỗ, cười như không cười nhìn nàng, lên tiếng: "Đời này trừ Nam Cung Tự, ai Bổn vương cũng sẽ không lấy.
"
Có những lời này của hắn, liền đủ rồi.
"Vương gia, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu giá lâm, ngài vẫn là nhanh ra đại sảnh nghênh đón Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đi thôi!" Từ ngoài phòng truyền tới âm thanh của quản gia.
Chân mày Hiên Viên Dật cau lại, vẻ mặt rõ ràng bất mãn, nếu không phải phải phối hợp với Nam Cung Tự, hắn mới không làm cái gì thọ yến, than một tiếng, nhìn Nam Cung Tự thật sâu: "Tự nhi, chuẩn bị xong chưa?" Thấy nàng gật đầu một cái, miệng nam nhân nhếch lên nụ cười có chưa một tia âm mưu, đứng dậy đẩy cửa, đi theo quản gia.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị đẩy vào, Như Nguyệt bưng một chén thuốc đi vào phòng, thấy Nam Cung Tự muốn ngồi dậy, vội vàng hạ cái chén trong tay, tiến lên dìu nàng, ngồi trước bàn trang điểm: "Vương phi, nên uống thuốc rồi.
" Nói xong, bưng thuốc lên đưa cho Nam Cung Tự.
Nam Cung Tự bưng chén, nhìn chén thuốc màu nâu sẫm kia, liếc nhìn bóng đen lóe lên ngoài song cửa sổ, miệng nhếch lên một tia cười không dễ dàng phát giác, nàng ngẩng đầu liền cau mày khổ sở uống nước thuốc, ho nhẹ mấy tiếng, sắc mặt chợt tái nhợt, có chút yếu ớt nói: "Như Nguyệt, không biết vì sao, mấy ngày nay ngực ta giống như là bị một
.