Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


"Tà Vương phi bớt giận, lão nô cũng là phụng ý chỉ Hoàng thượng, trước mời Vương phi vào trong cung ở mấy ngày.

" Trần công công rất bỏ xuống cung kính trên mặt, hướng về phía Cẩm y vệ sau lưng phất phất trần trên tay lên, trầm ngâm nói: "Đem Tà Vương phi bắt lại cho ta!"
"Càn rỡ! Ta xem ai dám?" Ánh mắt Nam Cung Tự lạnh hẳn đi, cả người giống như một đạo chủy thủ sắc bén, giống như con báo trong nháy mắt phát ra tứ chi khổng lồ, hai chân điểm một cái, nhảy lên giữa không trung, hai tay nhanh chóng xẹt qua bảo kiếm trên tay Cẩm y vệ hướng về phía tường đinh đi.

"Tà Vương phi, nếu muốn cãi lời thánh chỉ, lão nô đành phải đắc tội.

" Trần công công hướng về phía Cẩm y vệ đứng phía sau vung lên phất trần trong tay, lạnh lùng nói: "Ngẩn ra đó làm cái gì, còn không mau đem Tà Vương phi bắt lại cho ta?"

"Dạ!" Mười mấy tên Cẩm y vệ rút bội kiếm ngang hông lên: "Vút Vút" hơn mười thanh kiếm hiện ra ánh sáng lạnh để ở trên cổ Nam Cung Tự.

Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mấp máy, không giãy giụa, lấy công lực của nàng, đối phó những tiểu lâu la này căn bản không đáng kể, chỉ là hiện tại nàng là người đang mang thai, động thủ phải dùng nội lực, cứ như vậy sẽ làm bị thương đến thai nhi trong bụng nàng, cho nên nàng lựa chọn khoanh tay chịu trói.

"Đem Tà Vương phi giải vào trong cung cho ta.

" Gương mặt Trần công công cười gian, nụ cười rõ ràng cho thấy âm mưu được như ý.

"Dạ" Cẩm y vệ được lệnh, áp giải Nam Cung Tự hướng cửa chính vương phủ đi tới.

Hổ Phách đang bưng một chén thuốc dưỡng thai khoan thai đi tới hướng đối diện, vừa thấy Cẩm y vệ áp giải Nam Cung Tự đi về phía bên này, trong bụng nàng cả kinh, đã xảy ra chuyện gì? Nàng vội vã đem chén đặt lên trên ghế dài trên hành lang, lấy ra ba cái châm màu đỏ, thét lên một tiếng, châm đỏ nhanh chóng hướng về phía hai Cẩm y vệ đang áp giải Nam Cung Tự đâm tới cổ: ‘Bùm’ một tiếng ngã trên mặt đất run rẩy.

"Vút vút" Cẩm y vệ đứng phía sau nhanh chóng tiến lên, rút kiếm đối với Hổ Phách.

Trần công công đang muốn nói gì đó với Nam Cung Ngọc, thấy trên hành lang một khách không mời mà đến, vội vàng nói: "Nhanh, mau bắt nàng lại cho ta!"

Những Cẩm Y vệ này vốn không phải đối thủ của Hổ Phách, Hổ Phách hai ba lần đánh cho Cẩm y vệ răng rơi đầy đất, kiếm phong của nàng chỉ vào trên cổ Cẩm y vệ đang nắm Nam Cung Tự, lạnh lùng nói: "Thả Vương phi ra, tha cho ngươi khỏi chết!"
Từ một phía khác trên hành lang, một bóng dáng màu đen giống như con dơi nhanh chóng bay tới, cầm một thanh kiếm trong tay, ở dưới trời chiều chiếu xuống một tia phản quang nhức mắt, nhanh chóng đánh tới hướng Hổ Phách: "Chớ có ngông cuồng!"
Người này thân thủ quá nhanh, Hổ Phách vội vàng cầm kiếm trên đất lên, chặn mũi kiếm đang đâm tới lại, nàng nhíu mày một cái, bước chân nhanh chóng lui về phía sau, bị buộc đến góc tường, chỉ thấy nam tử kia dung trường kiếm đánh kiếm trong tay nàng rơi xuống mặt đất, kiếm phong chĩa lên trên cổ nàng.

Có thể dùng một kiếm bắt nàng, trên giang hồ không có mấy người, người này rốt cuộc là ai?
Chỉ thấy nam tử trước mắt này cả người ngân quang lóng lánh, mặc một bộ khôi giáp ánh sáng trong suốt màu ngân bạch, cằm có đường cong hoàn mỹ đang đầy mồ hôi hột trong suốt.

Đỉnh đầu đội mũ màu bạc, sau mũ rủ xuống một chuỗi tua ngọc màu đỏ.

Sau lưng khoác một bộ áo choàng màu đỏ thắm, khuôn mặt như điêu khắc thâm thúy lộ ra kiêu ngạo thanh cao, cặp tròng mắt màu tím kia rét lạnh không có một tia nhiệt độ, hướng về phía Cẩm y vệ trên hành lang chạy tới ra lệnh một tiếng: "Đưa nữ nhân không biết sống chết này, bắt lại cho bản tướng quân.


"
"Vị tướng quân này, người ngươi phải bắt là Bổn cung, thả Hổ Phách ra!" Nam Cung Tự mở miệng nói, ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc bén.

Nam tử kia chắp tay đưa lưng về phía Nam Cung Tự, nghe nàng mở miệng cầu tình cho Hổ Phách, chậm rãi xoay người, mắt lạnh lùng nhìn nàng, hí mắt nói: "Tà Vương phi, ngươi hiện tại đã là tù nhân, có tư cách gì nói điều kiện với ta?"
Ánh mắt Nam Cung Tự lạnh hẳn đi, hừ lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi mới vừa gọi ta một tiếng Tà Vương phi!"
Ánh mắt nam tử run rẩy, nhìn Nam Cung Tự thật sâu, chết đến nơi rồi còn ngông cuồng như vậy, hắn xoay người chắp tay đưa lưng về phía nàng, ngạo
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận