Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Trời dần tối, ánh trăng sáng trong đổ xuống, rơi đầy đất sáng chói trong suốt.
Ánh trăng mông lung chiếu lên song cửa sổ, ánh sáng dìu dịu tuôn rơi tản mát trên chuôi cổ cầm cổ xưa đang đăt trên bàn, mắt Nam Cung Tự hơi khép, áo tơ màu trắng như mây mù, tay áo theo gió phất phới, hai lọn tóc bên quai hàm theo gió phất lên.
Tiếng đàn uyển chuyển, lại trầm bổng, triền miên, lại du dương, êm tai, nghe kỹ lại, lại làm cho lãnh cung trống rỗng có vẻ hết sức thê lương.
Khi đó ngoài hoàng thành, 18 tên nam tử người mặc trường bào màu đen che mặt nạ cưỡi hãn huyết bảo mã, xếp một hàng, tay bọn họ cầm một thanh đao, mũi đao hơi cong, giống như trăng rằm mới lên.


Lưỡi đao màu trắng lạnh lẽo, giống như ánh trăng lạnh lẽo u tối.
Ngoài hoàng thành bốn đại môn đóng chặt, Từ tướng quân đứng ở trên hoàng thành sắc mặt xanh mét, trường thương trong tay nhịn không được run rẩy, hắn liếc mắt nhận ra 18 người áo đen che mặt này là thập bát chiến ưng thuộc hạ của Tà U vương, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng lo lắng đánh trống, phải biết tùy tiện phái một người thôi, là có thể khiến toàn bộ hoàng thành long trời lở đất, hôm nay 18 người đều đến, rõ ràng là Tà U vương muốn đuổi tận giết tuyệt.
Trong không khí, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc, hoa trên ngọn cây anh đào tuôn rơi.

Mơ hồ, còn có một mùi máu tươi của người chết, lúc mây đen che dấu ánh trăng chậm rãi dời đi, ánh trăng mông lung bao phủ trên hoàng thành, nam tử dáng người cao gầy đứng trên hoàng thành, tay phải cầm một thanh bảo kiếm nhỏ máu, Từ tướng quân canh giữ ở trên hoàng thành tổng cộng mười tên Cẩm y vệ đều ngã lên vũng máu, trên trán bọn họ đều có một đạo vết thương hẹp dài, vẻ mặt nam tử tịch mịch từ trên cao nhìn xuống thập bát chiến ưng phía dưới hoàng thành, trường bào màu vàng óng theo gió phấp phới lên.
Một đôi con mắt âm lãnh khát máu, khóe mắt hơi thu lại, mang theo nhàn nhạt tà mị cùng lạnh lùng.

Gió nhẹ thổi mái tóc đen mượt của hắn lất phất, ánh trăng trong sáng chiếu nghiêng xuống, làm nổi bật mặt nạ màu vàng kim xinh đẹp tinh sảo trên mặt hắn lên, một ít ánh trăng tĩnh mịch bắn tới đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của hắn, giống như một đạo quang ảnh ngay trước mắt róc rách lưu động.

Ngón cái tay phải cùng ngón trỏ khép lại, ở giữa là một viên dạ minh châu đẹp như ngọc.
Hồi lâu, môi mỏng khêu gợi giật giật, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Sát!"

Dưới hoàng thành thập bát chiến ưng cầm nguyệt lang đao trong tay lên, hai chân điểm nhẹ lưng ngựa, nhanh chóng đứng dậy, trường bào màu đen phấp phới lên, bóng dáng giống như con dơi trong đêm tối, quỷ dị âm trầm.
Vĩnh Thọ cung, Thái hậu đang nhàn nhã tự tại tựa trên giường phượng, vỗ đầu gối, nghe thái giám hát kinh khúc.
Vẻ mặt Trần công công vội vã đi vào, sàn nhà trơn, thiếu chút nữa té lăn trên đất, quỳ trên mặt đất vội la lên: "Bẩm Thái hậu, việc lớn không tốt rồi, Tà U vương suất lĩnh thập bát chiến ưng tiến sát hoàng cung rồi."
Động tác vỗ đầu gối của Thái hậu dừng lại ở giữa không trung, chợt mở mắt phượng hiện đầy nếp nhăn ra, nhướng mày, đưa tay hướng về phía thái giám đang hát kinh khúc phất phất tay, thái giám hiểu ý lui xuống, nàng đưa tay duỗi đến phủ trên mu bàn tay ma ma, run lẩy bẩy đứng lên nói: "Ngươi nói cái gì? Không phải Ngọc nhi nàng ta thay thế thân phận của Nam Cung Tự sao? Làm sao lại bị phát hiện?"
Trần công công giơ tay lên dùng ống tay áo xoa xoa đầu đầy mồ hôi hột, thở không ra hơi nói: "Nô tài cũng không biết Tà U vương làm thế nào phát hiện, việc cấp bách trước tiên là hộ tống ngài và Hoàng thượng xuất cung."
Thái hậu nhướng mày, ngã ngồi ở trên giường phượng, cắn răng nói: "Không được, ai gia mười tám tuổi vào cung, đến nay đã năm mươi năm rồi, ai gia nói gì cũng sẽ không xuất cung."
Nghe vậy, cung nữ, thái giám rối rít quỳ trên mặt đất: "Thái hậu nghĩ lại!"

Trần công công thấy tâm ý Thái hậu đã quyết, linh cơ khẽ động, vội vàng nói: "Thái hậu, Tà Vương phi không phải là bị đánh vào lãnh cung sao? Chúng ta có thể bắt nàng tới uy hiếp Tà U vương."
"Nhanh, nhanh đi lãnh cung đem Tà Vương phi áp giải đến cho ai gia!" Cửa bị đẩy vào, Trần công công dẫn mấy tên Cẩm y vệ sau lưng đi vào, đứng ở trước mặt Nam Cung Tự: "Tà Vương phi, Tà U vương khi quân phạm thượng, suất lĩnh chiến ưng bức vua thoái vị, chính là tử tội.

Ngài nếu có thể khuyên Tà U vương đừng tiếp tục bức vua thoái vị, Thái hậu có thể thả ngươi xuất cung." Thấy nàng không nhúc nhích đánh đàn, trong lòng Trần công công không khỏi nóng vội, ai uy này, này là lúc nào, cả hoàng cung cũng máu chảy thành sông rồi, chuyện này đều do Nam Cung Tự, nàng ta lại có thể bình tĩnh đánh đàn như vậy, mắt nhìn thấy Tà U vương sắp ép tới rồi, hắn lạnh lùng nói: "Người tới, đem Tà Vương
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận