Mùa xuân trăm hoa rực rỡ, oanh hót yến kêu, gió nhẹ nhàng thổi qua.
Phố xá rộn ràng đầy người vây xem, bên cạnh quán rượu thực khách tụm năm tụm ba thì thầm với nhau, âm thanh tiểu thương la hét buôn bán, người đi đường cũng chậm bước chân lại, dừng chân ngắm nhìn.
Một đội nhân mã chậm rãi đi giữa đường, kiệu vàng đi theo, Mộ Thiên Vấn cùng Linh Xảo Nhi, Quỷ y cưỡi ngựa đi theo sau, sau lưng còn có 18 hộ vệ đi theo, ở trong mắt dân chúng 18 tên này cũng chỉ là tùy tùng bình thường, thật ra thì cũng không phải như vậy, bọn họ chính là thập bát chiến ưng đem hoàng cung bình định trong một ngày.
Để cho bọn họ làm tùy tùng, là bởi vì đường đi núi Hiên Viên xa xôi, Hiên Viên Dật ở bên ngoài có không ít kẻ thù, thám tử báo lại trải dài mười tám dặm có người bày mai phục, cho nên thập bát chiến ưng cải trang thành tùy tùng, để trong thời khắc nguy hiểm còn hộ giá.
Tâm tư của Hiên Viên Dật luôn luôn khó dò, hắn lựa chọn Hiên Viên Tuyệt lên ngôi, càng khiến cho không ít văn võ bá quan nghị luận, làm việc cẩn thận hắn càng không cho phép xảy ra bất kì sai lầm nào trên đường, nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới con trai, con gái bảo bối của hắn thế mà lại núp ở trong buồng xe ngựa, thật sự là.
.
.
.
Hắn ngước mắt nhìn hai tiểu tử ở trong ngực Nam Cung Tự "Ngô nha nha" kia, thở dài một cái, thật sự là thất sách!
Phải biết đi núi Hiên Viên cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy, nơi đó không cẩn thận sẽ mất mạng, ngay cả chính hắn cũng không dám bảo đảm toàn thân trở ra, hận không thể đem hai tiểu tử kia xách trở về phủ.
Ngón tay ngọc thon dài của Nam Cung Tự sờ lên trên bàn cờ màu trắng, ngẩng đầu thấy Hiên Viên Dật rầu rĩ không vui chống cằm, nhìn cảnh sắc xẹt qua ngoài cửa sổ, nói: "Dật, tới lượt chàng.
"
"Oh.
" Hiên Viên Dật không nghe thấy đáp một tiếng, không chút để ý cầm cờ màu đen đặt lên trên bàn cờ.
Nam Cung Tự cười khẽ một tiếng, hạ xuống một con cờ cuối cùng, lúc này trên bàn cờ quân đen toàn quân bị diệt, nói: "Dật chàng là đang nhường ta? Đang có tâm sự?"
Hiên Viên Dật ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt rơi vào hai tiểu tử đang hút ngón út của nàng, ngay lập tức gật đầu một cái nói: "Ừ, có tâm sự.
"
Nam Cung Tự theo ánh mắt của hắn rơi vào nãi oa trong ngực, khẽ cười nói: "Là lo lắng bọn chúng sao?" Đột nhiên rất nghiêm túc nói: "Dật, chàng cứ thoải mái đi! Đồng nhi, Ngưng nhi bọn chúng không sao, tin tưởng tiên đan của ta.
" Nói xong, nàng đưa tay phủ trên mu bàn tay của hắn an ủi, ánh mắt lóe lên một cái.
Yên tâm? Như thế nào khiến cho hắn yên tâm được, núi Hiên Viên khắp nơi đều là khí độc, chỉ cần hít một hơi chắc chắn sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, đây cũng là lý do tại sao Phụ hoàng hắn đem bảo vật trọng yếu đặt ở nơi như vậy.
"Tự nhi, mặc kệ như thế nào bọn chúng vẫn là hài tử, ta lo lắng một khi chúng nó đến núi Hiên Viên sẽ gặp chuyện không may, không bằng ta phái người đua hai đứa trở về phủ, ngươi nghĩ thế nào?"
Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt xuống nhìn hai oa tử đang uể oải, chân mày cau lại, như đang ngẫm nghĩ cái gì, hồi lâu, nàng ngẩng đầu cười khẽ lắc đầu một cái: "Không được, đưa bọn hắn trở về phủ ta càng không yên lòng.
"
Hiên Viên Dật khẽ nhíu mày: "Nàng là lo lắng chúng nó ở vương phủ không an toàn? Nàng yên tâm, ta sẽ phái chiến ưng bảo vệ bọn họ hai mươi bốn canh giờ.
" Dù sao cũng tốt hơn so với đi núi Hiên Viên cùng bọn họ.
Nam Cung Tự nghiêm túc lần nữa lắc đầu một cái, ánh mắt lóe lên một cái, nói: "Ta không phải lo lắng chúng nó, mà là lo lắng cho người trong phủ.
"
Nghe được lời này khiến Hiên Viên Dật lại càng không hiểu, động tác thu hồi con cờ trên bàn cờ dừng lại, hỏi: "Có ý tứ gì?"
Nam Cung Tự cau mày nói: "Dật, chàng đừng quên, một khi ta không có ở bên cạnh chúng nó một ngày, hai đứa đói bụng thì sẽ không chút kiêng kỵ hút máu, đến lúc đó ai tới chăm sóc chúng nó?"
Nghe vậy, lúc này Hiên Viên Dật mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra nàng lo lắng chính là cái này, chỉ là cũng không phải là không có đạo lý, dù sao hai oa tử này không phải là đứa bé nhà bình thường, không thể làm gì khác hơn là than thở: "Cũng được, liền nghe theo nàng.
"
Ngựa Mộ Thiên Vấn theo sát xe ngựa, cách rèm cửa, hắn rủ thấp con ngươi hẹp dài xuống, trầm giọng nói: "Vương gia, có sát khí.
"
Hồi lâu, hắn mở miệng đáp một tiếng: "Ừ, đã biết.
"
Mộ Thiên Vấn nâng roi lên, con ngựa dẫn ở trước xe ngựa, tay trái lôi kéo cương ngựa, tay phải cầm chuôi kiếm, ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, cố ý chờ phân phó.
Mặt Nam Cung Tự bình tĩnh thong dong nâng chung nước trà lên, nhấp một hớp nhỏ: "Xem ra Vương gia đắc tội không ít người!"
Hiên Viên Dật vùi mặt vào trong cổ nàng, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh lùng: "Một đám tiểu lâu la cũng muốn lấy mạng Bổn vương, cũng không khỏi quá coi thường Bổn vương.
"
"Nếu như là ta muốn lấy mạng chàng?" Nam Cung Tự đột nhiên nói.
Hiên Viên Dật nhướng mày, ngẩng mắt nhìn Nam Cung Tự, khóe miệng cười hình cung từ từ sâu hơn, đưa tay đem lấy tay phải nàng đặt lên trái tim: "Mạng Bổn vương là của nàng, nàng tùy thời có thể lấy đi.
"
"Giá!" Đột nhiên từ sau xe ngựa truyền tới tiếng vó ngựa, thập bát chiến ưng cùng Mộ Thiên Vấn đều đề cao cảnh giác, chỉ thấy đá vụn trên sơn đạo quanh co khúc chiết một con bảo mã chạy như bay ra, Mộ Thiên Vấn liếc mắt nhận ra người cưỡi trên lưng ngựa là Hổ Phách.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Hổ Phách lưu loát lật người, gót sen nhẹ điểm nhẹ qua đầu ngựa, tóc dài như thác nước tung bay theo gió, dây cột tóc màu xanh nhạt chuyển động ở giữa tóc đen, ở một khắc nàng rơi xuống đất kia, lại một lần nữa rủ ở thắt lưng.
Mộ Thiên Vấn nhảy xuống lưng ngựa, nhìn Hổ Phách đi tới, cau mày nói: "Ngươi không ở vương phủ dưỡng thương cho thật tốt, chạy tới nơi này làm cái gì?" Âm thanh tựa như rất lạnh nhạt, lại lộ ra mấy phần quan tâm.
Dĩ nhiên, Hổ Phách nghe không hiểu hắn đang quan tâm
.