"Đi? Ha ha, để ta xem hôm nay các ngươi một người cũng không đi được." Chỉ thấy một thiếu niên người mặc áo trắng đi ra từ trong mười mấy tên áo đen cầm cung tên, từ trong lòng ngực móc ra một bức họa, dò xét cẩn thận Hiên Viên Dật một phen, không sai! Chính là hắn, hướng về phía người áo đen nói: "Các huynh đệ, hắn chính là Tà U vương, giết hắn rồi có thể đạt được 30 vạn lượng tiền thưởng, giết cho ta!"
Trong đêm đen mưa to rơi xuống, bầu trời u ám xẹt qua một đạo tia chớp nhức mắt, mưa phùn nghiêng nghiêng, giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, trên mặt đất tạo ra một vòng gợn sóng.
Thập bát chiến ưng đầu đội đấu lạp, bày ra đứng một hàng bên ngoài miếu, chắn trước đám người Hiên Viên Dật, hai tháng mưa tuyết đánh gãy hơn mười chuôi kiếm hàn quang lạnh lẻo, đối mặt kiếm đánh tới, bọn họ không chút hoang mang, mặt núp ở dưới mũ rộng vành đều mang một cỗ âm trầm làm người khác nổi da gà.
"Giết!" Nam tử bỏ một tiếng xuống, mười mấy tên áo đen lai lịch không rõ nghiêng trường kiếm trong tay, bước chân nhanh chóng chạy tới, chiến ưng đứng ở chính giữa ngẩng đấu lạp lên, đấu lạp giống như kiếm sắc bén hướng về phía cổ mười mấy tên áo đen cắt một đường không chút lưu tình, mười mấy tên áo đen còn chưa phản ứng kịp, trên cổ một đạo vết thương hẹp dài trong nháy mắt giống như nước suối không cầm được văng tung tóe ra: "Bùm" mấy tiếng, đều ngã xuống nhuốn máu trên đất.
Nam tử mặc áo trắng cưỡi trên lưng ngựa nhất thời choáng váng, không ngờ đỉnh đầu đấu lạp thế mà lại khiến cho thủ hạ của hắn một tên cũng không sống nổi, tay phải nhanh chóng lôi kéo cương ngựa phát ra ‘kẽo kẹt’ giòn vang, cắn răng lộ ra một hàm răng âm trầm trắng noãn, xem ra hắn quá khinh địch rồi, thấy thế gây bất lợi cho hắn, liền nhanh chóng nâng roi lên: "Giá" con ngựa nhanh chóng giơ lên vó trước, nhanh chóng quay đầu, hướng về phía rừng rậm chạy như điên.
Hiên Viên Dật thấy thập bát chiến ưng tính đuổi theo, tay phải dừng ở giữa không trung, trầm ngâm nói: "Để cho hắn đi!"
Thập bát chiến ưng đều dừng bước lại, xoay người ôm quyền: "Dạ"
Nam Cung Tự ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu không lường được trong mắt Hiên Viên Dật, cau mày: "Dật là lo lắng có bẫy sao?"
Trên bầu trời xẹt qua một đạo tia chớp nhức mắt, chiếu lên trên mặt nạ màu bạc của hắn, không nhìn ra biểu cảm của hắn trong giờ phút này, tay thon dài thuận thế từ eo thon nhỏ của Nam Cung Tự ôm vào lòng thật chặt, môi mỏng khêu gợi dính vào bên lỗ tai nàng, thở ra một luồng khí nóng: "Ừ, ta không cho phép có điều gì không may xảy ra."
"Xảo Nhi?" Đột nhiên từ bên trong miếu truyền đến âm thanh khẩn trương của Quỷ y.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng xoay người nhìn về phía Linh Xảo Nhi té ở trong ngực Quỷ y, thấy trên cánh tay nàng trúng một mũi tên, Nam Cung Tự nhướng mày: "Mũi tên có độc."
Tầm mắt Hiên Viên Dật sửng sốt một chút rơi vào khối chuông ngọc màu bạc treo trên thắt lưng của Xảo Nhi, trong nháy mắt, con ngươi từ từ phóng đại, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh, cả người liền ngốc tại chỗ.
"Hoàng huynh, cứu Linh Lung, ô ô ~ cứu Linh Lung a ——"
"Linh Lung ngoan, không sợ! Nắm chặt tay của ta, không được buông ra." Bên vách núi, bé trai cắn răng lôi kéo nữ đồng bốn tuổi treo bên vách núi, đá vụn không ngừng chảy xuống, hai cánh tay bé nhỏ nắm chặt từng chút từng chút chảy xuống.
.
.
.
"A —— Hoàng huynh.
.
.
.
.
."
Nam Cung Tự nhận thấy vẻ mặt khác thường trên mặt Hiên Viên Dật, theo ánh mắt của hắn rơi vào khối ngọc bội trên thắt lưng của Linh Xảo Nhi, không khỏi nhíu mày, đẩy một cái nói: "Dật, chàng làm sao vậy?"
Bên tai đột nhiên phát ra âm thanh của Nam Cung Tự, cắt đứt suy nghĩ phức tạp của hắn.
Hiên Viên Dật không trả lời nàng, buông lỏng tay nắm ở trên eo nàng ra, hốt hoảng đến gần trước mặt Quỷ y, hắn không có chất vấn thân phận của Xảo Nhi, mà là khẩn trương nói: "Nàng có còn cứu được hay không?"
Quỷ y nhìn thấu phần khẩn trương và tâm tình phức tạp trong mắt Hiên Viên Dật, hắn ôm lấy Xảo Nhi hôn mê bất tỉnh, đem nàng đặt ở trên chiếu:
.