Mộc Thương Nguyệt kéo chặt cương ngựa, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Nam Cung Tự, đảo mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Hiên Viên Dật, trong lòng một trận đắc chí! Cái gì Vương phi, cái gì mang thai, tất cả đều là mây bay.
Phải bắt được lòng của nam nhân, không phải là dựa vào xinh đẹp cùng thân thể, mà là trí tuệ, chỉ có Mộc Thương Nguyệt nàng mới xứng với Tà U vương tay nắm trọng quyền, trong nhà cũng không nuôi cơ thiếp là nam nhân tốt, nàng tuyệt đối không thể để nữ nhân này lấy được tâm Hiên Viên Dật lần nữa! Tuyệt đối không cho phép, hắn, cả đời nên ở bên người nàng mới phải!
Mộc Thương Li không dám tin nhìn Vương gia, còn tưởng rằng lỗ tai mình không dùng được cho nên nghe lầm, nhưng hắn đảo mắt nhìn về phía mọi người nét mặt đang kinh ngạc đến ngây người, được rồi! Hắn 100% xác định câu nói kia là từ trong miệng Vương gia nói ra, trong lúc nhất thời trên đường phố yên tĩnh đến mức quỷ dị, ngay cả hắn nuốt nước miếng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhị hoàng tử nhướng mày, buông lỏng tay ra, quay đầu lại nhìn về phía Hiên Viên Dật đang ngồi thật cao ở trên lưng ngựa, cùng mọi người giống nhau, một bụng dấu chấm hỏi? Chẳng lẽ là hắn đang nói đùa, nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo thấu xương kia thì đây tuyệt đối không giống như là nói giỡn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thấy Nam Cung Tự không có ý tứ tránh ra, đuôi lông mày Hiên Viên Dật hứng thú nhảy lên một cái: "Xem ra là ngươi nghe không hiểu Bổn vương đang nói gì, thật là một nữ nhân cứng đầu cứng cổ.
" Trong âm thanh tà mị xa cách lộ ra hơi thở âm trầm.
Loại biểu tình không ai bì nổi này, loại ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn này, loại giọng điệu xa cách này, quả thực chính là ấn tượng lúc nàng thấy người nam nhân này lần đầu tiên.
"Thiên Vấn!" Ánh mắt nam nhân không tiếp tục nhìn về phía nàng, nhàn nhạt lên tiếng.
Cả người Mộ Thiên Vấn liền sững sờ một lúc lâu, nghe thấy Vương gia kêu hắn, lúc này mới từ từ hoàn hồn lại, vội vàng chạy chậm đến, dừng ngựa ở trước mặt nửa quỳ xuống: "Có, Thiên Vấn ở đây!"
Một con chim bồ câu màu trắng bay xuống dừng lại trên cánh tay của Hiên Viên Dật, tròng mắt hẹp dài màu hổ phách liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, tầm mắt rơi xuống người Nam Cung Tự, môi mỏng chứa đựng một tia lạnh khát máu: "Đưa nữ nhân này xuống đánh chết cho Bổn vương.
" Âm thanh tuyệt tình như địa ngục Tu La vang lên.
Lời này vừa nói ra, mí mắt Mộ Thiên Vấn vừa kéo, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, tất cả mọi người ở đây đều vì Nam Cung Tự toát mồ hôi lạnh, ai có thể nghĩ tới Nam Cung Tự từng được Tà U vương nâng trong lòng bàn tay, chẳng những thất sủng, còn đem nàng cùng máu mủ ruột thịt hắn đánh chết, quả nhiên Tà U vương thị huyết vô tình như trong truyền thuyết a!
"Vương gia nghĩ lại, Vương phi bị thất sủng, nhưng dù sao trong bụng nàng đang mang thai cốt nhục của người a!" Mộ Thiên Vấn quỳ trên mặt đất, vì Nam Cung Tự biện hộ, dù sao cùng Vương phi tương trợ lâu như vậy, cũng sẽ bồi dưỡng được bao nhiêu tình cảm, hơn nữa, hắn có thể nhận rõ tình cảm của mình, cũng là phúc từ Vương phi, coi như hôm nay Vương gia giết hắn, nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không hạ độc thủ đối với Vương phi như vậy.
Như Nguyệt vừa nghe Hiên Viên Dật muốn đánh chết Nam Cung Tự, chạy thẳng tới đây, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói: "Vương gia, mặc dù nô tỳ không biết ngài cùng Vương phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng van ngài nhìn ở việc Vương phi mang thai con ngài, tha cho Vương phi, nô tỳ nguyện vì Vương phi đền mạng.
"
Đuôi lông mày Hiên Viên Dật nhảy lên, trong mắt mang theo nghi ngờ, mang theo âm trầm thấu xương, tức giận nói: "Khốn kiếp! Bổn vương vốn không biết nữ nhân này, nàng làm sao lại mang thai máu mủ của Bổn vương? Quả thực là một bên nói bậy nói bạ.
" Lời này vừa rơi xuống, khi ánh mắt của hắn lần nữa dừng ở chỗ nữ nhân trong ngực Nhị hoàng tử thì ánh mắt khẽ run, tại sao khi hắn nói ra những lời này thì thấy loại ánh mắt tuyệt vọng đó trong mắt nữ nhân kia, tâm liền giống bị dao găm không biết bao nhiêu lần, rất đau rất đau, đau đến mức khiến cho hô hấp của hắn cũng có chút dừng lại, một cỗ cảm giác áy náy mãnh liệt từ trong ngực áp lên cổ họng, chính là cảm giác nói không ra vậy.
Mặt của Nam Cung Tự ẩn dưới bóng râm, che đi vẻ mặt trong mắt nàng, khóe môi bay ra một nụ cười, âm trầm, cực kỳ giống quỷ Tu La trong đêm tối, cuối cùng lộ ra hàm răng trắng hếu.
Nàng đưa tay đẩy người Nhị hoàng tử ra, ưu nhã ung dung cất bước, lạnh lùng một bước hai bước áp sát tới hướng Hiên Viên Dật, mỗi bước nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng mà lại như tựa như giẫm vào lòng của mọi người, đè ép nhịp tim, khiến cho cả trái tim của bọn họ giống như đột nhiên bị nàng giữ lại tựa như không thở nổi, rối rít đem ánh mắt đồng tình nhìn về phía Hiên Viên Dật.
Nam Cung Tự bước tới dừng ở bên hông ngựa, giơ tay lên bắt cánh tay hắn lại, dùng sức lôi kéo, gió nhẹ từ từ phất qua, mái tóc trên trán nam nhân theo gió phất lên, lộ ra cặp con ngươi bởi vì khiếp sợ mà lập lòe bất định kia, lúc đó, khoảng cách mặt của hai người rất gần rất gần, gần đến nỗi đối phương thở nhẹ cũng có thể cảm thấy, trong mắt Mộc Thương Nguyệt đang đứng một bên chứa đầy nồng nặc ghen tỵ và hận ý.
Môi đỏ mọng đầy đặn dính vào bên lỗ tai hắn, một cỗ hơi thở ấm áp phun bên tai nam nhân: "Vương gia, giỡn có phải giỡn quá lớn rồi hay không? Ta tức giận rồi!" Âm thanh nhỏ nhẹ, giọng điệu lại đầy mùi thuốc súng nồng nặc.
Sống lưng nam nhân cứng đờ, nhíu mày một cái, nét mặt kia viết đầy nghi ngờ, rất là khó hiểu ý tứ của lời này.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay phải lên, nâng cằm Nam Cung Tự, nâng tấm mặt ngọc lên, đáy mắt một mảnh thâm thúy, chống lại cặp mắt kia không trốn không né, không hoảng hốt bất an, bình tĩnh như hồ nước trong veo.
Tay Hiên Viên Dật khẽ run, lần đầu tiên có người có thể bình tĩnh nhìn hắn như vậy, đối với hắn hoàn
.