Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Dưới ánh mặt trời đôi con ngươi hẹp dài màu hổ phách của Hiên Viên Dật dâng lên một tia ánh sáng lạnh lùng, thật giống như một thanh lợi kiếm, thấm vào đáy lòng Mộc Thương Nguyệt, trên nhánh cây hoa đào chập chờn theo gió, một cánh hoa đào béo mập theo gió phất qua khuôn mặt vô cùng mịn màng kia chạm lên môi mỏng, gợi lên một đường cong, nụ cười khinh miệt kia khiến cho Mộc Thương Nguyệt không chỗ dung thân.
Hắn thu liễm lại tầm mắt, lông mi nhẹ như cánh ve rũ xuống, gương mặt tinh sảo từng chút từng chút cất chưa trong cặp con ngươi đầy thâm thúy kia.
Ánh mắt hai người nhìn nhau hồi lâu, nam nhân lười biếng nhảy khỏi lưng ngựa, áo choàng màu vàng óng theo gió vung lên, hắn từng bước từng bước ép sát Mộc Thương Nguyệt, nhìn mỗi bước như rất nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như giẫm trên đầu quả tim của Mộc Thương Nguyệt, đè ép nhịp tim, khiến cho cả trái tim nàng giống như đột nhiên bị hắn giữ lại khiến cho không thở nổi.
Mộc Thương Li nhanh chóng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Dật, chặn đường đi của hắn lại: "Vương gia, cầu xin người tha cho Thương Nguyệt? Mạt tướng nguyện thay mặt muội nhận lấy cái chết." Nói xong, hắn cắn răng rút bội kiếm ngang hông lên, nghĩ tự vẫn, chuôi kiếm lại bị cánh tay xương cốt rõ ràng kia gắt gao bắt được, mũi kiếm quá mức sắc bén, quẹt làm bị thương cánh tay, máu theo tay chảy xuôi xuống mũi kiếm, từng giọt rơi xuống mặt đất khô héo.
"Mạng của ngươi có thể khiến cho Bổn vương lấy được nữ nhân kia sao?" Môi mỏng của nam nhân nhàn nhạt phun ra một câu nói, trong âm thanh không chứa một chút gợn song nào, thật giống như nước suối bình thản vô vị.
Mộc Thương Li hơi run, ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đang cưỡi trên lưng ngựa sau lưng nam nhân, đáy mắt sau đó lộ ra vẻ dữ tợn, khó chịu cúi đầu, cắn răng nói: "Không thể." Hai chữ này là từ trong kẽ răng nặn ra, hai tay gắt gao nắm chặt, hắn biết để Vương phi lưu lại, biện pháp duy nhất chính là giết Mộc Thương Nguyệt, nhưng thân là đại ca sao hắn có thể trơ mắt nhìn muội muội chết trước mặt hắn? Hắn từng khuyên nàng, nhưng nàng không nghe, hắn so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng Tà U vương muốn giết người tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý.
Hiên Viên Dật bước chân thon dài, một bước hai bước ép tới gần Mộc Thương Nguyệt.
Mọi người rối rít hít một hơi khí lạnh, không khí nhất thời khẩn trương lên.
Mộc Thương Nguyệt cúi đầu thật thập, tóc mái che trước trán nàng lúc này bởi vì sợ hãi mà mở to con ngươi, trong lúc nhất thời, nàng đối với người nam nhân này không hề thích, có chăng chỉ là vĩnh viễn sợ hãi, nghe tiếng bước chân áp sát tới, nàng luống cuống, tim nhảy lên, sống lưng run lẩy bẩy, trong miệng lẩm bẩm: "Không cần.

.

.

.

Không cần lại đây.

.


.

."
Hiên Viên Dật dừng bước chân lại, nhìn Mộc Thương Nguyệt tê liệt trên đất, nụ cười khinh miệt trên khóe miệng không che giấu nữa, cúi người xuống, giơ nhẹ tay trái lên, chạm vào da thịt lạnh lẽo cứng ngắc, nâng gương mặt bởi vì sợ hãi mà thất sắc lên: "Ngươi đã làm gì với Bổn vương?"
"Ta.

.

.

.

.

.

Ta cái gì cũng không làm, thật, xin người đừng giết ta." Âm thanh Mộc Thương Nguyệt không nhịn được run rẩy, chống lại cặp kia con ngươi sắc bén giống như như đao, nàng luống cuống, trên trán rỉ ra từng trận mồ hôi.
"Thật sao?" Trong nháy mắt con ngươi của nam nhân âm lãnh xuống, khát máu lạnh lùng: "Ngươi, biết nói dối hậu quả sẽ ra sao không?" Âm thanh mang theo âm lãnh như từ trong địa ngục ra, mang theo từng trận gió lạnh nổi lên trên đường phố.
Sắc mặt Mộc Thương Nguyệt bị dọa sợ từ xanh chuyển sang đen, môi đỏ mọng khẽ run rẩy, cái người nam nhân này nàng đã từng yêu đến chết đi sống lại, nàng sợ, nàng hoàn toàn sợ.

Người nam nhân này quá đáng sợ rồi, giống như có thể đem người hù đến chết.
"Ta nói.

.

.

.

.

.

Ta hạ vong tình thủy trong trà của ngươi, cho nên.

.


.

.

.

.

." Đối mặt với Hiên Viên Dật, nàng không có can đảm nói dối, rất sợ chọc giận Hiên Viên Dật, sẽ một đao giết chết nàng.
Động tác trong tay nam nhân rõ ràng dừng lại một chút, ánh nắng chiếu vào đồng tử y hệt màu hổ phách khẽ phát run, vong tình thủy? Là vật gì? Chẳng lẽ.

.

.

.

.

.

Ánh mắt hắn quét tới nữ nhân đang ngồi trên lưng ngựa, trong đầu vụt sáng hình ảnh vỡ nát rồi biến mất, liều mạng thế nào cũng không thấy được, không thể nào nhớ nổi, huyệt thái dương nổi lên một cái gân xanh, chỉ cần hắn nghĩ tới những thứ kia, đầu giống như có một loại đau đớn xé nát.
"Đáng chết!" Hiên Viên Dật hung tợn mắng một tiếng, tại sao hắn nghĩ không ra, vì cái gì hắn lại cảm thấy hắn đã quên mất một người.

Hắn không ép mình nghĩ nữa, tay theo gương mặt chuyển xuống cổ trắng nõn của nữ nhân, lực độ trong tay từ từ tăng thêm, tay không treo nàng lơ lửng giữa không trung, trong mắt toát ra từng tia âm lãnh, môi mỏng mím lại thành một đường, một ít hàm răng màu bạc trắng ở dưới ánh sáng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu.

Trong kìm kẹp của hắn, ánh mắt của Mộc Thương Nguyệt giống như mắt nai con kinh hoảng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuôi trên má lộ ra hoảng sợ cùng sợ hãi: "Vương gia.

.

.

.

.

.

Tha mạng.

.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận