Thê Tử Bỏ Trốn

Ngoài trời vẫn còn
nhập nhèm tối, không khí yên ắng đến mức tiếng côn trùng kêu rả rít ngài hè cũng có thể nghe rất rõ.Tử Linh ngồi trước giường, ngắm kỹ khuôn mặt đang say ngủ của Vũ Tường. Mọi chuyện diễn ra cứ như trong mơ ấy. Nàng
thực sự đã cùng hắn bái đường, còn thật sự trở thành thê tử của hắn.
Nàng không nằm mơ, nàng thực sự đã gả cho Ảnh Vương mà nàng thường hay
ngưỡng mộ. Nàng không muốn hôn sự này chỉ là một giấc mộng, nàng muốn
nắm lấy nó, muốn hắn thực sự làm phu quân của nàng. Mà muốn làm được
điều đó, trước tiên nàng phải tìm biểu muội, bắt muội ấy viết thư hưu
phu sau đó mới đổi lại thân phận với muội ấy. Chuyến này không lấy được
hưu thư nàng sẽ không quay về.

Từ Linh cầm chắc tay nải trong tay bước từng bước ra cửa, nàng lưu luyến ngoái lại nhìn Vũ Tường trên
giường trằn trọc khổ sở. Hắn đã trúng phải Băng Hương do nàng hạ nhưng
Thống khổ kia vẫn hiện trên khuôn mặt hắn, hẳn là hắn đang gặp ác mộng
khủng khiếp. Nàng rất muốn chạy đến dỗ dành hắn, nhưng nếu không đi
nhanh, sẽ không đủ thời gian để nàng rời Diêm La Cốc, đên lúc đó muốn
đi, e rằng không dễ chút nào.


Bước ra khỏi cửa, nhìn trên một
nhánh cây gần hỷ phòng, Tử Linh nhìn Thấy Ảo, thuộc hạ của Vũ Tường, Hắn ta trừng mắt giận dữ nhìn nàng. Hắn đã ở đây suốt sao ? Vậy….vậy đêm
động phòng của nàng, chẳng phải hắn đều biết cả sao ? Tử Linh đỏ mặt xấu hổ cố đi nhanh hơn, trốn khỏi đôi mắt tức giận như muốn bắn ra lửa kia
của Ảo.

Trong Hỷ Phòng, Thương Vũ cố vùng vẫy thoát khỏi Dược
lực của Băng Hương. Thấy Tiểu thê tử rời đi trước mắt, nhưng bản thân
thậm chí còn không thể động, khiến hắn giận dữ vô cùng.

Sau khi Tử
Linh rời khỏi Diêm La cốc, một canh giờ sau Băng Hương mới được
giải.Thương Vũ giận dữ nhìn Ảo quỳ phía dưới vì tất trách. Hắn thân làm
Hộ vệ mà lại rơi vào tình trạng không thể kiểm soát được sự việc diễn
ra.

- Khởi động Đào Trận dười chân cốc….Không vây được thiếu phu
nhân trong Đào Hoa trận ngươi biết hậu quả thế nào chứ ? Hắn hằn giọng
phân phó, tức giận này hắn thực sự nuốt không trôi mà….

- Rõ. Ảo
rất nhanh cũng biến mất tăm, đuổi theo Thiếu phu nhân dưới chân cốc, nếu hắn bỏ lỡ cơ hội lần này, cơ hội chuộc lỗi sẽ không đến nữa.

Dưới chân cốc Diêm La, Trong một rừng đào xinh đẹp mà hữu tình, Tử Linh gạt
mồ hôi trên trán. Hiện giờ cảnh sắc có đẹp đến thế nào, có thơ mộng ra
sao nàng cũng không còn tâm trạng mà nhận ra điều đó, bởi nàng biết,
đào hoa trận vừa được khởi động. Nhìn qua rừng đào khi vừa bước vào,
nàng liền biết nó là một trận ngũ hành. Cứ tưởng sẽ an toàn rời khỏi, ai ngờ Trận pháp lại được khởi động ngay khi nàng chỉ còn thiếu một bước
chân nữa là ra khỏi rừng đào này.

Đào hoa trận không hề mang tính âm hay dương mà nó thuộc cả hai thái cực, không thể giải bằng thuyết âm dương. Ngồi xuống một gốc cây đào to nhất, Tử Linh mở cuốn sách Trầm

Thiên cho nàng ra tìm hiểu về Đào Hoa Trận. Sao hắn không bày Thạch trận ở đây có phải tốt hơn không mà lại là Đào trận kia chứ, dù sao Tử Thạch trận nàng cũng đã từng phá trận.

" Đào Hoa trận là trận pháp vây
khốn, không có tính công kích, chỉ dùng để giữ chân kẻ địch. Kẻ bị Đào
hoa trận vây khốn sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là không thể chạy thoát
khỏi trận nếu không tìm ra cốt lộ trong trận pháp…. Về Cốt Lộ, có 339
loại cốt lộ cho từng loại Trận Đào hoa…Cốt Lộ sẽ xoay chuyển theo Phong, Vân, cốt khí của cây hoa Đào" Vậy theo những gì sách ghi chép, chẳng
phải nàng sẽ không thể phá trận nếu không biết hắn dùng Cốt lộ nào cho
trận pháp này sao ? Tử Linh bực mình đóng sách lại, ngửa mặt lên trời
quát to :

- Nha Thương Vũ….chàng thật là xảo quyệt….

- Ồ
cám ơn nương tử đã quá khen….Vi phu quả thật không dám nhận…. Thương Vũ
buồn cười bước đến, khuôn mặt hắn vẫn đượm ý cười. Nàng muốn đấu với hắn sao ? vẫn còn phải học nhiều lắm.

- Chàng….ta chẳng qua chỉ muốn xuống núi ngắm phong cảnh nơi này…chàng có cần vây ta vào trận hay
không ? Thấy phu quân, Tử Linh lập tức đổi giọng, chuyển sang nũng nịu
nói.


- Nương tử quả nhiên là người yêu phong cảnh đẹp.Nàng thậm
chí còn sợ vi phu làm mất nhã hứng ngắm cảnh,còn hạ cả Băng Hương với vi phu khiến vi phu mất nửa ngày mói tim ra nàng.

- Tướng công sao ta có thể để chàng nhọc lòng vì ta mà hao tổn sức lực hộ tống ta đi
ngắm cảnh kia chứ, chàng còn chưa khỏe hẳn sau lần phá Tử Thạch trận…
ta chỉ cảm thấy nên để chàng lại nghỉ ngơi thêm một lát. Chẳng phải
chàng cũng đến rồi hay sao ? Tử Linh mỉm cười nói, thật hay chỉ cần hắn
dẫn nàng ra khỏi trận nàng sẽ nhớ rõ Cốt lộ này, lo gì lần sau không thể đi được kia chứ…

- Ồ vậy ra vi phu đã hiểu lầm nương tử sao,
thật là có lỗi quá, được rồi, nếu nàng muốn ngắm khung cảnh đẹp nhất của Diêm La cốc, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm Diệp Linh lung, ta đảm bảo với
nàng đó sẽ là thứ đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy.

- Là Diệp Lung Linh thứ tạo ra Diệp Lang Tâm sao…ta không đi….phu quân à…thiếp sai
rồi…lần sau thiếp không dám nữa….hu..hu…Thát Tử Linh hoảng sợ gào to, Tử Linh từng nghe nói, Diệp Lung Linh là loại độc dược vô cùng nghi hiểm,
nàng chỉ muốn bỏ trốn thôi. Không nghiêm trọng đến mức phải đi trình
diện diêm vương chứ …..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận