Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành


Trans: Nàng fish.
Vì mùng tám là sinh nhật của Kim Xảo Dung, Trình Thiệu An xin Lăng Ngọc cho hắn nghỉ một ngày, Lăng Ngọc làm sao không biết tâm tư của hắn, chắc hẳn thằng nhóc này muốn vào trấn mua quà sinh nhật cho Kim Xảo Dung.
Nàng vui vẻ đồng ý, dù sao mấy hôm nay việc làm ăn cũng hơi ảm đạm, vả lại Trình Thiệu An cũng đã vất vả nhiều tháng rồi, quả thực nên để hắn nghỉ ngơi một phen.
Tuy hai mẹ con Kim gia đã làm hộ khẩu ở thôn Trình gia, nhưng rốt cuộc cũng không phải người bản địa sinh ra và lớn lên ở trong thôn, hơn nữa, sau khi hai mẹ con đến thôn Trình gia thì cứ ru rú trong nhà, ngoài gia đình Lăng Ngọc thì bọn họ rất ít khi qua lại với thôn dân khác.
Chỉ là, ngôi làng vốn không lớn, bọn họ còn là dân nhập cư, hơn nữa Kim Xảo Dung rất xinh đẹp, thoắt cái đã lấn át tất cả các đại cô nương và tiểu tức phụ trong thôn, làm xao động trái tim của không ít thanh niên trai tráng trong thôn.
Bởi vậy, trong thôn có rất nhiều gia đình đều đang để ý tới các nàng, đặc biệt là sau khi biết Kim Xảo Dung vẫn chưa đính hôn, bà mai đến nhà cầu hôn đông như chảy hội.
Một nhà có gái trăm nhà hỏi(*), Tôn Thị chỉ có một đứa con gái này nên bà rất để tâm chuyện hôn sự của con mình.

Thật ra, nếu dựa theo ý của bà, Trình Thiệu An sự lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí con rể.
(*)一家有女百家求,一马不行百马忧。
– Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, nhất mã bất hành bách mã ưu.
Một nhà có gái trăm nhà hỏi, một ngựa không đi trăm ngựa lo.
Một là, hai nhà có mối quan hệ thân thích, miễn cưỡng coi như hiểu rõ lẫn nhau, Vương Thị lại là người mềm mỏng nên sẽ không có chuyện giày vò con dâu; hai là, Trình Thiệu An khá có tiến bộ, nhìn mấy tháng nay hắn bận tới bận lui là biết, hắn hoàn toàn không phải hạng chơi bời lêi lổng, chỉ biết sống dựa vào huynh trưởng như người ta nói.
Một điều quan trong nhất là, nếu hai nhà kết thành thông gia, nữ nhi gả hắn, sau này bà cũng có chỗ để nương tựa.
Chỉ tiếc rằng Kim Xảo Dung luôn là một người cực kỳ có chủ kiến, cho dù bà nói tốt về Trình Thiệu An như thế nào, thì con bé cũng chưa từng nói một lời xác định, chẳng nói tốt, cũng chẳng nói không tốt.
Làm sao Tôn Thị lại không nhìn ra tâm tư của con mình, con bé không trực tiếp trả lời chính là không vừa ý, nhưng vẫn chưa đến mức nhất quyết không chịu, chẳng qua chỉ là đang cưỡi trâu tìm ngựa(*) để đợi sự xuất hiện của một người có điều kiện tốt hơn.
(*) Cưỡi trâu tìm ngựa(骑牛寻马): diễn giải là nếu so sánh trâu và ngựa thì ngựa vẫn sang hơn, ở một tầng lớp phú quý hơn, nhưng vì bên cạnh chỉ có trâu mà không có ngựa, nên người ta chỉ đành cưỡi tạm con trâu để đi tìm ngựa.


Ý của câu này là tạm thời chấp nhận người có điều kiện không mấy lý tưởng, sau đó tìm kiếm một người tốt hơn.
Đặc biệt là từ khi nữ nhi nhà Lý Chính nở mày nở mặt về nhà mẹ đẻ sau khi gả vào thị trấn, Kim Xảo Dung càng trầm mặc hơn, nàng ta cũng không thèm để ý đến Trình Thiệu An, người luôn dồn hết tâm trí lấy lòng mình nữa.
Tôn Thị nhìn thấy hết tất cả, trong lòng vô cùng khẩn trương, cũng đã khuyên con mình mấy lần, nhưng lần nào Kim Xảo dung cũng chỉ trả lời qua loa vài câu, khi Tôn Thị cằn nhằn quá nhiều thì kéo lấy tay bà và cam đoan: “Mẹ à, sau này con nhất định sẽ để mẹ sống sung sướng, không cần phải ăn cơm canh đạm bạc, sống nhờ sống gởi, nhìn sắc mặt của người ta mà sống nữa.”
Tôn Thị không biết tại sao con mình lại có suy nghĩ như vậy, nhưng khi thấy nữ nhi tỏ ra kiên quyết thì bà biết rằng mình sẽ không thể khuyên được con bé, nên chỉ đành âm thầm thở dài.
Chỉ mong con bé đừng đi vào con đường giống người đó, nếu không, con bé làm sao xứng với nàng ấy!
Khi hay tin Trình Thiệu Đường bị quan phủ tống vào đại lao, Lăng Ngọc đang thêu cái yếm nhỏ cho nhi tử, vừa nghe người tới báo tin nói lời này, nàng mặt cắt không còn giọt máu, Vương Thị thì ngất xỉu ngay tại chỗ, làm bé Thạch Đầu đang dựa vào nàng bật khóc oa oa.
Lăng Ngọc không màng dỗ nhi tử mà cùng Đại Căn, người đến báo tin hợp sức dìu Vương Thị vào phòng, nàng vừa ấn huyệt nhân chung vừa xoa dầu hoa hồng cho Vương Thị, phải mất khá lâu Vương Thị mới dần dần tỉnh lại, nàng thở phào một hơi, chỉ kịp trấn an bà vài câu rồi vội vàng chạy ra sân để bế nhi tử, nào ngờ lại trông thấy thằng bé đang thút thít trong vòng tay của Tiêu Hạnh Bình, Tiếu quả phụ, được nàng dịu dàng dỗ dành.
“Đúng lúc ta đi ngang qua thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nên mới đi vào xem.

Xin lỗi nhé, ta sẽ đi ngay.” Tiêu Hạnh Bình thấy nàng đi ra, động tác vỗ nhẹ vào lưng bé Thạch Đầu chợt dừng lại, đồng thời giải thích với vẻ ngượng ngùng.
“Cảm ơn Trụ Tử tẩu nhiều lắm, cảm phiền Trụ Tử tẩu giúp muội trông thằng bé một lúc nữa, bây giờ muộn không bứt ra được.” Đây là lần đầu tiên Lăng Ngọc nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt quyến rũ của tẩu ấy, nàng khá bất ngờ, nhưng cũng không còn lòng dạ nào mà nghĩ thêm, vội nói.
Tiêu Hạnh Bình ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu: “Nếu ngươi muội không để ý, thì ta cũng không ngại.”
Lăng Ngọc nở một nụ cười gượng gạo, rồi vội vàng chạy vào trong phòng, cố gắng khuyên nhủ Vương Thị đang không ngừng lau nước mắt.
“Mẹ à, người đừng lo lắng mà, trước tiên chúng ta phải đi nghe ngóng rõ ràng cái đã, nói không chừng đây chỉ là một sự hiểu lầm!”
“Thiệu Đường xưa nay luôn biết thân biết phận, sao đang yên đang lành lại rước phải rắc rối này? Đại lao của quan phủ là nơi nào chứ, người vào đó không chết thì cũng phải lột mất lớp da! Nếu thằng bé có việc gì bất trắc, bảo ta làm sao sống được đây!” Vương Thị càng nói càng bi thương, nước mắt rơi ‘lách tách lách tách’ không ngừng.
“Đệ có biết Thiệu Đường ca bị bắt vào ngục vì chuyện gì không?” Lăng Ngọc khuyên mãi đến khi bà dần dần ngừng rơi nước mắt, bấy giờ mới hỏi Trình Đại Căn.

“Việc này thì ta không rõ, ta chỉ trông thấy Thiệu Đình ca và một nhóm người bị quan phủ áp giải vào nha môn từ xa, nhìn những người kia thì có vẻ là người trong tiêu cục.” Trình Đại Căn cũng hoàn toan không biết gì cả.
“Người trong tiêu cục? Chẳng lẽ tiêu cục xảy ra chuyện gì sao?” Lăng Ngọc kinh ngạc.
Kiếp trước làm gì có chuyện này! Bây giờ lại xảy ra chuyện này là sao vậy?
“Có lẽ là vậy, tẩu tử, tẩu cứ chăm sóc tốt cho mình, người tốt như Thiệu Đình ca sẽ được ông trời giúp đỡ, chắc chắn không có chuyện gì đâu.

Tẩu tử, trong nhà đệ còn có việc, đệ đi trước đây, nếu cần giúp gì thì tẩu cứ bảo Thiệu An tới gọi đệ là được.” Trình Đại Căn không nán lại nữa, cáo từ rồi rời đi.
Lăng Ngọc cảm ơn hắn, nhìn hắn đi ra ngoài.
“Đã là lúc này rồi mà Thiệu An lại chạy đi đâu không biết!” Vương Thị vừa cuống vừa sợ, trưởng tử xảy ra chuyện quá đột ngột khiếp bà không suy nghĩ được gì, đã thế thằng thứ còn không ở nhà, càng khiến bà hoảng loạn, bối rối không biết phải làm sao.
Lăng Ngọc cũng rất hoảng sợ, nhưng vẫn phải ráng sức để mình bình tĩnh lại, nàng nắm tay Vương Thị thật chặt, kiên định nói: “Mẹ cứ yên tâm, người cũng biết Thiệu Đường ca xưa nay luôn biết thân biết phận, chưa bao giờ làm những việc vi phạm pháp luật, cho nên lần này chàng chắc chắn sẽ ra ngoài bình yên vô sự.”
Tay nàng nắm chặt và giọng điệu còn kiên định như thế khiến cho Vương Thị bất giác an tâm hơn, nhưng ngay sau đó bà lại ứa nước mắt: “Với cái thế đạo này thì người tốt cũng chưa chắc đã được bình yên, chỉ sợ những kẻ bất lương rắc tâm vu oan hãm hại.”
“Vậy thì cũng không đáng lo mấy, trước giờ quan phủ là nơi dù có lý mà không có tiền hối lộ thì cũng không thể thắng kiện, mấy tháng nay nhà chúng ta cũng kiếm được một khoản tiền, giờ lấy đi giải quyết chuyện này, con tin rằng Thiệu Đường ca sẽ nhanh chóng trở về thôi.” Lăng Ngọc nghĩ một lát và nói.
“Được được được, chỗ ta cũng có hơn mười lượng bạc, con cầm hết đi đi.” Vương Thị vội vàng đi tìm ngân lượng mà mình dành dụm mấy năm.
Đang lúc cần tiền gấp nên Lăng Ngọc cũng không khách sáo với bà, nàng ôm chặt bọc bạc vụn, khẽ nói: “Vậy con vào trấn nghe ngóng luôn đây.”
“Đi nhanh rồi về!” Vương Thị vội giục.
Lăng Ngọc sải bước về phòng, mang hết hơn mười lượng tích góp theo, song cũng không dám chậm trễ nữa mà vội vàng vào trấn ngay.


Lúc ra sân trông thấy Tiêu Hạnh Bình đang ôm bé Thạch Đầu thì nàng dừng bước lại, nhéo khuôn mặt đã khóc thành mèo hoa của nhi tử, nhưng không hề ôm thằng bé mà chỉ khẽ nói: “Ngại quá, vẫn phải làm phiền tẩu tử thêm chút nữa.”
“Không cần nói những lời này, muội mau đi đi!” Tiêu Hạnh Bình dỗ bé Thạch Đầu vài câu, đáp.
Lăng Ngọc nói cảm ơn một lần nữa, dằn lòng ngó lơ nhi tử đang khóc đòi nàng bế, nàng quay người sải bước rời đi.
Tuy kiếp trước nàng từng làm quả phụ, kiếp này cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiếp tục làm quả phụ, nhưng như vậy không đại biểu cho việc nàng có thể trơ mắt nhìn tướng công của mình chết.
Huống chi, tướng công nàng kiếp trước chưa từng bị quan phủ tống vào đại lao, có trời mới biết kiếp này đã xảy ra nhầm lẫn gì mà lại để người nọ phải ăn cơm tù cơm tội!
Vận khí của nàng không tính là quá tệ, đúng lúc gặp được lão Lư đang cưỡi xe bò định vào thị trấn, có lẽ lão Lư cũng đã nghe nói về chuyện của Trình Thiệu Đường, biết nàng đang vội nên cho bò chạy rất nhanh, đã thế còn đích thân đưa nàng tới trước cổng của huyện nha.
Lại nói đến Trình Thiệu Đường sau khi bị nhốt vào đại lao nha môn, có một điều khiến hắn cực kỳ khó hiểu là, quan sai không hề nhốt hắn và đám huynh đệ cùng một chỗ.

Điều này khiến hắn nghĩ đến một khả năng song cũng không dám chắc chắn.
Khoảng nửa canh giờ sau, có lính canh dẫn hắn đi xét xử.
Ban đầu hắn tưởng rằng mình sẽ bị dẫn lên công đường, nhưng không ngờ lại bị đưa đến hình đường riêng trong ngục.

Dẫn đầu là một nam tử mặc đồ đen, vừa thấy hắn tới đã không nói hai lời mà rút roi ra quất hắn.
Một tiếng ‘chát’ vang lên, hắn kêu lên đầy đau đớn, đồng thời một cơn đau nhức ập tới sau khi bị roi dài quất lên người.
“Cái hòm kia ở đâu? Nói mau!!” Sau khi quất ba roi liên tiếp xuống, người nọ cuối cùng cũng nói.
Tầm mắt Trình Thiệu Đường nhòe đi vì những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, nghe vậy thì hỏi lại theo bản năng: “Hòm gì?”
Người nọ đổi tay cầm roi và tiếp tục quất xuống, ‘chát’ tiếng roi xé gió quét qua mặt hắn, trong nháy mắt, miệng hắn nếm được vị của máu tươi.
“Diễn? Diễn tiếp cho ta! Ta hỏi ngươi lần nữa, chiếc hòm mà Nhậm Trung giao cho ngươi giờ ở đâu?!” Người nọ lạnh lùng hỏi.
“Hòm kia là hòm gì? Ta, ta không biết, lúc ta nhìn thấy nó thì bên trong đã biến thành đá rồi.” Cuối cùng Trình Thiệu Đường đã hiểu tai họa này từ đâu mà tới, nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn chỉ đành cắn răng chịu chết.
Ngày đó Hà Tổng tiêu đầu rước phải họa sát thân là vì vật này, nếu hôm nay hắn thừa nhận cái hòm đó đang ở chỗ mình, e rằng cũng khó thoát khỏi con đường chết.


Thà đến chết cũng khai không biết, biết đâu vẫn còn cơ hội sống sót.
Người nọ cười khẩy, lại quất mạnh vào người hắn vài roi, đánh đến khi hắn tróc da tróc thịt, suýt nữa ngất đi mới thôi.
Dù vậy, hắn vẫn kiên trì nói mình không biết gì cả.
“Ném hắn trở về, đừng để hắn chết, dẫn thêm tên khác tới đây!” Thật lâu sau, người nọ vứt cây roi dài đi, ngồi lên ghế thái sư, cầm lấy chiếc khăn mà cai ngục ân cần đưa tới để lau tay, sau khi nhấp vài ngụm trà mới phân phó tiếp.
“Vâng thưa đại nhân!”
Trình Thiệu Đường lại bị kéo về phòng giam, rồi vứt thẳng vào bên trong.
Hắn kêu lên đau đớn, cắn răn chịu đựng cơn đau nhức trên người.
Dẫn thêm tên khác tới ….

chứng tỏ người nọ không hề chắc chắn thứ đó đang ở trong tay của mình….
***
Ở trước nha môn, để lấy lòng vị quan sai mà Lăng Ngọc không ngừng gọi hắn là đại ca, không ngớt lời khen ngợi đối phương, còn thay mặt nhân dân cảm ơn họ vì những đóng góp to lớn trong việc đảm bảo trị an của thị trấn, thấy khuôn mặt cau có của quan sai bất giác dịu đi, nàng chớp lấy tời cơ, vội dúi một nắm bạc vào tay hắn.
Tên quan sai này cũng là người lanh lợi, nhanh chóng thu bạc vào trong tay áo với vẻ điềm nhiên.
Lăng Ngọc thừa cơ hỏi về chuyện tiêu sư bị bắt hôm nay.
“Ngươi hỏi bọn họ hả? Nói thật với ngươi, ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra cả, chẳng qua bên trên hạ lệnh xuống, bọn ta không làm cũng phải làm.

Ta chỉ nghe phong phăng rằng bọn họ ăn trộm đồ của khách hàng, trộm mất đồ gì đó quý giá của khách hàng ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận