Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Trans: Nàng fish.

Chàng bước qua bậc cửa.

Lăng Ngọc xem như không nhìn thấy chàng, ôm nhi tử vào lòng thơm: "Mẹ thích bé Đá nhất!"

Bé Đá bị nàng thơm đến nỗi cười hớn hở, tiếng gọi 'mẹ' cũng vang hơn bình thường.

Trình Thiệu Đường nhìn hai mẹ con đang phớt lờ mình, ho khan một tiếng: "Tiểu Ngọc, chúng ta nói chuyện đi."

Lăng Ngọc đặt con xuống đất, rồi nhìn thằng bé đi lại trong phòng.

Thằng nhóc này đã có thể đi lại khá vững, cứ đi được một đoạn là lại ngoảnh đầu nhìn nàng cười hi hi, nhìn trông vô cùng thích thú.

"Có gì mà nói chứ? Chàng cứ làm nghĩa sĩ trung thành của chàng đi, thiếp và bé Đá nhất định sẽ sống thật hạnh phúc."

Trình Thiệu Đường biết nàng đang giận vì mình coi nhẹ thương thế mà cương quyết phục chức, chàng ngó nghiêng xung quanh, sau khi xác định ngoài phòng không có người nhìn lén mới sải bước đi đến, bất chấp nàng vùng vẫy mà ôm chặt lấy eo nàng từ phía sau, khiến nàng phải dựa vào ngực mình, sợ nàng lại lộn xộn nên chàng nói khẽ: "Vết thương ở ngực vẫn chưa khỏi hẳn, nàng đừng chạm vào nhé."

Quả nhiên, lời vừa dứt chàng đã thấy Lăng Ngọc ngừng cựa quậy, nhưng lại nghe thấy đối phương ăn nói ngang ngạch: "Tốt nhất là đừng khỏi hẳn, đau chết chàng đi, để chàng đỡ phải suốt ngày nghĩ mình là thân đồng da sắt, lấy mạng làm liều!"

Chàng cúi đầu bật cười: "Đến lúc đó, chỉ sợ ta đau trên người, còn nàng đau trong lòng."

Lăng Ngọc cười khẩy: "Bản thân chàng còn chẳng quan tâm sức khỏe của mình, thiếp đâu có rảnh mà quan tâm chàng đau hay không. Hơn nữa, nếu thiếp rảnh thật thì thiếp thà nhân lúc mình còn trẻ, tìm một gia đình tốt trước, lỡ như sau này chàng...."

Nàng còn chưa kịp nói xong, Trình Thiệu Đường đã hung hăng hôn xuống phía sau tai nàng, nàng rùng mình, hai chân nhũn ra, may mà Trình Thiệu Đường ôm chặt nàng, nếu không lúc này nàng đã ngồi bệt trên đất.

"Chàng, chàng đáng ghét quá rồi đấy!" Lăng Ngọc bực thể chất sợ ngứa của bản thân mình muốn chết, nàng vừa thẹn vừa tức, tách bàn tay đang dán lên eo mình ra.

Nhưng với chút sức lực của nàng thì làm sao có thể tách nổi, thậm chí Trình Thiệu Đường còn ôm chặt nàng hơn, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Không được nói những lời giận dỗi nữa! Nếu nàng đã gả vào Trình gia ta thì chính là phụ nhân của Trình gia ta, bất cứ thứ gì cũng không thể thay đổi được điều này!"

"Cha ơi!" Lăng Ngọc đang định phản bác thì bé Đá nhào tới, ôm chặt lấy chân của Trình Thiệu Đường, ngửa mặt lên lớn tiếng gọi.

Trái tim Trình Thiệu Đường lập tức mềm nhũn, chàng nhẹ nhàng xoa đầu nhi tử, nhân lúc chàng buông lỏng tay, Lăng Ngọc nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, chạy ra xa chàng một đoạn.

Thấy chàng ngồi xổm chăm chú lắng nghe bé Đá bập bẹ nói, nàng hừ một tiếng: "Chàng đừng đối xử tốt với thằng bé quá, nếu sau này chàng không còn, thằng bé cả ngày léo nhéo đòi cha, chắc thiếp và mẹ không chịu nổi mất."

Trình Thiệu Đường thở dài, cảm thấy đau đầu mà day thái dương.

Quả thực trong năm nay hắn đã bị thương những hai lần, nhưng đây thật sự chỉ là điều ngoài ý muốn, hắn chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ trong số chúng sinh, sao có thể không yêu quý sinh mạng của mình được?

Chàng đã hứa với nàng rằng sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc sung túc thì nhất định sẽ vì nàng mà nỗ lực đạt được mục đích này. Tên Lương Phương làm nhục nàng, làm nàng bị thương, chàng là phu quân của nàng, nếu không thể tự tay bắt được kẻ này thì quả thực khó mà nguôi được mối hận này.

(*) Làm nhục ở đây hông có nghĩa là làm nhục về thể xác.

Chàng ôm nhi tử đi đến trước mặt nàng, thừa dịp bé Đá với tay ra kéo nàng, chàng thuận thế nhét con vào lồng nàng, còn mình thì ngồi lên mép giường toan kéo nàng ngồi lên đùi mình, hai tay chàng vươn ra, đồng thời ôm cả mẹ lẫn con.

"Nương tử và nhi tử đều là của ta, nàng còn muốn hời kẻ nào?" Chàng thủ thỉ bên tai nàng với chất giọng khàn khàn.

"Bây giờ thì phải, tương lai thì chưa chắc."

Trình Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Lăng Ngọc thật sự cho rằng có phải chàng đang tức hay không, bởi dù sao cũng chẳng có nam nhân nào nàng nàng nói những lời này mà có thể giữ được bình tĩnh.

Thế nhưng, nàng lập tức giận dỗi mà nghĩ: Tức thì tức, chẳng lẽ nàng còn sợ chàng tức sao?

Sau cùng, giọng nói khàn khàn của Trình Thiệu Đường vang lên bên tai nàng: "Tiểu Ngọc, ta hứa với nàng, từ nay về sau nhất định sẽ quý trọng bản thân hơn, sẽ không coi nhẹ cơ thể và sức khỏe của chính mình nữa."

"Thế nhưng, tiểu Ngọc à, nàng cũng phải biết rằng, trên đời không thiếu những chuyện ngoài ý muốn, càng sẽ không có bình yên hoàn toàn, nếu số mệnh đã định phải gánh mối họa này, dù ta có đóng cửa không ra ngoài thì cũng có họa từ trên trời giáng xuống. Người sống một đời, nếu muốn làm bất kì việc gì không thẹn với lòng thì những việc phải làm hay những việc nên làm là phúc hay họa cũng đều nằm ngoài sức người."


Trước mặt là tiếng ê a vui vẻ của nhi tử, sau lưng là giọng nói trầm khàn của nam tử, khiến Lăng Ngọc thật lâu không thể thốt nên lời.

Là phúc hay là họa đều nằm ngoài sức người, vậy sống chết của một người có thể dễ dàng thay đổi được sao? Nàng chợt có chút mông lung.

Tính mạng của chàng có thật sự an toàn sau khi rời khỏi phủ Tề vương không?

Trình Thiệu Đường vẫn luôn để ý đến sắc mặt của nàng, thấy bộ dạng nản lòng thoái chí như vừa chịu đả kích lớn của nàng, trong lòng chàng nổi lên nghi ngờ, thầm suy xét lại những lời mình vừa nói, sau khi đắn đo cẩn thận hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì không ổn.

"Tiểu Ngọc?" Chàng gọi dò.

"Tóm lại chàng phải nhớ lời hứa ban nãy của mình, sẽ không coi nhẹ cơ thể và sức khỏe của mình. Thiếp nói cho chàng hay, Lăng Ngọc thiếp chẳng phải người có tiết tháo kiên trinh gì đâu, nếu sau này chàng thật sự gặp chuyện gì bất trắc, đừng mong thiếp thủ tiết thờ chàng cả đời!" Sau khi suy nghĩ, nàng không nhịn được mà uy hiếp.

Chàng không thích nghe những lời này chứ gì? Thế thì nàng cứ nói đấy, nói nhiều rồi, có khi để bảo vệ thể diện của nam tử, sau này chàng sẽ không dám liều mạng như thế nữa!

Sắc mặt của Trình Thiệu Đường quả nhiên lại trở nên u ám, tức giận trừng mắt với nàng, hận không thể lấp kín cái mỏ hỗn của nàng, khiến nàng không thể nói ra những lời châm chọc nữa.

"Nàng bỏ ngay cái suy nghĩ ấy cho ta!" Sau cùng, chàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu.

Trông thấy bộ uất ức muốn chết nhưng không làm gì được nàng của chàng, Lăng Ngọc cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nàng hả hê trừng chàng một cái, sau đó ôm nhi tử thoát khỏi vòng tay của chàng, tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Cả người toàn mùi hôi, ngạt cả thở, chàng còn không mau đi tắm đi?"

"Tắm tắm!" Bé Đá vỗ tay bắt chước.

Lăng Ngọc cười ha ha: "Chàng nghe thấy chưa, nhi tử chàng còn chê chàng kìa!"

Trình Thiệu Đường trừng nụ cười quá đỗi xán lạn của nàng, một lát sau, lại lắc đầu đầy bất lực, đứng dậy tìm một bộ xiêm y sạch sẽ rồi ra ngoài.

Việc buôn bán của Lưu Phương đường dần dần đi vào quỹ đạo, mặc dù lúc đầu khách khứa đều đến vì mua cao Ngọc Dung, nhưng khi danh tiếng của cửa tiệm vang xa, dầu rằng không mua được cao Ngọc Dung thì người ta cũng sẽ vui vẻ chọn những thứ mình thích khác trong cửa tiệm.

Và từ khi tin 'Cao Ngọc Dung là do Dương Tố Vấn tự điều chế' truyền ra ngoài, có rất nhiều khách tới vì ngưỡng mộ danh tiếng của nàng, nếu gặp Dương Tố Vấn ở trong tiệm, họ sẽ chân thành hỏi nàng những vấn đề liên quan đến việc dưỡng da làm đẹp.

Bởi dù sao, một nữ tử có thể điều chế ra cao Ngọc Dung chứng tỏ nàng phải rất am hiểu về việc dưỡng da làm đẹp.

Lăng Ngọc không muốn để một cô nương chưa xuất giá như Lăng Tố Vấn lộ diện ở bên ngoài, cho nên thời gian nàng ấy ở tiệm không nhiều lắm. Hiện giờ Lưu Phương đường chủ yếu do Lăng Đại Xuân quản lý, Trình Thiệu An chủ động tới giúp đỡ, Lăng Ngọc thì lúc nào rảnh rỗi mới tới xem.

Nhưng khi công việc kinh doanh ngày càng tốt hơn thì vấn đề về nhân lực ngày càng lộ rõ.

Hôm ấy, nàng dẫn bé Đá đến cửa tiệm, vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Dương Tố Vấn vọng ra....

"Cao Ngọc Dung không phải là tiên đan linh dược, chuyện của chính mình mà bản thân ngươi không biết à? Cái vết này của ngươi là có từ trong bụng mẹ, là ông trời cho, dù có lấy dao khoét nó cũng không mất được, nói gì đến cao Ngọc Dung!"

"Cô nương nói thế không thấy buồn cười à, một vết sẹo lớn như thế, một đến hai tháng cũng chưa chắc đã hết, còn đòi nó biến mất trong ba ngày? Cùng lắm là sau ba ngày nó sẽ mờ đến mức mắt thường không thể thấy được."

"Cái này của ngươi chẳng qua là vì nóng trong người, lát nữa bảo đại phu kê thuốc thích hợp là được. Cái gì? Ta kê thuốc á? Ta đâu phải là đại phu! Đi đi đi, tìm hiệu thuốc bắc mà bốc!"

............

Khóe miệng của Lăng Ngọc giật một cái, giật một cái, rồi lại cái nữa.

Nha đầu chết tiệt này!

Chê khách của cửa tiệm nhiều quá hay gì?!

Nàng cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị con nhóc đã vô tri lại còn độc miệng này làm cho tức điên thôi!

"Đại tẩu, tẩu đến rồi à? Ôi chao, đây chẳng phải bé Đá đấy sao? Bé Đá cũng đến thăm tiểu thúc hả?" Trình Thiệu An tinh mắt nhận ra nàng nên vội vàng ra đón, vừa trêu ghẹo vừa véo má của bé Đá, còn bé thì cứ bám lấy vạt váy của mẹ.


Bé Đá vung cánh tay nhỏ nhắn vỗ vào bàn tay đang làm việc xấu của hắn: "Hư!"

Trình Thiệu An cười ha ha, ôm bé đi chỗ khác.

Lúc này Dương Tố Vấn cũng nhìn thấy nàng, nàng ấy vội vàng chen từ giữa đám tiểu cô nương và đại cô nương đang vây quanh mình ra, rồi đi thẳng về phía Lăng Ngọc, khoác lấy cánh tay nàng và kể lể: "Tỷ cuối cùng cũng tới, muội mệt muốn chết đây!"

Lăng Ngọc không nhịn được mà dí mạnh lên trán nàng ấy, khẽ mắng: "Muội đang làm gì vậy hả? Không thể nói chuyện uyển chuyển một chút à? Muội ngẫm lại mà xem, hơn một tháng nay mình đã đuổi bao nhiêu khách hàng rồi?!"

Lăng Ngọc nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó con nhóc này đang đi đường mà bị ăn đòn thì nàng cũng không quá bất ngờ.

Vì cái mồm của con nhóc này thật sự quá khiến người ta căm ghét! Nếu con bé này không phải là người chế tạo ra cao Ngọc Dung, đoán chừng có không ít các đại cô nương và tiểu phụ nhân khắp thành nóng lòng muốn cào nát cái mỏ hỗn này.

Dương Tố Vấn ấm ức bĩu môi, cuối cùng vẫn không dám phản bác.

Đúng lúc Lăng Đại Xuân cũng đi tới sau khi vừa hết bận, nghe thấy lời nàng nói thì chỉ biết thở dài: "Tiểu Ngọc à, cuối cùng ta cũng biết vì sao lúc đầu nàng ấy không thể bản nổi một hộp cao Ngọc Dung rồi."

Dương Tố Vấn càng thêm ấm ức, nhưng ai bảo những gì mọi người nói đều là sự thật chứ, khiến nàng chẳng thể cãi lại một câu, phải mất một lúc lâu mới ngắc ngứ nói: "Nhưng những lời muọi nói đều là sự thật mà..."

"Muội vẫn còn lý do lý trấu à?" Lăng Ngọc tức giận nói.

Dương Tố Vấn chậc lưỡi, rụt cổ lại, không dám nói thêm câu nào nữa.

Khi khách trong cửa tiệm tan dần, Lăng Ngọc nhắc đến vấn đề về nhân lực.

Dương Tố Vấn là cô nương chưa xuất giá, không tiện lộ diện bên ngoài; Lăng Đại Xuân thỉnh thoảng phải đi khắp nơi chuẩn bị nguồn hàng; ngày cưới của Trình Thiệu An đã cận kề nên cũng chẳng thể giúp được bao lâu. Vì thế, vấn đề về nhân lực đang thật sự vô cùng cấp bách.

"Tuyển người thì phải tuyển người có khuôn mặt ưa nhìn, chúng ta làm trong ngành này thì mặt của bản thân chính là chiêu bài sống." Lăng Ngọc cười híp mắt nói.

Lăng Đại Xuân sờ mũi, muội ấy đã từng nói những lời này khi dúi cao Ngọc Dung cho mình, dọa hắn có một khoảng thời gian ngày nào cũng bôi cho mặt thơm nức, đến mẹ còn nghi ngờ có phải hắn quen cô nương nào bên ngoài rồi không.

Bởi thế nên lần trước, khi Dương Tố Vấn vẫn còn ở Lăng gia, hắn giấu Lăng Ngọc, nhờ nàng ấy lén giúp mình đặc chế chút cao Ngọc Dung không mùi.

"Đương nhiên, phẩm hạnh cũng phải đoan chính, nếu tuyển người chân tay không sạch sẽ, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà." Hắn hẵng giọng, nói tiếp.

Dướng Tố Vấn và Trình Thiệu An cũng nói ra yêu cầu của mình, ví như cái gì mà 'tốt nhất có tay nghề nấu ăn ngon', nói chung yêu cầu nào cũng bị Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân coi nhẹ.

Lúc Trình Thiệu Đường đến đón hai mẹ con nàng, Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân đã thương lượng gần xong yêu cầu cụ thể.

"Quách đại nhân bố trí cho ta một tiểu viện phía sau nha môn, tuy không to lắm nhưng cũng có ba phòng ở, ta định chọn ngày dọn qua đó ở, để sau này ta và nàng làm việc thuận tiện hơn, nàng thấy sao?" Trên đường về nhà, Trình Thiệu Đường hỏi.

"Nếu được như vậy thật thì quá tốt rồi! Quách đại nhân đúng là một vị quan tốt biết chăm sóc thuộc hạ!" Mắt Lăng Ngọc sáng lên.

Vốn nàng còn đang suy nghĩ xem có nên thuê một căn nhà trong trấn không, như vậy thì sau này Trình Thiệu Đường không cần đi đi về về giữa thôn Trình gia và thị trấn nữa, mà nàng cũng có thể thường xuyên đến Lưu Phương đường giúp đỡ. Dù sao phần lớn ruộng điền trong nhà đều đã cho người ta thuê.

"Nhà có ba gian thì giữ lại một phòng, nếu mẹ chịu chuyển đi cùng chúng ta thì tốt, nếu mẹ muốn ở lại nhà cùng phu thê Thiệu An cũng không sao, dù sao thì cũng không xa, hôm nào rảnh rỗi về thăm cũng được." Trình Thiệu Đường đã sớm có tính toán trong lòng.

Lăng Ngọc cười nói: "Với tính cách của mẹ, chắc là không nỡ xa nhà đâu, nhưng lại không nỡ rời xa bé Đá. Thiếp nghĩ, đến lúc đó kiểu gì mẹ cũng chạy qua chạy lại hai bên cho xem."

Trình Thiệu Đường cười, cũng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Phu thê hai người nói nói cười cười, nhanh chóng về đến cổng thôn, đi thêm một đoạn nữa, chợt nghe thấy phía trước có tiếng tranh cãi, hai người dừng bước trông sang thì nhìn thấy Tiếu quả phụ Tiêu Hạnh đang chỉ tay vào đại bá Trình Đại Võ mà mắng lớn: "Hừ, căn nhà này rõ ràng là của nam nhân đã mất nhà ta để lại, nó thành của ông lúc nào vậy? Năm đó ông chiếm đoạt đất nhà ta còn chưa đủ ư, bây giờ còn muốn cướp cả căn nhà này? Ông làm thế không sợ nửa đêm Trụ Tử về tìm ông à!"


"Xí, mày còn có mặt mũi nhắc đến Trụ Tử? Cái con dâm phụ ngươi đi khắp nơi quyến rũ nam nhân, không biết đã đội bao nhiêu cái nón xanh lên đầu Trụ Tử rồi! Căn nhà này là của Trình gia tao, mày cũng đâu phải người nhà họ Trinh, sao mày còn dám ở nhà của Trình gia!"

"Nếu ông dám động vào đồ của ta, ta sẽ đập đầu chết ở đây, đến lúc đó để mọi người nhìn xem, ông bức tử đệ muội thủ tiết nhiều năm như thế nào!" Thấy đối phương sắp dẫn người xông vào nhà của mình mang đồ đạc đi, Tiêu Hạnh Bình vừa tức vừa cuống, thét lên chói tai.

"Mày muốn chết thì chết đi, đỡ phải ở đây làm xấu mặt nhà tao. Ngây ra đó làm gì? Còn không mau ném hết đồ của ả ra ngoài!" Trình Đại Võ cười gằn, gầm lên với đám người tới giúp đỡ vốn đã dừng tay lại.

Tiêu Hạnh Bình cắn răng, cúi đầu lao về phía bức tường, mọi người xung quanh không nghĩ nàng dám đâm thật, tất cả đều đồng loạt kêu lên thất thanh.

Trong tiếng kêu hoảng hốt của mọi người bỗng xuất hiện một tiếng kêu đau đớn, Tiêu Hạnh Bình sững sờ ngồi trên đất, không dám tin nhìn về phía Lăng Ngọc không biết đã chắn trước mặt mình từ lúc nào.

Lăng Ngọc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị xô ra ngoài, nàng ôm ngực rồi nở một nụ cười suy yếu với nàng ấy: "Tẩu tử cần gì phải mất mạng một cách vô ích vì những kẻ chẳng được coi là người này."

"Nàng sao rồi? Bị thương ở chỗ nào không?" Trình Thiệu Đường vội vàng đi tới, nhìn nàng đưa tay ôm ngực thì cực kỳ lo lắng.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn lại còn đang bế bé Đá, chỉ mới thoáng không để ý, Lăng Ngọc đã lao ra làm đệm thịt cho Tiêu Hạnh Bình, khiến hắn căn bản không có thời gian ngăn lại.

"Ngực bị đâm vào hơi đau, nhưng chắc cũng không sao đâu." Lăng Ngọc miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

Trình Đại Vũ cũng không ngờ Tiêu Hạnh Bình dám đâm đầu vào tường thật, trong lúc hắn đang ngỡ ngàng thì thấy Lăng Ngọc lao ra cứu nàng ta, nhờ thế mà âm thầm thở phào,

Lúc này, Trình Thiệu Đường hầm hầm đi đến trước mặt hắn, nện một quyền đập bể chiếc bàn dài vừa nãy vừa bê ra ngoài, mọi người chỉ nghe thấy một tiêng 'ầm', chiếc bàn dài đã vỡ làm đôi, Trình Đại Võ sợ đến mức hai chân lập tức run bắn lên.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Trình Thiệu Đường, đây, đây là ta, chuyện nhà ta...."

"Một đám nam nhân ức hiếp một phụ nhân yếu ớt, ngươi còn không biết ngượng à? Nếu ngươi nói căn nhà này là của ngươi, được, giờ ta sẽ dẫn các ngươi về, mời Quách đại nhân thẩm tra, phán quyết!" Trình Thiệu Đường đanh mặt lại, dằn xuống nửa giận nói.

Lúc này Trình Đại Võ mới nhớ ra hắn vừa nhậm chức bộ đầu cách đây không lâu, nghe nói đang rất được huyện lão gia khen ngợi, nên hắn nào dám ầm ĩ lên cả công đường, chỉ đành mạnh miệng vứt lại một câu 'coi như mày may mắn', rồi lập tức dẫn người rời đi.

"Mẹ ơi...." Bé Đá ngoan ngoãn bám lấy góc váy của mẹ, nước mắt giàn giụa nhìn mẹ chằm chằm.

Trình Thiệu Đường đi tới, một tay ôm nhi tử vào lòng, tay còn lại dìu Lăng Ngọc: "Nàng còn đi được không?"

"Được..."

"Thiệu Đường huynh đệ, nếu không chê thì để muội ấy vào nhà ta kiểm tra vết thương, trong nhà ta có khá nhiều thuốc, có lẽ có thể dùng được." Tiêu Hạnh Bình bỗng nói chêm lời.

Trình Thiệu Đường cau mày: "Không cần dâu, chỗ này cách nhà ta cũng không xa, về rồi xem cũng được."

Suy cho cùng thì hắn cũng có chút bực nàng.

Lăng Ngọc cào cào eo của chàng, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Sao có thể trách tẩu ấy được."

Trình Thiệu Đường bặm môi không đáp.

Tiêu Hạnh ngơ ngác trông theo một nhà ba người đi xa dần, ánh mắt có phần phức tạp.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thiện chí của người khác sau khi nam nhân nhà nàng qua đời.

Sau khi về đến nhà, Vương Thị không ở nhà, Trình Thiệu Đường dỗ nhi tử ngồi yên trên ghế không được đi đâu, sau đó chàng vào phòng, khăng khăng đòi kiểm tra vết thương cho Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc đỏ mặt từ chối.

Đụng vào một nơi riêng tư như ngực bảo nàng làm sao dám để chàng xem.

Nhưng một khi Trình Thiệu Đường đã cố chấp thì nàng đâu thể dễ dàng từ chối. Chàng không nói hai lời đã cởi nút áo cho nàng, Lăng Ngọc sợ chàng không biết nặng nhẹ, nên chỉ đành mặt đỏ tía tai tự cởi vạt áo trước của mình.

Trình Thiệu Đường nhẹ nhàng ấn lên ngực nàng cách một lớp yếm, hỏi: "Dùng lực này có đau không?"

"Hơi đau."

Trình Thiệu Đường lại dùng lực mạnh hơn cho đến khi nghe thấy tiếng rên khẽ của nàng, chàng chau mày, vươn tay toan cởi sợi chỉ mảnh quấn quanh eo nàng.

"Chàng muốn làm gì?" Lăng Ngọc sợ đến nỗi liên tục lùi về sau.

"Nàng nói xem ta muốn làm gì?" Trình Thiệu Đường cười thâm thúy.


"Thiếp tự làm cũng được, chàng ra ngoài tìm thuốc mỡ cho thiếp đi." Lăng Ngọc cố tỏ vẻ bình tĩnh.

Trình Thiệu Đường im lặng nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi: "

Tiểu Ngọc, nàng đang sợ gì vậy?"

"Thiếp nào có sợ cái gì." Lăng Ngọc kéo chặt vạt áo hơn.

Trình Thiệu Đường thở dài, song cũng không làm trái ý nàng mà ngoan ngoãn đi ra.

Lăng Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhíu mày.

Nàng căng thẳng làm gì? Đây là cha của nhi tử nàng, là tướng công cùng chung chăn gối với nàng hai kiếp. Tuy có đôi khi sẽ chọc nàng tức đến giậm chân, nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng, đây là nam nhân mà nàng tín nhiệm nhất.

Dẫu chàng toàn tật xấu, nhưng cũng có không ít điểm sáng. Tuy nàng lúc nào cũng mắng chàng là toàn học cái tật xấu giang hồ, hễ có việc gì cũng thích đặt chữ 'nghĩa' lên đầu, nhưng nàng cũng biết rõ rằng nam nhân này khác hẳn với đám 'kẻ sĩ' coi nữ tử như xiêm y.

Lúc Trình Thiệu Đường bế nhi tử bước vào thì đã thấy Lăng Ngọc mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, đang gấp quần áo cho nhi tử, trên người nàng còn có cả mùi thuốc mỡ.

"Bị thương thế nào?" Chàng hỏi.

"Không có gì to tát cả." Thấy chàng vẫn không tin, Lăng Ngọc nói thêm một câu: "Nếu ngày mai vẫn thấy đau, thiếp sẽ đi khám đại phu."

Trình Thiệu Đường không nói gì, Lăng Ngọc cũng không để ý. Lúc nàng đang xếp xiêm áo của nhi tử thì nghe thấy chàng khẽ nói: "Nhớ là phải tìm nữ đại phu...."

"Nếu không tìm được, ta cũng có thể, người đi lại trong giang hồ luôn có tài lẻ, vết thương này..."

Lăng Ngọc tức giận đuổi chàng ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh cửa phòng đóng 'uỳnh' một tiếng, hắn xốc nhi tử lên rồi cúi đầu nhìn xuống đôi mắt trong veo của con, giọng nói vô cùng bất lực: "Con trai à, mẹ con thật sự càng ngày càng khó tính...."

Ngừng một lát, hắn lại lẩm bẩm lầu bầu: "Thôi không sao, rồi sẽ quen thôi, có khó tính đến đâu cũng phải chịu!"

Lễ cưới của Trình Thiệu An và Kim Xảo Dung ngày càng gần, một hôm đón dâu một ngày, Trình Thiệu An phấn khích đến nỗi đi đi lại lại trong sân, suy nghĩ một lát rồi chạy đến tìm Trình Thiệu Đường để 'học hỏi kinh nghiệm'.

"Đại ca, năm đó lúc huynh lấy đại tẩu có từng căng thẳng đến nỗi mất ngủ không? Có cách gì giải quyết không ạ? Có sợ bị dậy muội làm trễ giờ lành không? Còn...."

"Nam tử hán đại trượng phu, hễ có chuyện gì cũng phải học cách bình tĩnh ung dung, đệ nhìn xem giờ đệ giống cái gì? Nếu sau này gặp phải việc lớn khác, chẳng phải đầu đệ sẽ loạn cả lê, không làm nổi cái gì sao?" Trình Thiệu An nghiêm mặt dạy dỗ đệ đệ.

Trình Thiệu An bị dạy đến nỗi thẹn mướt mồ hôi.

Vương Thị cách đó không xa nghe thấy trưởng tử nói lời này, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Lăng Ngọc liếc nhìn hai huynh đệ đã đi xa, cười hỏi: "Có phải mẹ nhớ đến chuyện gì buồn cười không ạ?"

"Ta đang cười Thiệu Đường. Năm đó thằng bé còn khiếp hơn cả Thiệu An, đêm trước ngày đón dâu nó ra sân đánh quyền, rồi chạy mấy vòng quanh nhà, còn trồng cây chuối như con khỉ nữa, cuối cùng ta phải đuổi nó về phòng ngủ đấy."

Lăng Ngọc ngạc nhiên, cũng không khỏi phì cười.

"Chàng bắt chước khỉ lộn ngược thật ạ?"

"Sao giả được chứ? Ban ngày thì trông nghiêm chỉnh bình tĩnh lắm, làm ta suýt nữa hiểu nhầm là thằng bé không bằng lòng với mối hôn sự này, ai mà biết nửa đêm nửa hôm lại phát điên." Vương Thị cười khanh khách kể chuyện mất mặt của trưởng tử.

Lúc Trình Thiệu Đường tắm rửa thay đồ về phòng, hắn bắt gặp ánh mắt kì quái của nương tử.

Trong lòng hắn không hề có chuẩn bị, nghĩ một chút thì thấy hình như mình không làm gì chọc tức nàng, vì thế bèn cảm thấy yên tâm.

"Đúng rồi, lúc nãy mẹ nói đêm nay để bé Đá ngủ với mẹ." Hắn giả vờ bâng quơ nói.

Lăng Ngọc chỉ cần nhìn thấy chàng là không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ trồng cây chuối của chàng, nên không để ý lời chàng nói. Nàng cong khóe môi, cười đến mức vô cùng quái đản.

Ô! Không ý kiến gì sao? Như vậy là ngầm đồng ý cách làm của hắn hả? Trình Thiệu Đường lén nhìn nàng, thấy nàng chỉ cười nhưng không nói không rằng thì lập tức đưa ra kết luận.

Nhi tử đã hai tuổi rồi, còn ngủ với cha mẹ nữa thì thật sự không ổn, cứ như vậy mãi thì hắn thật sự chịu không nổi mất. Hơn nữa, hắn còn muốn có một tiểu nữ nhi nữa kìa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận