Gõ: Nàng fish.
"Ngươi có xác định được đứa bé chết yểu đó được bí mật chôn cất vào tháng đó hay ngày hôm đó không?" Tề vương dằn xuống cảm giác kích động, hỏi kĩ lại thuộc hạ lần nữa.
"Bà đỡ kia tuổi tác đã cao nên cũng không nhớ rõ nữa, nhưng có thể chắc chắn rằng đứa bé đó được chôn trước hoặc sau vài ngày hoàng hậu nương nương chở dạ."
Chỉ xấp xỉ vài ngày, có lẽ cũng không tính là gì, Triệu Uân quả nhiên không phải cấu nhục của phụ hoàng!
Tề vương nghĩ bụng.
Án Ly ở cạnh chau mày, lật xem mật báo mà Tề vương sai người tra được, đặc biệt là các chuyện xảy ra ở Tướng phủ năm thái tử Triệu Uân ra đời, một lát sau, ông bỗng ngừng đọc.
"Mấy ngày trước khi thái tử ra đời, thiếu phu nhân của tướng phủ qua đời vì bệnh tật...."
"Trước khi thái tử ra đời, vị thiếu phu nhân này đã ốm liệt giường hơn nửa năm rồi, nàng ta qua đời vào lúc đó cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ." Tề vương không hiểu vì sao ông lại nhắc đến cái chết của vị thiếu phu nhân kia.
"Chẳng lẽ tiên sinh nghi ngờ Triệu Uân là cháu trai của tiên hoàng hậu, nhi tử của thiếu phu nhân tướng phủ?" Hắn cau mày, hỏi một khả năng vô cùng hoàng đường.
"Không, không thể nào." Án Ly lắc đầu: "Lúc đó Canh tướng gia vẫn còn tại tế, tướng phủ như mặt trời ban trưa, dù hoàng hậu thật sự không thuận lợi sinh cho trưởng tử cho bệ hạ đi chăng nữa, Canh tướng gia cũng không thể để đích trưởng tôn của mình giả mạo nhi tử của đế hậu được, chưa nói đến nguy hiểm trong việc này quá lớn, mà với tính cách của ông ta thì cũng sẽ không có chuyện trơ mắt nhìn máu mủ của Canh gia lưu lạc nơi khác."
Nữ nhi là hoàng hậu trong cung, huống chi bấy giờ còn rất trẻ, hoài thai không phải là vấn đề, dẫu có thật sự khó hoài thai thì chỉ cần chọn đứa trẻ của phi tần có địa vị thấp về nuôi nấng, dày công dạy dỗ, sau này có khác gì đứa con do mình sinh ra?
Chẳng phải từ bé đương kim hoàng đế đã được thái hậu nuôi dưỡng bên người sao? Ấy vậy mà bệ hạ vẫn luôn vô cùng hiếu thuận với thái hậu.
"Vì sao tiên sinh lại cố ý nhắc đến cái chết của vị thiếu phu nhân kia? Bản vương không thấy có điểm nào bất ổn cả." Tề vương cũng đọc lại từ đầu đến cuối phần mật báo kia, từ lần đầu Thiên Hi đế lấy thân phận hoàng đế giá lâm tướng phủ, cho đến khi tiên hoàng hậu sinh hạ Triệu Uân, ngoài việc trước khi hoàng hậu sinh mấy ngày, trong tướng phủ có người bí mật chôn cất đứa bé chết yểu ra, còn lại nhìn chung không có gì bất ổn.
"Lão nô chỉ cảm thấy có gì đó hơi bất thường, nhưng bất thường ở đâu thì nhất thời không nghĩ ra." Án Ly xoa trán, chán nản nói.
Đúng lúc này, thuộc hạ trong phủ hớt hải tới báo tin, nói rằng bệ hạ hộc máu ngất xỉu, thái tử và các đại thần cũng đang gấp rút vào cung, tình hình của bệ hạ e rằng cực kỳ nguy cấp!
Sắc mặt Tề vương đại biến, cuống quý đứng dậy chạy ra ngoài, Án Ly chộp lấy hắn và nói: " Điện hạ, ngài phải nhớ kĩ dù đối mặt với bất kì việc gì đều phải giữ bình tĩnh, nhất là chuyện của thái tử, giờ chúng ta vẫn chưa có bằng chứng xác thực."
Tề vương gật đầu loạn xọa: "Tiên sinh yên tâm, bản vương hiểu cả."
Chỉ dựa vào một lời nói của lão bộc trong tướng phủ đúng là khó khiến người ta tin phục, chỉ mong phụ hoàng có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, để hắn có thể tìm ra chứng cứ rõ ràng, rửa sạch tạp nham trong huyết thống của hoàng gia!
Trong cung thái cực, các vị phi tần bị Triệu Uân chặn ở trước cửa tẩm cung, ngoài điện, cung nữ và thái giám quỳ đầy trên đất, thái y nện bước dồn dập, các đại thần trong triều hay tin cũng vội vàng tới, song chỉ đứng đợi ở xa, không ngừng đi đi lại lại, chờ tin từ bên trong truyền ra.
Tuy rằng từ khi Thiên Hi đế bị liệt, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do thái tử phụ trách, nhưng thái tử chung quy vẫn không phải hoàng đế danh chính ngôn thuận, có nhiều việc hắn vẫn không có quyền làm chủ. Nhưng một khi Thiên Hi đế băng hà, thái tử đăng cơ kế vị làm đê....
Nhiều triều thân không khỏi rùng mình ớn lạnh nghĩ đến những hành động đầy mạnh mẽ nhưng cũng độc đoán của Triệu Uân.
Nếu đi theo một chủ tử như vậy, sau này bọn họ chắc chắn không dễ sống!
Triệu Uân sầm mặt nhìn mấy vị thái y bao quanh Thiên Hi đế để chẩn mạch, thời gian cứ chầm chậm trôi đi, nhưng các thái y vẫn không thể đưa ra cách chữa trị chính xác.
Cuối cùng, hắn gắt gỏng gằn giọng hỏi: "Một đám người các ngươi thương lượng nửa ngày trời như thế, đến cùng thì bệnh của phụ hoàng phải làm thế nào mới trị được tận gốc? Các ngươi đừng có lấy điều lệ ra để nói với Cô!"
Các vị thái y đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn là vị thái y viện chính lớn tuổi nhất tiến lên, khom người toan đáp, thái tử lập tức cắt ngang lời ông ta, trầm giọng quát: "Đừng khoe chữ với Cô, Cô không có kiên nhẫn nghe ông nói một đống lý thuyết đâu!"
Thái y viện chính nuốt những lời định nói vào trong, sau một thoáng đắn đo, ông lại khom người đáp: "Bẩm thái tử điện hạ, bệnh của bệ hạ đã dần có khởi sắc, cách đây không lâu người bên trái còn có cảm giác, nhưng hôm nay lại nộ khí công tâm, bệnh tình chuyển biến bất ngờ, ngày càng trở nên đáng quan ngại hơn. E rằng..."
"Phụ hoàng sao rồi? Phụ hoàng! Phụ hoàng!" Ông ta còn chưa nói xong, Tề vương đã đẩy thị vệ ngoài cửa mà xông vào, nhào về phía Thiên Hi đế với khuôn mặt tái mét, vừa thấy sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở suy yếu của Thiên Hi đế là lập tức quýnh lên, hắn đưa đôi tay run rẩy đi thăm dò hơi thở của ông...
"Tứ hoàng đệ đang làm gì vậy? Đây là cung thái cực, chứ không phải phủ Tề vương của ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện xông vào như thế hả!" Giọng nói lạnh lùng của Triệu Uân vang lên phía sau hắn ta, hắn ta đột nhiên nắm chặt tay, quay ngoắt về phía hắn, cũng lạnh lùng lên tiếng.
"Ta và huynh đều là nhi tử của phụ hoàng, nay phụ hoàng lâm bệnh nặng, chẳng lẽ một người làm con như ta tới cả việc đến thăm phụ thân ruột của mình cũng không được phép sao?!"
Hắn lại chỉ vào các vị phi tần đang đứng ngoài điện và nói: "Còn cả họ nữa! Họ đều là những người đã hầu hạ phụ hoàng nhiều năm, đều từng sinh hạ cốt nhục của phụ hoàng, nếu luận về bối phận dân gian, họ đều là thứ mẫu của ta và huynh, huynh dựa vào đâu mà không cho họ vào thăm!"
"Dựa vào đâu à? Dựa vào việc Cô là đương kim thái tử, trữ quân của một nước!" Triệu Uân xẵng giọng quát: "Thái y dặn phụ hoàng cần tĩnh dưỡng, đám người kia vào thì cũng chỉ biết khóc tỉ tê, Cô không đuổi họ ra ngoài đã là nể mặt phụ hoàng lắm rồi!"
Tề vương nghẹn cứng trước lời này của hắn, nhưng không mảy may sợ hãi vẻ mặt hung hãn của hắn. Hắn ta ững thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: "Các vị mẫu phi chẳng qua chỉ vì quan tâm cho phụ hoàng quá nên mới thế, nay bình tĩnh lại đương nhiên sẽ hiểu đạo lý này, hoàng huynh cần gì hùng hổ hăm dọa, ức hiếp người quá đáng như thế!"
"Hoàng nhi, bớt nói vài câu đi, thái tử điện hạ làm thế cũng vì lo lắng cho sức khỏe của phụ hoàng con thôi." Lệ phi thấy nhi tử dám xung đột trực tiếp với thái tử thì sợ đến nỗi vội vàng đi vào, kéo Tề vương cách xa Triệu Uân ra.
Ở ngoài cửa, Thục phi vốn cũng định vào xem tình hình của Thiên Hi đế, nhưng khi trông thấy cuộc tranh chấp giữ thái tử và Tề vương thì lẳng lặng rụt chân về.
Lỗ vương đã chết, Hàn vương đã bị phế bỏ, nay trong số các hoàng tử đã thành niên của bệ hạ chỉ còn lại thái tử và Tề vương, nếu hai người này đều tranh nhau đến lưỡng bại câu thương....nghĩ đến đứa con mười hai tuổi của mình năm đó, nàng cúi đầu để che giấu nụ cười châm biếm trên môi.
Thiên Hi đế hộc máu ngất xỉu, sau lại hôn mê mãi không tĩnh, tất cả các thái y đều túc trực trong cung thái cực, ai cũng cố gắng phát huy hết sở học cả đời để có thể làm ông ta tỉnh lại, Tề vương không để ý tới lời khuyên can củ Lệ phi, quyết định ở lại trong cung thái cực bất chấp vẻ mặt sa sầm của Triệu Uân.
Triệu Uân quản lý chính sự, đương nhiên không thể túc trực ở cung thái cực suốt mười hai canh giờ, hơn nữa, đại quân Tây Nam bị lạc đường trên đường truy kích quân Tây Nhung, nay bặt vô âm tín trong sa mạc, dân chúng và triều đình hoảng sợ như thể một khắc sau đại quân Tây Nhung sẽ đánh hạ ba cửa ải, xông thẳng vào trung nguyên.
Hắn bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, không dám tin rằng Trình Thiệu Đường, người mà mình đặt kỳ vọng rất lớn lại kém cỏi như vậy, khiến hắn vừa tức vừa hận. nhưng vẫn phải nghĩ cách khắc phục hậu quả!
Nhưng vào đúng lúc này, có một tin xấu nữa lại giáng xuống!
Hắn đen mặt, không dám tin mà trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào mật báo mà Chử Lương dâng lên, ngay sau đó, hắn xé vụn mật báo trong tay.
"Hoang đường!! Chỉ dựa vào lời nói của một tiện nhân từ đâu chui ra mà dám nghi ngờ Cô...." Bốn chữ 'huyết thống hoàng thất' cuối cùng này, hắn không sao nói ra được.
"Lần này ngươi về sớm như vậy là vì chuyện này sao? Chuyện này còn có kẻ thứ ba nào biết không?" Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Chử Lương phong trần mệt mỏi bằng ánh mắt sắc bén, đồng thời cất tiếng hỏi.
Sự việc vô cùng quan trọng, hắn làm sao dám để cho kẻ thứ ba biết, sau khi vô tình phát hiện việc này, hắn ra roi thúc ngựa trở về, chỉ mong có thể bẩm báo việc này cho thái tử càng sớm càng tốt, để ngài ấy sớm có chuẩn bị.
"Bà già kia đâu? Chính tai ngươi nghe thấy bà ta nói những lời này ư? Không có ai ép bà ta chứ?" Triệu Uân lòng rối như tơ vò, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn định và hỏi.
"Vâng, chính tai thuộc hạ nghe thấy bà ta nói, trong lúc đó cũng không có bất kì ai ép bức bà ta cả."
Lúc đó hắn ở trên xà nhà, vốn định nghỉ ngơi một lát rồi rời đi, ai ngờ lại để hắn nghe được một bí mật kinh thiên động địa như vậy.
"Giờ bà già kia ở đâu?"
"Thuộc hạ của Tề vương dẫn bà ta đi rồi, có lẽ bây giờ nằm trong vòng kiểm soát của Tề vương." Chử Lương đáp
Đối với Tề vương mà nói, người này chính là một nhân chứng đanh thép, hắn ta đương nhiên phải bảo đảm sự an toàn của bà ta.
"Cô cho người ba ngày, cho dù dùng thủ đoạn gì cũng phải khiến người này không sống quá ba ngày!" Mặt Triệu Uân bừng bừng sát khí.
"Rõ! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!" Chử Lương nhận lệnh rời đi, đi vài bước đã biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Triệu Uân siết chặt năm tay, bấy giờ hắn mới phát hiện cơ thể mình đang không ngừng run lên.
Bảo sao gần đây hắn thấy Triệu Dịch an phận như thế, hóa ra là có âm mưu này! Còn cả Lệ phi kia nữa, chả trách thời gian này bà ta hay nhắc lại chuyện hồi trẻ với phụ hoàng, bà ta muốn làm gì, khơi dậy lòng nghi ngờ của phụ hoàng về chuyện mẫu hậu hoài thai năm đó sao?
Lần đầu tiên trong đời này, hắn cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn như vậy, thậm chí một chuyện quan trọng như thất bại nặng nề ở tiền tuyến Tây Nam mà hắn cũng chẳng nhớ ra nổi, hắn nắm chặt tay rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt vào.
Giả sử hắn thật sự không phải máu mủ của phụ hoàng..... Không, không thể nào, sao hắn có thể không phải máu mủ của phụ hoàng! Sao hắn có thể để mưu kế của hai mẹ con Triệu Dịch làm loạn tâm trí chứ!
Kể từ khi hắn cất tiếng gọi 'phụ hoàng mẫu hậu' lần đầu tiên, hắn đã được định sẵn là đích trưởng tử của phụ hoàng, thái tử của triều đình! Không ao có thể đả động được vị trí của hắn!
Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi nhẹ nhàng, hắn quay phắt đầu lại, quát: "Ai?"
Thái tử phi đang định đẩy cửa bước vào bị giật mình, một lúc lâu sau mới bình tĩnh đáp lại: "Điện hạ, là thiếp thân!"
Nghe thấy giọng nói của vương phi, lệ khí trên người Triệu Uân bất giác thu lại.
"Đêm khuy lắm rồi, điện hạ nên đi nghỉ đi. Dù có bận rộn chính sự đến đâu, có lo lắng cho bệnh tình của phụ hoàng thế nào thì điện hạ cũng không thể bỏ bê sức khỏe của mình được. Nếu đến chàng cũng ngã xuống thì ai tới chèo chống triều đình đây?" Thái tử phi thả bước đi vào, dịu giọng khuyên lơn.
Triệu Uân đáp "Ừ', nhưng không hề làm gì hết, chỉ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó chợt cất tiếng hỏi: "Nàng vừa mới nói, nếu đến cả ta cũng ngã xuống thì triều đình này không ai có thể trèo chống, có đúng vậy không?"
"Đương nhiên rồi, giờ điện hạ là trụ cột của triều đình, không chỉ chèo chống triều đình, mà còn chèo chống cả ngàn vạn dân chúng." Thái tử phi không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thực trả lời.
Mắt Triệu Uân lóe lên.
Đúng vậy, hắn là trụ cột của triều đình, là thái tử đương triều, là hoàng đế kế nhiệm, đây là điều không thể nghi ngờ, nếu ai muốn đoạt thiên hạ này từ tay của hắn, kẻ đó sẽ phải trả giá bằng máu!
"Điện hạ? Điện hạ?" Thái tử phi thấy hắn bỗng nhiên im lặng như thể đang nghĩ gì đó, nàng gọi liền mấy tiếng mà không thấy hắn phản ứng lại.
Triệu Uân cuối cùng cũng nhìn về phía nàng. Nương theo ánh đèn cầy, hắn trông thấy khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều song vẫn toát lên vẻ đoan trang nhã nhẵn, qua hồi lâu, hắn không khỏi đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang nhăn lại của nàng.
Thái tử phi hiếm khi thấy hắn hành động dịu dàng như thế, nàng ngơ ngẩn đứng bất động, để mặc bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve đôi mày, đôi má, đôi môi và cuối cùng dừng ở cằm của mình.
"Về thôi!" Đương lúc nàng ngơ ngác không biết phải làm sao thì nghe thấy Triệu Uân nói.
Đêm đó, khi nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị Triệu Uân lật qua lật lại giày vò, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, trong phút mơ màng, nàng dường như nghe thấy nam nhân bên cạnh thủ thỉ vào tai mình: "Sinh cho Cô một nhi tử, Cô muốn bồi dưỡng nó trở thành thái tử xuất sắc nhất, mọi thứ của Cô sau này đều truyền lại cho nó..."
Tình hình của Thiên Hi đế đã rất nguy kịch, lại còn hôn mê chưa tỉnh, các đại thần vừa nơm nớp để ý tin tức trong cung thái cực, vừa tranh gãi gắt gắt về việc đại quân Tây Nam bị tiêu diệt.
Trong đó, có không ít quan viên yêu cầu thái tử xử lí nghiêm Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường về tội lơ là khinh địch nên khiến 'toàn quân bị diệt', đương nhiên cũng có các triều thần dâng tấu xin thái tử lập tức tăng binh đến Tây Nam để ngăn cản quân Tây Nhung tiến lên phía Bắc.
Còn về những tiếng bào chữa cho Trình Thiệu Đình thì lại bị lấn át bởi tiếng tranh chấp của hai bên, thành ra không thể gây ra bất kì sóng gió nào.
Khi tin 'toàn quân bị diệt' truyền đến phủ Định Viễn tướng quân, Vương Thị không thở nổi ngất ngay tại chỗ, cả nhà cũng lập tức loạn hết lên.
Lăng Ngọc cố gắng đè nén nỗi bi thương trong lòng, một bên phân phó thị nữ mời đại phu, một bên cùng mọi người hợp sức đỡ Vương Thị len giường, sau đó ấn vào nhân trung của bà và không ngừng gọi.
Khi Trình Thiệu An hay tin vội vã trở về, đúng lúc thấy Vương Thị vừa tỉnh lại, đang vừa khóc vừa không ngừng gọi tên huynh trường.
"Thiệu Đường con ta! Nay con không còn, mẹ biết sống thế nào đây!"
Lăng Ngọc cố kìm nước mắt, cổ họng nghẹn cứng, không cách nào nói ra lời an ủi bà, khi những tiếng kêu 'Thiệu Đường' thảm thiết truyền đến tai nàng, nước mắt nàng tuôn rơi lã chã.
Cho nên, kiếp này chàng vẫn không thoát hỏi số phận anh hùng chết yểu năm đó sao?
"Mẹ, đại tẩu, hai người đừng khóc nữa, đại ca là người tốt ăn có trời giúp, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Huống chi, chẳng phải đại quân bị lạc đường trong sa mạc nên mới mất tung tích sao? Chứ có phải bảo họ đã gặp chuyện bất trắc đâu." Trình Thiệu An lúc thì khuyên người này, lúc thì an ủi người kia, hắn bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán.
Lăng Ngọc gạt lệ, cũng cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Đúng thế, lúc đầu chỉ nói rằng đại quân mất tích trong sa mạc, nhưng tại sao về sau lại biến thành toàn quân bị diệt.
"Thế quân Tây Nhung thì sao? Có tin tức gì không?" Nàng hỏi bằng giọng khàn khàn.
"Không có tin tức gì, nhưng nghe nói đã tìm thấy rất nhiều thi thể mặc quân phụ Tây Nhung, có thể thấu trước đó hai quân đã trảo qua một trận ác chiến."
Lăng Ngọc vặn chặt khăn tay.
Nàng không tin Trình Thiệu Đường là người sẽ vì cái lợi trước mắt mà không màng chênh lệch sức mạch giữa hai bên, cố chấp đối đầu trực diện với quân Tây Nhung, dẫn tới việc rơi vào bẫy của đại tướng Tháp Lỗ, bị dụ vào sa mạc và mất sạch tung tích.
"Thiệu Đường thật sự không sao? Con không lừa ta chứ?!" Vương Thị bắt lấy cổ tay Trình Thiệu An như bắt cọng rơm cứu mạng, cuống quýt gặng hỏi.
"Con không lừa mẹ, địa ca nhất định sẽ bình an quay về, chẳng phải trước đó mẹ từng mời Tái bán tiên đoán mệnh cho sao? Đại ca có mệnh phú quý trời sinh, nhất định có thể gặp dữ hóa lành." Trình Thiệu An nhẫn nại an ủi.
Lăng Ngọc không nói gì, cố hắng hồi tưởng lại tình hình lúc này ở kiếp trước.
Vào thời điểm này ở kiếp trước, Lỗ vương khởi binh mưu phản, trung nguyên đại loạn. Mà trước đó, Trấn Ninh hầu cũng thống lĩnh địa quân đi thảo phạt Tây Nhung, nhưng sau đó thế nào nhỉ?
Trí nhớ của nàng hơi loạn, bởi lúc đó nàng chỉ chăm chăm chạy thoát thân, nào còn tâm trí để ý đến cuộc chiến ở quân Tây Nam cách xa ngàn dặm, nàng chỉ nhớ rằng về sau nghị hòa với Tây Nhung, còn về Trấn Ninh hầu lĩnh quân thế nào, nàng thật sự không có bao nhiêu ấn tượng.
Còn Tề vương lúc này, so với tình hình chiến sự ở quân Tây Nam thì hắn càng quan tâm đến tình hình của Thiên Hi đế hơn, đặc biệt là khi hắn được tận mắt nhìn thấy Thiên Hi đế hôn mê từ ngày này sang ngày khác, điều này khiến hắn thật sự hết sức sốt ruột.
"Con có việc thì đi giải quyết đi, phụ hoàng đã có mẫu phi trông chừng thay con, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ báo cho con đầu tiên." Lệ phi biết nhi tử đang lo lắng chuyện gì, khẽ khàng khuyên nhủ.
Tề vương biết mình canh chừng ở cung thai cực cũng chẳng có ích gì, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải nhanh chóng tìm được bằng chứng xác thực, vạch trần thân thế của Triệu Uân, không để giang sơn Triệu Thị rơi vào tay kẻ khác!
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, đang đình chào Lệ phi để ra về thì thị vệ trong phủ bỗng hớt hải tiến vào, sải bước đến trước mặt hắn mà quên cả làm lễ, sau đó khẽ thầm thì bên tai hắn.
"Cái gì?!" Tề vương nghe đối phương nói xong thì mặt mày biến sắc, hắn thậm chí còn quên cả chào Lệ phi, vội vã dẫn thị vệ rời đi.
Lệ phi không kịp hỏi hắn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành dõi theo bóng hắn đi xa dần rồi biến mất trong tầm mắt.
***
Trong phủ Tề vương, Tề vương mặt đen như than, cơ thể không ngừng run lên vì phẫn nộ: "Nhất định là Triệu Uân, nhất định là hắn giết người diệt khẩu!"
Nhân chứng duy nhất đã không còn, hắn hận đến nỗi gân xanh trên trán đập dồn dập, vào giờ khắc này, hắn đã có thể khẳng định được rằng thân thế của Triệu Uân nhất định có vấn đề.
"Điện hạ, nay người đã chết, chúng ta không thể đưa ra bằng chứng...." Thuộc hạ tâm phúc ngần ngại nói.
Tề vương bặm chặt cánh môi, một lúc lâu mới cười lạnh và nói: "Không, còn có một chứng cứ càng đáng tin hơn, đó chính là cuốn sổ tay của thái y Dương Bá Xuyên."
Nói đến đây, trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Trong hai ngày ở cung thái cực, hắn đã thấm thía sâu sắc sự độc ác không từ thủ đoạn của Triệu Uân. Thậm chí, hắn còn có lí do để nghi ngờ rằng Triệu Uân biết rõ thân thế của mình nên mới lập bẫy hãm hại Hàn vương, ngay cả những hoàng tử chưa thành niên trong cung cũng bị hắn sai người đi theo dõi sát sao.
Sợ rằng, mình chính là mục tiêu tiếp theo mà hắn muốn đối phó.
Bởi vì chỉ khi giết hết huyết mạch của Triệu Thị, hắn mới có thể đảm rằng mình có thể ngồi yên ổn trên cái vị trí kia!
***
Lăng Ngọc không ngờ vừa tỉnh lại đã phát hiện ra mình đang nằm trên đất của một căn phòng xa lạ, hai tay hai chân bị chói chặt, điều khiến nàng càng kinh ngạc hơn lại là Dương Tố Vấn ở bên cạnh cũng bị chói hết tứ chi như nàng.
Chuyện này là sao?
Nàng nhớ là sau khi Dương Tố Vấn nghe tin về Trình Thiệu Đường thì cùng Lăng Đại Xuân đến an ủi mình, sau đó nàng nhờ Lăng Đại Xuân ra ngoài giúp mình thăm dò tin tức của đại quân, dẫu sao mấy năm nay Lăng Đại Xuân kết giao với rất nhiều người từ năm sông bốn bể, nên sẽ có nguồn tin riêng.
Còn Dương Tố Vấn thì ở lại phủ tướng quân cùng nàng.
Lẽ nào đêm qua có người xông vào phủ tướng quân, bắt cóc bọn nàng mà thần không biết qủy không hay?
Lúc này, Dương Tố Vấn cuối cùng cũng mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã bắt gặp khuôn mặt tái mét của Lăng Ngọc, tim nàng chùng xuống, cả người lập tức tỉnh táo, nhìn xuống chân tay bị chói gô của mình thì đột nhiên sửng sốt.
"Chuyện, chuyện gì xảy ra thế này? Sao chúng ta lại ở đây? Đây là đâu?"
Hỏi liên tiếp ba câu, nhưng làm sao Lăng Ngọc có thể đáp được.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đập vào tầm mắt họ, Lăng Ngọc nhìn qua, khi nhận ra dung mạo người tới, nàng như ngừng thở.
"Ngươi là ai? Vì sao chói chúng ta tới đây? Ngươi có biết mình bắt cóc ai không? Nàng ấy là phu nhân của Định Viễn tướng quân đó!" Dương Tố Vấn mắng.
"Định Viễn tướng quân? Kẻ bất tài chỉ dựa vào Triệu Uân để leo lên vị trí không thuộc về mình, gây ra tổn thất nặng nề cho triều ta. Các binh sĩ đi theo hắn đã phải hi sinh một cách vô ích, ngươi còn mặt mũi lấy hắn ra để uy hiếp người khác sao?" Người tới cười khẩy.
Thấy Dương Tố Vấn vẫn muốn phản bác, Lăng Ngọc cố để mình bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Hắn là Tề vương điện hạ!"
"Tề vương điện hạ?!" Dương Tố Vấn kêu lên thất thanh.
Tề vương hơi bất ngờ vì Lăng Ngọc có thể nhận ra mình, nhưng hắn vốn không có ý định che giấu thân phận, cho nên dứt khoát thừa nhận: "Đúng thế, bản vương chính là Tề vương đương triều."
"Ai cũng nói Tề vương điện hạ là người nhân hậu, là chính nhân quân tử, nhưng nay lại làm chuyện bắt gà trộm chó như này, thậm chí vì để đạt được mục đích mà không ngại nửa đêm xông vào phủ người ta, bắt cóc phụ nhân vội tội, đây là hành vi của quân tử sao?" Lăng Ngọc sầm mặt nói.
Mặt Tề vương thoáng hiện ra vẻ hổ thẹn, hành động này quả thực trái ngược với nguyên tắc trước đây của hắn, nhưng hắn không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy.
Nhân chứng duy nhất đã chết, Triệu Uân lại từng bước ép sát, biết đâu con dao xử lí Hàn vương sau một khắc sẽ rơi trúng đầu hắn, nếu không nhân lúc phụ hoàng còn tại thế mà kéo hắn ta khỏi vị trí thái tử, nếu phụ hoàng băng hà, mọi chuyện đã ngã ngũ, e rằng rất khó xoay chuyển!