Thê Tử Của Chàng Câm

Trừ phi có người ngầm dung túng những sơn tặc này!

Nghĩ đến đây, trong đầu Tang Vi Sương chấn động mạnh, trừ Hoàng đế đích thân hạ lệnh ra còn ai dám cướp đồ của hắn? Những phiên vương hầu gia kia cũng không vươn tay xa như vậy!

Vừa khéo lại là tú nữ của hai phủ Hoài Châu và Thiệu Châu, mà trong thiên hạ, có thể khiến Hoàng đế kiêng kỵ, trừ Hoài Đông Thần gia ra thì còn ai?

Theo tính tình của Phó Họa Khánh, hắn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Thần gia? Kỳ thực không cần ly gián, hắn sớm đã sinh lòng kiêng kỵ với Thần gia...

Nếu nàng đoán không nhầm thì trong các tú nữ trên chiếc xe quan kia có “gian tế” của Hoài Châu Thần gia phái đi, mà người của Hoàng đế biết điều này nên đã âm thầm liên lạc với “sơn tặc” động thủ.

Tĩnh Sơ sao mà bất hạnh trở thành kẻ hi sinh!

Còn nàng và Phó Họa Khánh hận cũ lại thêm thù mới!

Tang Vi Sương bệnh đến mơ mơ màng màng nhưng có thể thông suốt lợi hại trong chuyện này, nàng nhận định cái chết của Tĩnh Sơ có liên quan đến Phó Họa Khánh, hoặc là nói, cái chết của Tĩnh Sơ là do Phó Họa Khánh gây ra.

Hôm nàng bệnh ở Thiệu Châu tri châu phủ, Lâm Cảnh Thần cũng biết Tang Vi Sương là thân nữ nhi. Hắn kinh ngạc, nhưng càng tức giận Triệu Lục Ý biết mà không báo, hắn có thể đoán được “dụng tâm lương khổ” của lão lục, trong lòng bọn Triệu Lục Ý nghĩ gì, hắn chẳng lẽ không biết?

Nhưng ngoài dự đoán là Lâm Cảnh Thần không vì vậy mà xa cách Tang Vi Sương, ngược lại còn dốc lòng chiếu cố Tang Vi Sương đang bệnh. Hắn phái mấy nha đầu đến bên giường hầu hạ nàng, bản thân thì khi rảnh đều đến thăm nàng, thậm chí còn bưng thuốc cho nàng.

Tang Vi Sương ở Thiệu Châu bệnh suýt chết, Lâm Cảnh Thần dĩ nhiên không tiện đưa nàng về huyện An. Thế là nàng ở lại tri châu phủ liên tiếp nửa tháng, mãi đến ngày mười bốn tháng mười mới có thể xuống giường bước đi.

- Bệnh đi như kéo tơ mà...

Tang Vi Sương khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết đứng trước cửa sổ, nhìn hoa hải đường nở rộ e thẹn bên ngoài, cảm khái rất nhiều.

Một bóng trắng xuất hiện trong tầm mắt, nàng thấy Lâm Cảnh Thần bước đi thong thả vững chãi về phía nàng.

- Cuối cùng cũng thấy dáng vẻ sinh động của muội, bộ dạng muội nằm trên giường không chút sức sống thật khiến người ta lo lắng.

Hắn nói hơi chậm, hơi thở trầm ổn, giống như một đại ca ca hòa nhã chín chắn. Người khác mặc màu trắng không có chút khí chất nào, nhưng hắn lại có thể mặc ra được khí chất tao nhã nhàn nhạt mà không mất đi khí khái nam tử, phong độ này rất hiếm thấy.

- Toàn bộ đều đa tạ đại nhân dốc lòng chiếu cố, Vi Sương mới nhặt được cái mạng nhỏ về.

Nàng rủ mi cúi đầu, thành khẩn nói.

Lâm Cảnh Thần yên lặng nhìn nàng, rất lâu mới trầm giọng nói:

- Người chết không thể sống lại, sống cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung.

Ngữ điệu hắn ôn hòa mang chút thương tiếc, hệt như phụ thân nói với con vậy, khiến Tang Vi Sương cảm thấy rất thân thiết.

Tang Vi Sương thừa nhận nàng không rộng lượng, thoải mái như lời hắn nói được, nàng vốn là “quỷ đòi nợ” vì báo thù mà đến...nhưng, nàng sẽ nhớ kỹ lời hắn nói, bởi vì hắn nói, nàng không hề thấy phản cảm.

Tang Vi Sương thở dài thật sâu trong lòng, nếu nàng thật không suy nghĩ lung tung thì tốt rồi, nhưng nàng không buông tay được, ít nhất hiện tại nàng chưa từng nghĩ đến việc buông tay.

Thấy nàng trầm mặc, Lâm Cảnh Thần cũng không nhắc lại chuyện này, hắn sai người dọn bữa, rồi cùng nàng nói ít chuyện, chẳng hạn như kỳ phổ mới, và cả tử sa mới sản xuất trong tháng mười của phủ Thiệu Châu.

Mấy ngày sau, Tang Vi Sương đã hoàn toàn khỏe mạnh, nàng tìm Lâm Cảnh Thần chào từ giã về huyện An. Lâm Cảnh Thần không giữ nàng lại, cho phép nàng về.

Thấm thoắt một tháng trôi qua, ngày hai mươi lăm tháng mười một, Lâm Cảnh Thần lại về huyện An.

Không biết là ai đem chuyện Tang Vi Sương ở tri châu phủ suốt nửa tháng truyền đến tai Lâm lão gia, Lâm lão gia lại càng biết bí mật nhỏ thân nữ nhi của Tang Vi Sương.

Lâm lão gia lập tức mừng vui khôn xiết, hận không thể xin cha mẹ nói với nãi nãi, thiếu điều sai người mang kiệu lớn mời Tang Vi Sương đến.

May có lão quản gia bày mưu tính kế:

- Lão gia, chuyện này không gấp được, hôm nay đại công tử khó khăn lắm mới quay đầu, chúng ta tuy không thể để lỡ cơ hội này nhưng cũng không thể dọa cô nương kia chạy mất.

- Đúng đúng, ngươi nói có lý, nghe nói cô nương kia cải nam trang buôn bán, không dễ sắp xếp...

Lâm lão gia xoa tay nói:

- Chuyện này cứ từ từ, ngày mười tám tháng chạp là sinh nhật Cảnh Thần, khi đó các quan viên đều xin nghỉ, không bằng...

Lâm quản gia và Lâm lão gia vẻ mặt cười âm hiểm, quản gia mắt sáng lên, giơ ngón cái về phía Lâm lão gia.

- Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi lui ra trước đi.

Nghĩ đến đại công tử đột nhiên có hứng thú với tiểu cô nương, Lâm lão gia cao hứng không khép miệng được, e rằng hôm nay có nằm mơ cũng cười mà tỉnh.

Lâm quản gia cũng cao hứng ngâm nga một điệu hát dân ca lui xuống, vừa ra khỏi cửa thì thấy An Mi Chi đứng trong sân.

Kỳ thực An Mi Chi là tú nữ đã báo danh nhưng vì trước khi đi Thiệu Châu bị bệnh nặng nên Lâm Cảnh Thần dùng quyền lợi của mình xin cho biểu muội dời một tháng lên kinh.

Về phần An Mi Chi tại sao bị bệnh, e rằng chỉ có Lâm Cảnh Thần mới biết được.

An Mi Chi đến nay mới dần dần khỏe hơn, vừa khỏe liền tới thỉnh an Lâm lão gia, thấy quản gia cao hứng từ trong phòng lão gia ra ngoài, nàng cũng hơi nghi hoặc.

- Biểu tiểu thư khỏe hơn rồi?

Lâm quản gia cười hỏi, câu này không nghi ngờ gì là nhắc nhở An Mi Chi sắp chuẩn bị tiến cung.

- Phải...

Nàng cứng rắn nặn ra một chữ, đầy vẻ không cam lòng.

- Vậy tiểu thư đi gặp lão gia đi, lão nô lui xuống.

Lâm quản gia nhìn nàng, cúi người rời đi.

Từ trong thư phòng của Lâm lão gia ra ngoài, nước mắt trên mặt An Mi Chi chưa khô, như hoa hải đường trong gió mưa vừa kiều diễm vừa mỏng manh.

Lâm lão gia nói, ba ngày sau nàng khởi hành đi Lạc Dương.

Lâm lão gia còn nói, ông không muốn nàng tiến cung làm nữ quan hay cung nữ.

Không làm nữ quan hay cung nữ thì còn có thể làm gì. Ông ấy muốn nàng thay Lâm gia, thay biểu ca tranh giành một phần vinh sủng...biểu ca cũng nghĩ như vậy nhỉ.

Nhưng nàng bất quá chỉ là một nữ tử, có thể có năng lực lớn thế nào?

- Tình chàng ý thiếp sớm chiều đổi thay, dây vàng áo ngọc mới là thật...

Nữ tử toàn thân y phục hồng lảo đảo bước đi, ở chỗ rẽ thình lình bị một bóng đen xuất hiện ôm lấy.

- A...

Tiếng thét còn chưa ra khỏi họng đã bị người ta hôn lên.

- Mi Chi, nàng nhất định phải giúp ta...

Hắn nói bên tai nàng, nữ tử mê li, mắt hạnh chăm chú nhìn dung nhan tuấn tú, cứ thế mà lạc vào, tình chàng ý thiếp sớm chiều đổi thay, dây vàng áo ngọc mới là thật gì đó, nàng đều không nhớ nữa. Giờ phút này cho dù hắn muốn nàng đi chết, nàng cũng sẵn lòng.

Nàng nghĩ, có lẽ, hắn cũng thích nàng, cho dù chỉ thích một chút nhưng hắn cũng đối với nàng khác biệt.

Lâm Cảnh Thần ôm An Mi Chi về khuê phòng của nàng.

Từ trong phòng nàng ra ngoài, hắn cả người xốc xếch đứng trước hồ nước bên cạnh Phân Đào Các.

Nhìn chính mình trong ao y phục và đầu tóc rối loạn, hắn vốc một vốc nước, chà mạnh lên môi mỏng cực đẹp của mình, dường như muốn tẩy đi thứ dơ bẩn nào đó.

“Đinh đinh đinh...” Tiếng chuông bạc lanh lảnh từ phía sau truyền đến_____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui