Thê Tử Của Chàng Câm

Tang Vi Sương híp mắt nhìn một bóng trắng trong đám người, cho dù hắn có cúi đầu trầm mặc, cố sức giấu mình đi nữa thì trong mắt nàng, hắn vĩnh viễn là tiêu điểm nàng dõi theo giữa đám đông, những người khác đều chỉ làm nền cho hắn mà thôi.

- Lâu Kiêm Gia!

Nàng đưa tay nắm ống tay áo của hắn, hắn ngây ngốc quay đầu nhìn nàng, dường như đang dùng ánh mắt để hỏi: Sao nàng lại tới đây?

- Ta không yên tâm.

Chỉ một ánh mắt là nàng có thể hiểu được ý hắn.

Lúc này trên đường phố trăm ngàn năm lịch sử của thành Hoài Châu có hai tướng sĩ mặc khôi giáp cưỡi ngựa cao to từ cổng thành phía Tây Hoài Châu đi đến.

- Hoàng thượng cử mười vạn binh đoạt lại Thiệu Nam, nay nguyên soái Bạc Ngạn dẫn ba vạn binh bảo vệ Hoài Châu!

Giọng của binh sĩ to rõ, vang vọng khắp nơi. Dân chúng nghe vậy chấn động, không có chỉ thị nhưng trong khoảnh khắc mọi người đều quỳ xuống:

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Tang Vi Sương kéo Lâu Kiêm Gia ngồi xổm xuống, nàng biết Phó Họa Khánh sẽ không từ bỏ thành Hoài Châu, Thần nhị gia sẽ không từ bỏ thành Hoài Châu. Cho nên thành Hoài Châu có vốn liếng để đêm đêm sênh ca, Thần nhị gia có tự tin “Tướng sĩ quân tiền bán tử sinh, Mỹ nhân trướng hạ do ca vũ”…….

Khoan đã…….Bạc Ngạn?!

Trong ngàn vạn người chỉ có một mình nàng ngẩng đầu, Bạc Ngạn cưỡi ngựa trắng mặc khôi giáp màu vàng đi ngang người nàng.

Vì tất cả mọi người đều cúi đầu, chỉ có một mình nàng trong giây phút kinh ngạc và sững sờ ngước mặt lên, cho nên vị tướng quân cưỡi chiến mã cũng nhẹ nhàng nhìn về phía nàng.

Cái nhìn ấy rất hờ hững, sau khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy, Bạc Ngạn giống như chỉ nhìn thoáng qua một đóa hoa dại tầm thường ven đường, vẫn tiếp tục oai phong ngẩng đầu đi về phía trung tâm thành.

Khi người đã đi xa, quay đầu mới ngạc nhiên giật mình vì dung mạo kia có bóng dáng của cố nhân.

- Người mặc khôi giáp màu vàng đó là đích tử của Dung Dữ hầu gia? Đương kim nguyên soái do Hoàng thượng thân phong – Bạc đại nhân?

Triệu sư phụ nhìn một quan binh đi xa không kiềm được nói.

Lại Tam ra hiệu cho bọn họ vào nhà:

- Ngoài này bụi lắm, Triệu sư phụ không ngại làm sặc người ta à.

Đoàn người lục tục tiến vào cửa hàng ngọc thạch.

- Làm việc của mình đi.

Triệu sư phụ nói với mấy người hầu rồi nhìn Lại Tam:

- Đang đánh giặc ở Thiệu Nam mà sao vị nguyên soái này lại chạy tới thủ thành Hoài Châu?

Lại Tam lắc đầu:

- Tin thắng trận mới nhất là hai ngày trước đại quân đã đuổi quân Tần chạy tới Thiệu Tây, thu về liên tiếp hai huyện là huyện An và huyện Tường. Tối qua Bạc Ngạn nguyên soái liền lên đường đến Hoài Châu thủ thành.

Tang Vi Sương nghe Lại Tam nói vậy thì hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Người dẫn đầu xung phong đoạt lại hai huyện là Bạc Ngạn, kẻ địch còn chưa chạy về nhà, chưa đến thời điểm chia chác công lao mà đã đưa đưa chủ soái chi viện đến Hoài Châu thủ thành trước.

Bạc Ngạn ơi Bạc Ngạn, cậu vẫn lương thiện dễ gạt như vậy!

Triệu sư phụ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu:

- Hóa ra là thế.

Sau đó ông quay sang nhìn Lâu Kiêm Gia:

- Muộn rồi, Tiểu Lâu theo Tang đương gia về đi.

***

- Tần lão đầu.

Trong ngõ hẻm, một thiếu nữ che mặt vỗ vào lưng ông lão đứng phía trước nàng.

- Tiểu tử kia suốt ngày theo bên cạnh tiểu tổ tông bảo bối của ông! Xem ông làm sao trói hắn đến Tần quốc trước mặt người ta đây?

Tần Linh tức giận nói.

- Nha đầu chết tiệt con ít lải nhải đi, ta không tin tiểu tử kia ngày nào cũng tới đón cậu ta! Chờ một ngày nào đó tiểu tử kia vừa rời khỏi tiểu chủ tử là ta sẽ trói tiểu chủ tử về, không bao giờ tới cái nơi tồi tàn này nữa!

Tần lão đầu cũng thở hổn hển hét lên.

- Ông tốt nhất…….thực hiện nguyện vọng này sớm một chút, con không rảnh dây dưa với ông nữa đâu.

Tần Linh lãnh đạm bỏ lại một câu rồi đi thẳng về phía cuối hẻm không quay đầu lại.

- Nha đầu chết tiệt, sao con không để tâm đến vị hôn phu của con chút nào vậy?

- Vị hôn phu gì chứ, trừ cái mặt coi được ra thì hoàn toàn là một tên đại ngốc. Phu quân của Tần Linh con phải là vương giả trong loạn thế chứ không phải người hầu trong cửa hàng ngọc thạch!

***

Mưa phùn bay lất phất giữa trời, hai người đều không mang theo ô, chỉ tại cơn mưa này đến quá bất ngờ.

Lâu Kiêm Gia dùng ống tay áo rộng che kín đầu Tang Vi Sương, nhưng dù hắn đã cẩn thận từng li từng tí như vậy cũng không theo kịp bước chân của nàng, bèn dứt khoát vươn tay kia ra kéo nàng vào lòng, kề sát nhau như vậy, hắn không tin hai người họ không thể đồng nhịp bước.

Tang Vi Sương sững sờ dưới mưa, quả nhiên bước chân chậm lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn cười ngây ngốc với nàng, đôi mắt màu hổ phách lại lóe lên màu vàng ánh bạc.

- Tiểu Lâu, hai ngày sau là sinh nhật của ta.

Nàng đỏ mặt nói, nước mưa lạnh táp vào mặt nhưng mặt nàng vẫn nóng bừng. Đây là lần đầu tiên nàng vội vã muốn nói cho một người biết sinh nhật của mình.

Dù nàng không nói, hắn vẫn luôn “nhớ đến”.

Hắn cười khẽ, có điều do chính nàng nói ra, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Hi vọng đường đến Thần gia biệt phủ dài hơn một chút, như vậy hắn có thể đi cùng nàng lâu hơn một chút.

Hi vọng cơn mưa này lâu hơn một chút, không lớn không nhỏ, không gây ra bệnh nhưng cần phải chở che, như vậy nàng sẽ ở trong lòng hắn lâu hơn một chút.

Hắn từng cho rằng thế này là vĩnh viễn, hắn có thể ôm Tang Vi Sương đi trong mưa, cười trong gió, họ có thể ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, hắn chơi đùa trong sân, Cẩm Văn đọc sách trong thư phòng, Dương Yên pha trà trong phòng trà, Vi Sương lười nhác nằm lên bức tranh vui vẻ hòa thuận trên bàn……..Hắn cứ tưởng hắn sẽ bình thường mà thỏa mãn như thế sống hết một đời.

***

- Lâu Kiêm Gia!

Nghe tiếng bước chân, Tang Cẩm Văn ở trong phòng chạy ra.

- Hở? Mưa à?

Tang Cẩm Văn dụi dụi mắt rồi lại nhìn Tang Vi Sương và Lâu Kiêm Gia:

- Đại tỷ, Kiêm Gia ca ca, hai người không bị mưa ướt chứ?

- Không sao, rắm to mưa nhỏ!

Tang Vi Sương cười nói.

Tang Cẩm Văn nhăn mũi:

- Đại tỷ, tỷ thô tục quá!

- Đệ đừng gọi đại tỷ thì đâu ai biết ta là nữ!

Vẻ mặt nàng vẫn mang ý cười như cũ, nàng giũ nước trên người xuống, vào phòng Cẩm Văn.

- Ợ…….

Nói cũng đúng, Cẩm Văn gật gật đầu, vậy nói tới nói lui là tại mình?

- Lâu Kiêm Gia!

Tang Cẩm Văn la lên, đôi tay như ngọc của Lâu Kiêm Gia duỗi về phía hắn, trong lòng bàn tay là hai khối ngọc thạch.

- A ha, Kiêm Gia ca ca tốt nhất!

Tang Cẩm Văn nhận lấy hai khối ngọc thạch kia, nhìn kỹ thì thấy trên một khối có vài đoạn “Luận ngữ” được khắc rất cẩn thận, khối còn lại thì khắc ảnh của Khổng phu tử.

- Thứ gì thế?

Tang Vi Sương ló đầu qua.

Cẩm Văn thấy vậy thì vội giấu đồ vào ngực:

- Chỉ là hai khối đá chặn giấy đệ muốn Lâu Kiêm Gia làm cho đệ mà thôi.

Không ngờ Kiêm Gia ca ca lại làm nghiêm túc đến vậy!

Tang Cẩm Văn buông tay ra:

- Được rồi, tỷ muốn xem, đệ cho tỷ xem là được.

- Woa, tuy ngọc này rất bình thường nhưng điêu khắc được lắm.

Tang Vi Sương nhìn, khen ngợi.

Lâu Kiêm Gia nghe vậy đỏ mặt, có điều hai người kia đều không ngờ hai khối ngọc thạch chặn giấy này là do hắn tự tay khắc dựa theo mẫu trong cửa hàng ngọc thạch, khi họ biết chuyện này đã là rất lâu về sau.

- Đại tỷ, ngày mốt là sinh nhật tỷ!

Sau khi xếp gọn hai khối đá bảo bối Lâu Kiêm Gia cho, Tang Cẩm Văn chạy đến cạnh Tang Vi Sương.

- Xem như tiểu tử đệ có lương tâm!

Tang Vi Sương nghe giọng nói non nớt của Cẩm Văn thì trong lòng vui thích, nàng đang mong đợi tiểu tử này sẽ tặng quà gì cho đại tỷ đây.

- Đại tỷ, tỷ dẫn đệ ra ngoài đi dạo nha?

Hai mắt Cẩm Văn sáng lên, hắn tới thành Hoài Châu lâu như vậy mà chưa được đi dạo tử tế đây này!

- Hở………?

Cả người Tang Vi Sương nhất thời mềm lại, nàng bất lực nhìn Lâu Kiêm Gia đang cười ngây ngốc ở cách đó không xa:

- Tiểu Lâu, qua đây, ta giúp ngươi thay y phục ướt trên người.

Cẩm Văn chau mày nói ngay:

- Đại tỷ, đệ thay y phục giúp huynh ấy cho, tỷ đừng lảng sang chuyện khác mà!

Vừa nói Cẩm Văn vừa ân cần cầm lấy y phục của Lâu Kiêm Gia.

- Thành Hoài Châu giới nghiêm.

Tang Vi Sương nhìn quanh, nghĩ ra một lý do tệ hại.

- Hừm, đại tỷ không muốn dẫn đệ ra ngoài thì có, đệ không phải là tiểu hài tử nữa, sẽ không chạy lung tung đâu.

Cẩm Văn nhanh nhẹn cởi y phục ướt của Lâu Kiêm Gia ra, Lâu Kiêm Gia cầm lấy y phục khô sạch sẽ chậm rãi mặc vào.

- Với lại đệ nghe Vấn Ngọc tỷ tỷ nói ngày mốt là Đào hoa yến mỗi năm một lần ở thành Hoài Châu đó! Đệ rất muốn đi xem!

Cẩm Văn nôn nóng sắp khóc cho Tang Vi Sương thấy.

- Đào hoa yến?

Tang Vi Sương nhướng mày, sinh nhật nàng sao lại trùng hợp gặp phải yến hội? Còn mang cái tên ướt át như vậy nữa chứ.\

Editor:Bạc tướng quân chính thức lên sàn! *tung bông tung hoa*

À cái vụ Thiệu Nam Thiệu Tây tác giả viết loạn hết cả lên, lúc thế này lúc thế khác, giờ mình chả biết đường nào mà lần nữa, với lại mỗi chương tác giả chỉ nhắc thoáng qua, nên muốn gom lại sửa 1 lượt mình cũng chả biết bắt đầu từ đâu. Cho nên, trên kites mình sẽ giữ nguyên như trước giờ, mong các bạn thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui