Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu Dịch


Phong Hằng lắc đầu.

Hắn cùng Tống Sư Trúc lúc trước có chút sâu xa, chú ý tiểu cô nương người ta nhiều năm, đương nhiên biết nàng không phải người như thế, chỉ là Phong gia không lớn hơn Tống gia, nương hắn có lo lắng như vậy là tự nhiên.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Nương từng gặp Tống phu nhân, Tống phu nhân đối đãi con cái như thế nào, nhà cao cửa rộng coi như lễ nghĩa chút, chú ý cách đối nhân xử thế đều là hào phóng như tắm gió xuân, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Tống cô nương hằng ngày ở bên cạnh nương học tập, chắc là sẽ không như vậy.”
Triệu thị cũng cảm thấy là đạo lý này.

Lúc đó khi Phong phụ còn chưa qua đời, nàng cũng chưa từng đi kinh sư, một mực ở trong nhà hầu hạ nương của phu quân, giáo dưỡng nhi tử, đối với cách làm việc của những đại hộ nhân gia này liền không hiểu rõ lắm.
Chỉ là con trai giải thích một chút, nàng đột nhiên cảm thấy con dâu cả có chút họa hổ thành khuyển.


Nàng nhịn không được nhìn Phong Hằng một chút, trên mặt Phong Hằng nở nụ cười, rất tự nhiên, cũng làm cho Triệu thị nhìn không ra hắn có phải đang châm chọc đại tẩu nhà mình hay không.
Sau khi Phong Hằng rời đi, Triệu thị càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nói với một ma ma vén rèm đi vào: “Ngươi cảm thấy Hằng nhi có phải có ý kiến với tẩu tẩu hắn hay không?”
Từ ma ma trên đầu có một búi tóc tròn, đầu tiên là tiến lên bày đồ ăn trong hộp ra.

Triệu thị vừa nhìn thức ăn, liền biết là Hoàng thị xuống bếp làm, đột nhiên đau đầu.

Không giống với lời nàng vừa nói với nhi tử, nàng có chút cảm thấy Hoàng thị quá cố chấp.
Trước đó nàng đã nói với trưởng tức, mấy ngày nay trong nhà nhiều người, không cần nàng tự mình xuống bếp, quá cực khổ.

Chính là trước đó khi trong nhà ít người, nàng cũng khuyên Hoàng thị vài lần, nhưng không biết là Hoàng thị nghe không hiểu, hay là thích làm như vậy, vẫn làm theo ý mình.
Từ ma ma bày thức ăn nóng đầy bàn, lại bày mấy đũa đồ ăn cho Triệu thị, mới cười nói: “Phu nhân muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Triệu thị trừng nàng một cái.

Từ ma ma mới tiếp tục nói: “Nếu là ta, đại thiếu nãi nãi quả thật câu nệ một chút.”
Mắt nàng đảo quanh bàn thức ăn một vòng, lắc đầu, đem chuyện Hoàng thị tự tay cởi mũ cho Phong Ngọc Kiều nói ra.
“Đại thiếu nãi nãi muốn có thanh danh tốt, chuyện này không khó lý giải.


Chỉ là nàng là đường tẩu của Kiều nhi, hạ mình đến mức này, ở nhà còn chưa tính, nếu ở bên ngoài, không chừng sẽ có người nói thái thái ngược đãi nhi tức đấy.”
Mấu chốt là, Hoàng thị làm những việc kia, Triệu thị chưa từng yêu cầu nàng ta làm, Từ ma ma ở một bên nhìn thấy đều kêu oan cho phu nhân nhà mình.

Không có ai là trời sinh đã thích làm việc, nếu nói Hoàng thị tính tình nhát gan sợ đắc tội người khác, nhưng có một số việc thái thái khuyên cũng khuyên qua, nói cũng đã nói, Hoàng thị vẫn như cũ vẫn cố chấp làm.
Triệu thị sửng sốt một chút, ngược lại không nghĩ tới tầng này.
Nàng thủ tiết nhiều năm, bên người ngoại trừ con trai ra thì chính là hạ nhân, tuy nói cuộc sống có chút tịch mịch, nhưng cũng luôn luôn bình ổn vô sự, chưa từng đùa nghịch tâm nhãn với người khác, phản ứng đối với những chuyện này cũng có chút chậm.
Nàng thở dài: “Năm đó sau khi phụ thân Hoàng thị qua đời, trong nhà đều là do nương cùng nàng bán đồ thêu chống đỡ, ta chính là nhìn nàng có sự dẻo dai, người lại thành thật, mới dạm ngõ được cho Thận nhi.

Không nghĩ tới trong bụng cũng có nhiều tâm nhãn như vậy...!Ngươi đã nhìn ra, lúc trước sao không nói với ta?”
Từ ma ma cười: “Mấy lần trước ta vừa nói đại thiếu nãi nãi, thái thái liền khen nàng hiểu chuyện tài giỏi.

Ta tội gì tranh cái miệng này với phu nhân? Hôm nay cũng là thái thái nhắc tới chuyện trước, ta mới nói thêm vài câu.


Nhưng không phải cố ý muốn châm ngòi tình cảm giữa nương cùng nhi tức các ngươi.

Lại nói phu nhân không thích ra ngoài, đại thiếu nãi nãi ở nhà làm thì cũng làm, chỉ cần canh cửa chặt chẽ, nàng ta là tâm tư gì cũng không truyền ra bên ngoài được.”
Hoàng thị làm việc ân cần chu đáo như vậy, trong nhà sớm đã có tiểu nha hoàn nói thầm tính tình thái thái trở nên khắc nghiệt.

Chỉ là Từ ma ma nhìn chủ tử nhà nàng mỗi ngày đều vui vẻ hớn hở, nghĩ Hoàng thị là vứt mị nhãn cho người mù, nàng cũng không đành lòng nói ra.
Triệu thị cũng không đến mức giận chó đánh mèo Từ ma ma, trời sinh tính cách nàng không thích tranh chấp với người khác, ngay cả huyên náo nhiều năm cũng có thể nhìn thoáng, từ trước đến nay rộng rãi, chính là cảm thấy mỗi ngày mình tiếp xúc với Hoàng thị, thế mà đều không cảm nhận được tâm tư của nhi tức, thật sự là mấy năm nay quá bình tĩnh, già nên hồ đồ.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Sau này ta cũng không khuyên Hoàng thị, nàng thích làm gì thì làm đi.” Chỉ là trong lòng chung quy có chút không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận