Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu Dịch


Đi theo mấy người ở trong phòng, Kim ma ma không phát hiện biểu cảm của hai người này nói: “Có lẽ là tổ tôn liên tâm đi, lão thái thái vừa xảy ra chuyện, đại tiểu thư liền cảm ứng được.” Nàng nhìn Tống Sư Trúc cười nói, “Đại tiểu thư có hiếu tâm như vậy, sau này nhất định sẽ có phúc báo.”
Tống Sư Trúc liền cười nhẹ một tiếng.
Dù sao lão thái thái còn chưa tỉnh lại, mọi người chỉ nói sơ qua vài câu, cũng không có tâm tư đảo quanh ở trên đây.
Nửa canh giờ sau, đại phu quản sự mời tới rốt cuộc cũng tới, lão đại phu bắt mạch cho Tống lão thái thái xong, lại nghe Kim ma ma nói sơ về quá trình cứu chữa, thở ra một hơi thật sâu: “May mắn các ngươi sớm phát hiện, hai tháng qua thời tiết quá lạnh, trong huyện không ít lão nhân khó chịu phát tác, bên người không có ai chiếu ứng, lập tức đi mất mấy người.”
Đại phu này là đại phu nổi danh nhất Nhân Hiển Đường trong huyện, y thuật cao minh, Tống huyện thừa nghe xong còn chưa lên tiếng, Kim ma ma đã nói: “Ta cũng cảm thấy quá nguy hiểm.” Nếu lão thái thái thật sự xảy ra chuyện, cho dù không phải do mình ta sơ sẩy, cuộc sống sau này của Kim ma ma cũng sẽ không quá tốt.

Giờ khắc này, nàng ngược lại thật lòng cảm tạ đại tiểu thư.
Hai người lại trao đổi một hồi, tình hình bệnh nhân không tệ, lão đại phu cũng không nói nhiều, giải thích vài câu rồi kê đơn cho lão thái thái.
Mắt thấy thời gian đã sắp canh ba, lão thái thái còn chưa tỉnh lại, Tống huyện thừa đã quyết định tối nay ở Thiên Hi đường trông coi, hắn cho Lý thị một ánh mắt, Lý thị lập tức nói: “Hai tiểu cô nương các ngươi, ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, đều trở về đi ngủ.


Người ở đây nhiều như vậy, không thiếu hai người các ngươi.”
Tống Sư Trúc cất giọng đáp ứng, vừa rồi nàng ra ngoài tâm hoảng giống như muốn nhảy ra ngoài, bây giờ lại gió êm sóng lặng, lão thái thái hẳn là không có chuyện gì.
Tống Nghiễn lại có chút không yên lòng.
Tối nay lúc chính viện có động tĩnh, nàng đã nghe được.

Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc, trong đêm đông giá rét truyền đi rất xa, sợ là nha hoàn thiếp thân của nàng không dám ra ngoài, Tống Nghiễn lo lắng tổ mẫu đã sinh ra dũng khí một mình ra cửa, vừa vặn bắt được một màn Tống Sư Trúc sai người bắt nha hoàn gác đêm kia.
Trong lòng Tống Nghiễn thật ra là muốn ở lại với lão thái thái, nhưng nàng nhìn đại bá và đại bá nương sắc mặt nghiêm túc, môi giật giật, rốt cuộc không dám lên tiếng.

Sau khi nàng trở về phòng, càng nghĩ càng hối hận, nhưng lại không có can đảm đến chính phòng.

Nha hoàn nhìn ra, cười nhạo nói: “Cô nương đi thì có thể làm gì, bên cạnh lão thái thái nhiều người như vậy, cô nương đứng ở bên cạnh cửa cũng không có chỗ.”
Tống Nghiễn cắn cắn môi, nói: “Đừng nói nữa!”
Tối nay lần thứ hai Tống Sư Trúc được nương đưa về phòng, chỉ là lần này Lý thị không rời đi, nàng cởi xiêm y, chỉ mặc áo trong trắng như tuyết, nằm chung giường với khuê nữ, hai người chen chúc ở một chỗ, vô cùng ấm áp, tay chân lạnh lẽo của Tống Sư Trúc lập tức ấm lại.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy cánh tay Lý thị muốn nhắm mắt.

Cho đến lúc này, Lý thị mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao Trúc nhi biết lão thái thái bị bệnh?”
Vừa rồi nàng và tướng công đều cảm thấy Tống Sư Trúc không nói thật.

Tống Sư Trúc từ nhỏ đã có khả năng, vừa nằm xuống giường liền ngủ ngay lập tức, sao có thể không ngủ được.

Còn nữa, Tống Sư Trúc nhìn hoạt bát, nhưng trong xương lại là một người nhát gan.

Từ việc nàng không muốn đắc tội Trương gia ép buộc mình dự tiệc là có thể nhìn ra được, cho dù ở nhà được sủng ái, nửa đêm đánh thức lão thái thái, Tống Sư Trúc không nắm chắc cũng sẽ không làm lung tung.
Tống Sư Trúc còn chưa trả lời, đã nghe Lý thị nói không ngừng, đột nhiên bật cười.

Nương nàng nói nhiều như vậy, tối nay nhất định là bị dọa sợ.

Nàng ôm lấy Lý thị, cọ lên mặt nương mình một cái, lại hôn một cái.
Lý thị lập tức ngừng lại, vốn định dạy dỗ nhi nữ một chút, nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống.
Tống Sư Trúc cũng không nghĩ nhiều.


Chuyện xảy ra đêm nay, tuyệt đối là tình huống hiểm trở nhất mà nàng từng gặp trong đời này.

Không giống với những trận tiểu đả tiểu nháo bình thường của nàng, nàng thật sự là cướp mạng người từ trong tay Diêm Vương gia.
Nghĩ đến lão thái thái còn đang trên giường bệnh, lòng nàng còn sợ hãi nói ra ác mộng đêm qua mình gặp phải: “Ta vẫn luôn có một loại dự cảm, lo lắng lão thái thái xảy ra chuyện.”
Kim ma ma nói tổ tôn Liên Tâm, Tống Sư Trúc cảm thấy vẫn không giống.

Lúc đó nàng cảm giác giống hệt với mấy người nàng khi trở lại Trương gia, luôn cảm thấy sẽ bị đâm sau lưng.
Từ nhỏ Tống Sư Trúc vận thế đã rất tốt, chỉ là Lý thị dường như không thích truyền bá thanh danh vận khí tốt của nàng trong phủ, bản thân Tống Sư Trúc cũng cẩn thận, dần dà, trong phủ không còn ai để ý nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận