Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu Dịch


Một câu cuối cùng, ngữ khí Lý thị có chút cao ngạo.

Tống Sư Trúc trong lòng có ý.

Bị Lý thị nói như vậy, ngược lại làm nổi bật những lo lắng kia của nàng giống như là vô dụng.
Tống Sư Trúc đột nhiên cảm thấy có phải mình hơi lo xa rồi hay không.

Cái gì quan lớn một cấp đè chết người, quan trường như chiến trường, ở chỗ Lý thị thế mà một bộ bình yên tự đắc.
Nhưng vừa rồi Trương phu nhân là một Tri huyện thái thái, lại cúi đầu trước Lý thị.

Trương gia khúm núm như vậy, không chừng sẽ âm thầm dùng đại chiêu.

Tống Sư Trúc hàm súc biểu đạt băn khoăn của mình, Lý thị hừ một tiếng: “Nhưng mà một tri huyện xuất thân nông hộ, để hắn ngáng chân đi, nhà chúng ta cũng không phải không có người chống lưng.”
Tống gia bọn họ từng xuất hiện bao nhiêu cử sĩ, tiền triều còn có một vị tổ tiên từng làm học sĩ nội các.

Mặc dù Tống thị ở triều đại này trước mắt còn chưa xuất hiện quyền thần địa vị cao, nhưng toàn bộ Tống gia vẫn luôn vùi đầu vào việc này để nỗ lực.
Lý thị hoàn toàn không lo lắng Trương tri huyện đâm dao sau lưng, giống như nàng vừa nói, tộc nhân có tiền đồ, Tống thị liền có sức mạnh, địa vị Tống huyện thừa có thể ngồi an ổn.
Tống Sư Trúc cũng nghĩ tới hàng năm trong tộc tế tổ thiên nam địa bắc đông đảo thúc bá bàng chi chạy về.

Nàng sờ lên ngực của mình, rất muốn nói cho nương mình biết, cho dù Tống gia có nhiều trợ lực như vậy, hẳn là cũng chỉ có thể phát huy một chút tác dụng.
Không trách nàng tiêu cực như vậy.
Ông trời lúc này đã hạ tiền vốn lớn rồi.
Đời này làm khuê nữ của một quan gia chính bát phẩm, Tống Sư Trúc không chỉ có kỹ thuật đầu thai vô cùng tốt, từ nhỏ đến lớn cũng là vận khí không tệ, ra ngoài nhặt bạc thì không nói, mỗi lần cùng các tỷ muội trong tộc xuống đất đánh cược, nàng nhắm mắt cũng có thể thắng.
Nhưng nàng và Trương gia tựa như trời sinh xung khắc, trở về Trương gia đều phải chịu chút thương tổn nhỏ.

Hôm nay không cẩn thận làm ngón tay bị thương, lần trước bị trẹo chân, lần trước khi Trương tri huyện vừa tới nhậm chức, nàng vừa ra khỏi cửa Trương gia đã nôn mửa không ngừng, trong lòng luôn có một dự cảm không lành.
Từ lúc sinh ra đời này, Tống Sư Trúc chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Ông trời liên tiếp nhắc nhở nàng ba lần a.
Tiểu đường muội bên cạnh cảm giác tồn tại cực thấp, Tống Sư Trúc vừa mở miệng, liền nói nhiều không dừng được.


Lý thị nghe khuê nữ lải nhải nói, cảm thấy có chút buồn cười.
Sáng sớm khuê nữ ở trong xe ngựa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ cảm thấy hôm nay mình gặp tai ương đổ máu.

Bây giờ rốt cuộc ứng nghiệm, càng là hoạt bát không chịu được.
Lý thị đối với loại chuyện này từ trước đến nay bán tín bán nghi, thời điểm không tin nhiều hơn so với lúc tin, nàng trầm tư một chút, lại nhìn ngón tay bị thương khuê nữ làm chứng cứ, vừa định nói ngày mai đi dâng hương bái lạy, nha hoàn bên cạnh đột nhiên cất giọng giòn tan: “Phu nhân, tiểu thư đây không phải là cô gia tương lai của nhà chúng ta sao?”
Tống Sư Trúc: “..." Chẳng lẽ nàng thật sự quanh năm bất lợi, vận khí không linh? Tống Sư Trúc nhanh chóng xoay người, nhìn theo ngón tay nha hoàn.
Tuyết đọng ven đường cao ba tấc, Phong Hằng ngoài thân mặc một bộ áo choàng màu đen, thân trong trắng như hạc giấy, đang đứng trước mặt nàng.
Tống Sư Trúc nhìn đi nhìn lại, tên hạc tiêu kia nàng đã gặp qua hai lần, đúng là vị hôn phu đính hôn xong sẽ ra ngoài du học của nàng.

Hơn nửa năm nay Tống Sư Trúc chỉ nghe tin mà không thấy người, bây giờ lại nhìn thấy một người sống sờ sờ cùng một tiểu cô nương ở trong một gian tiệm vàng.
Tống Sư Trúc lập tức cảm thấy trên đầu xanh mơn mởn!
Lý thị nhẹ nhàng cười, nói: “Hôm nay trước khi ngươi ra cửa có dự cảm được còn có một màn này hay không?”
Tống Sư Trúc nửa ngày không có phản ứng, vẫn là Tống Nghiễn cố lấy dũng khí nhỏ giọng phá vỡ yên tĩnh: “Chắc là hiểu lầm?”
Tống Sư Trúc cảm thụ một chút trực giác hoàn toàn không có một tia động tĩnh, phụ họa nói: “Ta cũng cảm thấy thế.” Nàng xoay người nói với nha hoàn: “Nếu đã gặp, sao có thể không chào hỏi, đi xuống nói cho Phong Hằng, Tống phu nhân nhìn thấy hắn, mời hắn tới nói chuyện.”

Lý thị thấy Tống Sư Trúc một bộ dáng hoàn toàn không sợ đập nồi, cười mà không phải cười, tức giận nói: “Ngươi thật đúng là có lòng tin đối với Phong tiểu tử.”
Tống Sư Trúc: “Nương là trưởng bối, Phong Hằng du học trở về, vốn nên chủ động tới cửa thỉnh an.

Lúc này trên đường gặp phải, càng nên tới hành lễ.”
Người là chính nàng nhìn trúng, trong lòng Tống Sư Trúc đối với nhân phẩm của hắn vẫn có mấy phần nắm chắc.

Cái loại tiết mục máu chó bởi vì hiểu lầm mà sinh ra kia, nhất định không thể xuất hiện.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận