Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu Dịch


Tống Sư Trúc nghĩ tới Tống tiểu đệ lúc trước ở trước mặt nàng dốc sức bảo đảm vị tỷ phu tương lai này, trong lòng lại có thêm chút tự tin.

Hơn nữa, trước khi nàng xui xẻo, ông trời cũng sẽ nhắc nhở.

Không có dự cảm chính là chuyện tốt.
Lý thị cười nhìn Tống Sư Trúc, trong lòng Lý thị biết rõ những chuyện con cái làm sau lưng nàng.

Nếu không phải lúc trước nàng khảo sát tài phẩm của Phong Hằng, việc hôn nhân này của Tống Sư Trúc, ngay từ đầu nàng đã không đồng ý.
Nàng nhìn kỹ hai người trong tiệm, trong mắt đột nhiên toát ra hứng thú, nói với nha hoàn đang chờ hiệu lệnh: “Làm theo lời tiểu thư.”
Nha hoàn theo phân phó của Lý thị, lập tức đi làm.

Trong quá trình chờ đợi, Tống Sư Bách đứng ngồi không yên đối diện Tống Sư Trúc còn luống cuống hơn cả người đội nón xanh trên đỉnh đầu, khiến cho Tống Sư Trúc vốn cảm thấy không có gì lớn, cũng bắt đầu có chút lúng túng.
Không bao lâu, sau lưng nha hoàn liền mang theo một đoàn người tới.


Từ xa đến gần, Phong Hằng dẫn đầu, tiểu cô nương thứ hai, tiếp theo chính là tùy tùng của hai người.
Cách cửa sổ xe, Tống Sư Trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Hằng, lại nhìn tiểu cô nương ngũ quan sau lưng cùng hắn tựa như cùng khuôn mẫu in ra, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng.
Hôn nhân của nữ tử cổ đại rất chú trọng đến lời của phụ mẫu, cùng người mai mối.

Hôn sự này của Tống Sư Trúc xem tự nàng chủ trương.
Phong Hằng là người mà nàng chọn dưới sự đề cử cực lực của đệ đệ nhà mình, tự mình đưa ra quyết định chọn vị hôn phu.
Lý thị vẫn không hết sức hài lòng.

Bây giờ sự thật chứng minh ánh mắt cùng vận khí của Tống Sư Trúc đều thập phần đáng tin cậy, Tống Sư Trúc trong lòng không khỏi buông lỏng.
Tống Nghiễn trong lòng cũng thả lỏng, nàng thật sự không muốn để cho đại đường tỷ vừa thấy nàng liền nhớ tới tình cảnh xấu hổ vị hôn phu Hồng Hạnh xuất tường.
Tống Nghiễn nhìn đại đường tỷ đang hiện lên vui sướng trên mặt, trong mắt lóe lên vẻ cực kỳ hâm mộ, lại ảm đạm thở ra một hơi.
Đường tỷ phu chẳng qua chỉ là một tú tài mà thôi, Tống Sư Trúc còn có thể cao hứng thành như vậy, nghĩ đến mấy năm qua tiểu di nương ở bên tai nàng nói cưới hỏi cao thấp, Tống Nghiễn không khỏi có chút bối rối.
Bởi vì vội vã đi ra từ trong tiệm, nón tuyết của Phong Hằng bị gã sai vặt phía sau cầm trong tay, vừa vặn lộ ra một khuôn mặt thanh quý tuấn tú góc cạnh rõ ràng, mặt như quan ngọc, khí chất nội liễm, lúc không cười mặt mày mang theo vài phần thanh nhã cùng lãnh đạm xa cách ngàn dặm.
Trắng rồi, gầy rồi.
Sau khi giảm cân cằm và mặt Phong Hằng biến hóa lớn như vậy.
Quả nhiên mập mạp đều là tiềm lực!
Tống Sư Trúc kinh hỉ qua đi, theo bản năng nhìn về phía Lý thị.

Nàng cũng biết, ý kiến của Lý thị đối với Phong Hằng phần lớn là bắt nguồn từ bề ngoài không quá tuấn tú của hắn.
Lý thị có một loại tâm thái tự tin quá đáng.

Luôn cảm thấy con gái mình ưu tú chỉ có nam tử xuất sắc nhất thế gian mới xứng.

Mỗi lần Tống Sư Trúc cảm nhận được tâm tình kiêu ngạo dưới bề ngoài lạnh nhạt của nương ruột, luôn vô cùng áp lực.
Nương ruột thật sự quá coi trọng nàng.


Tống gia bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp, mới khiến trong nhà yên tĩnh.

Nàng tìm ở đâu một phu quân thủ thân như ngọc.

Giá trị dung nhan của Phong Hằng có chút khuyết điểm, ngược lại càng đáng tin cậy hơn.
Bây giờ Phong Hằng dung mạo biến hóa, Tống Sư Trúc ngược lại có chút buồn rầu.
So với khuê nữ được tiện nghi còn buồn rầu, trong lòng Lý thị chính là kinh hỉ.
Từ khi khuê nữ lên mười tuổi, Lý thị đã đi khắp nơi nhìn tuấn kiệt trong huyện.

Những năm này không phải không có người thích hợp, trong tộc có rất nhiều người giúp đỡ mai mối kéo dây, ngay cả tỉnh thành cũng có không ít quan thái thái lấy lòng.
Nhưng Lý thị lại không muốn khuê nữ gả quá xa, mấy năm nay nàng vẫn luôn tìm đối tượng trong huyện.

Lý thị nhận ra phong Hằng thời gian còn sớm hơn hai tỷ đệ Tống Sư Bách và Tống sư Trúc một chút.

Thiếu niên Phong Hằng đi theo nương ruột ra ngoài dự tiệc, thiếu niên mười mấy tuổi như chi lan ngọc thụ, mày kiếm mắt sáng, vô cùng xuất sắc.


Lý thị thấy hắn liền nhớ thương.

Không biết có phải do thức ăn trong nhà quá tốt hay không, thân hình Phong Hằng như cá nóc phì nhiêu.
Ngày ấy Tống phủ khoản đãi học sinh trúng bảng, Lý thị thấy Phong Hằng, trong lòng có chút thất vọng.

Phụ thân đột tử, hắn cả đời ở lại Hàn Lâm viện, cũng không có thành tích gì.

Sau khi phụ thân hắn chết triều đình theo lệ ban cho nghi thức hạ táng, người nhà tuy có một mỹ danh "Hàn Lâm hậu", nhưng cũng chỉ như vậy.

Lúc trước Lý thị nhìn trúng Phong Hằng, chủ yếu là nhìn trúng tài của hắn.
Phong Hằng là người đứng đầu bảng, văn chương linh khí mười phần, tài học và công danh của bản thân đã đủ rồi, nhưng lại béo đến mức giống như bánh hấp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận