Loa Sư lập tức hỏi: “Sau này cái lò này sẽ cháy sao?” Nàng chính mắt thấy trực giác cổ quái của tiểu thư nhà nàng trở thành sự thật như thế nào, đối với Tống Sư Trúc xưa nay tin phục.
Vừa nói, Loa Sư vừa đánh giá lò lửa bằng đồng, hận không thể nhìn ra phía trên có phải có vấn đề hay không.
“...!Không, là quá phí than.” Lửa cháy rất nghiêm trọng có được không, trời lạnh thế này, cửa cũng dùng rèm bông thật dày che lại, trong ngoài không thông gió, rất dễ dàng ủ thành đại họa.
Hơn nữa, cho dù không sợ cháy, tiết kiệm than cũng là rất cần thiết.
Nàng vận khí tốt, thành tiểu thư Tống gia, nhưng huyện Phong Hoa không tính là huyện giàu có, xung quanh dân nghèo ăn không no bụng vẫn còn có.
Nàng có thể sống cuộc sống không lo ăn mặc như vậy, há miệng ra có cơm ăn đã là phúc khí, người phải tích phúc mới được.
Trong lòng có một đống đạo lý lớn, Tống Sư Trúc thở ra một ngụm khí trắng mang theo mùi sữa.
Trời lạnh vừa vào cửa đã có sữa bò nóng uống, thật sự rất tiếc phúc.
Vết thương rắc thuốc trị thương có chút ngứa, Tống Sư Trúc dứt khoát nghĩ chút chuyện khác để dời lực chú ý.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi phát sinh trên đường về, trong lòng nàng không được tự nhiên cho lắm.
Vị hôn phu trở nên anh tuấn như hoa, mặc dù không tương xứng với dự tính ban đầu của mình, tóm lại là thay đổi theo hướng tốt.
Trong lòng Tống Sư Trúc hơi có chút phức tạp, vùng vẫy một lát, cũng không tiếp tục xoắn xuýt ý nghĩ trước đó.
Nếu để cho người ta biết nàng cảm thấy vị hôn phu quá tuấn tú không tốt, khẳng định sẽ cảm thấy nàng già mồm cãi láo.
Loa Sư đã quen với tật xấu của tiểu thư nhà nàng, cười cười, do dự một chút, vẫn là rút lò lửa đi.
Dù sao trong phòng có giường, cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu.
Mùa đông trời lạnh, hoa cỏ trong sân nhỏ trụi lủi, lộ ra thập phần quạnh quẽ.
Phong Hằng vừa tiến vào chính viện, liền bắt gặp đại tẩu Hoàng thị đang đứng dưới hành lang nói chuyện với nha hoàn, hắn dừng một chút, cùng biểu muội dừng lại hành lễ.
Thân hình Hoàng thị gầy gò, mặc một thân áo bông trắng, trên đầu búi búi tóc, có lẽ là không nghĩ tới sẽ ở chỗ này nhìn thấy bọn họ, tay chân có chút luống cuống.
Nửa ngày Hoàng thị mới trấn định lại, đỏ mặt đáp lễ: “Vừa rồi nương và thím còn đang nói các con, ta nghĩ các con hẳn là sắp trở về rồi.”
Mí mắt Phong Ngọc Kiều nhảy dựng: “Nương ta ở bên trong?”
Thấy Hoàng thị gật đầu, Phong Ngọc Kiều lập tức có dự cảm không ổn, nương nàng nhiều năm không con, nửa năm trước sau khi sinh hạ đệ đệ, vẫn lên kế hoạch làm sao nở mày nở mặt trước mặt đại bá nương, không nghĩ tới vừa đến đã hành động.
Trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng nương nàng lớn giọng: “Là Ngọc Kiều cùng Hằng nhi trở về sao? Chị dâu cũng thật là, tôi đã nói Ngọc Kiều giống như con khỉ, chị dâu còn cưng chiều cô ấy như vậy, để Hằng nhi ở bên cô ấy cả ngày.
Cũng không biết về sau Hoài nhi có vận khí nào để ca ca dẫn ra ngoài chơi không.”
Nghe thấy tên đệ đệ, đầu Phong Ngọc Kiều lập tức liền đau, Hoàng thị không hiểu ý, cười nói: “Nhị thẩm đang gọi các ngươi đấy, muội muội và nhị đệ mau vào uống chén trà nóng sưởi ấm thân thể đi.” Nói xong liền vén rèm cho bọn họ.
Phong Ngọc Kiều vội vàng nói: “Tẩu không cần khách khí như vậy, chúng ta tự mình đến là được.”
Hoàng thị cười: “Không có gì lớn, các ngươi mau vào đi, nếu không nhiệt khí trong phòng đều sẽ bị tiêu tán mất.” Biểu tình trên mặt nàng vô cùng ôn nhu, Phong Ngọc Kiều nhìn mà nói không ra lời cự tuyệt.
Trong lòng Phong Ngọc Kiều nhăn nhó một chút, trong lòng đánh giá đối với đại đường tẩu cao hơn rất nhiều.
Đợi nàng vào nhà, Hoàng thị lại nhẹ chân nhẹ tay giúp nàng cởi mũ và áo khoác da, động tác thành thạo không kém, nhìn qua ngày thường cũng làm không ít.
Phong Ngọc Kiều cắn môi, đột nhiên cảm thấy đại bá nương có chút quá đáng, Hoàng thị như vậy, có khác gì nha hoàn bên cạnh Tống cô nương.
Hoàng thị đối với ánh mắt thương hại của Phong Ngọc Kiều tựa hồ không có cảm giác gì, nở nụ cười nói: “Đừng đứng ngốc đấy, ta đi xuống bếp xem có sữa trâu ấm hay không, loại thời tiết này không thể để thân thể lạnh được.” Phong Ngọc Kiều lại từ chối một phen.
Phong Hằng đã không còn cảm thấy kinh ngạc, Hoàng thị xưa nay chỉ biết làm chút công phu mặt ngoài.
Lúc nàng vừa mới gả vào, hắn cũng cảm thấy chị dâu này hết sức hòa khí.
Hắn nhìn Hoàng thị như nha hoàn, trong lòng có chút không được tự nhiên, dứt khoát vòng qua bình phong, mắt không thấy ngồi xuống.
Trong phòng có hai phụ nhân đang ngồi trên giường gạch, nương Triệu thị của hắn cúi đầu im lặng uống trà, nhị thẩm đối diện cả người vàng óng ánh, hiển nhiên đã sớm nghe thấy bọn họ nói chuyện, vừa thấy bọn họ trên mặt liền mang nụ cười thân thiết, sẵng giọng: “Linh Nương là tẩu tử, chính là biết chăm sóc người.”