Thế Tử Gia Đừng Làm Loạn!


Lý Tử Kính mặc một thân áo đen may thêu tinh tế, thân hình khôi ngô cao lớn, vừa nhìn liền biết hắn chính là một vương công quý tộc, trông rất có phong phạm vương giả.Nhìn dáng dấp nghẹn lời của hắn, đại ca Giang Hoài Tín của Phương Hoa nở nụ cười:"Ta là đại ca của nàng, Giang Hoài Tín, ngài là Thế tử gia sao?"Nếu là ca ca, vậy thì dễ nói chuyện! Uy Viễn Đại tướng quân rất ít khi cười với nam nhân, nay lại nhe răng ha hả cười to, khách khí tự xưng: "Tại hạ Lý Tử Kính, thời gian tới mong được đại ca chiếu cố nhiều hơn!""Còn có ta, ta nà (là) nhị ca! Giang Hoài Đức!" Giang Hoài Đức nói sang sảng, hào phóng vỗ vỗ cánh tay Uy Viễn Đại tướng quân, muội muội thực sự quá tốt mà, tuyển chồng lại chọn ngay một đại tướng quân, để cho các ca ca mất hết uy phong a!Giang Hoài Tín vừa mới cập quan, chẳng qua mới qua hai mươi ngày đầu, mà Hoài Đức chỉ mới mười tám tuổi, hai người họ còn nhỏ hơn Lý Tử Kính.

Hoài Tín dù sao cũng là đại ca, vẫn phải thể hiện sao cho có phong phạm, hắn vỗ vỗ vai đệ đệ, chỉ trích: "Không được vô lễ với Thế tử gia!"Ngũ quan hai vị ca ca của Phương Hoa đều tương tự nhau, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tốt, mặc một thân Hồ Phục thoải mái, thân hình cao gầy.


Đại ca khí chất ổn trọng, trông khiêm tốn hữu lễ; nhị ca hào hiệp rộng rãi, có phong lưu không che giấu được.Lý Tử Kính cười chắp tay chào hai vị huynh đệ, ba người nói chuyện phiếm vài câu xong, xe ngựa của Thái phi Giang Uyển Nhu mới chậm rãi đuổi kịp tới nơi.Giang Uyển Nhu thoải mái cười nhìn hai thanh niên tuấn tú trước mắt, tôn tử, chất tôn tử của nàng đều là mỹ nam hiếm thấy, khiến người yêu thích ghen tị không thôi.Ai cũng nhớ quê, những năm gần đây Giang Uyển Nhu rất ít khi về nhà, mỗi lần nhớ quên thì trong lòng đều buồn bã.Gia tộc của Giang Uyển Nhu đời đời sinh sống tại Kinh Châu, trước ki phụ thân nàng chính là quan địa phương Kinh Châu.

Cuối đời Tùy, quân khởi nghĩa các nơi nghĩa dũng đứng lên, đại ca nàng đi theo Tần vương giành chính quyền; Tần vương đăng cơ liền phong làm khai quốc công thần, trở thành cận thần bên cạnh hoàng thượng; tiền nhậm Kinh Châu Đại đô đốc, cháu trai thì được thăng chức làm Kinh Châu Đại đô đốc.Về đến cố hương, người ta luôn luôn nhớ tới chuyện cũ.

Nhớ tới chuyện cũ khi còn trẻ, cũng muốn đứng dậy lại trở thành thanh niên.


Nếu không phải thời trẻ lúc đó thời cuộc quá loạn, nàng cũng sẽ không chịu cảnh mất phu quân, một người cơ khổ cho tới nay.Ngoài cửa thành Kinh Châu, Kinh Châu Đại đô đốc Giang Bá Dong đã dắt thê tử Phạm Sở Sở đến đón cô mẫu và Trấn Nam Vương thế tử đến đây.Nhiều tháng không gặp gia nương, Giang Phương Hoa rưng rưng nước mắt, ôm chặt mẫu thân cả nửa canh giờ, nói: "A kế (tiếng gọi mẫu thân trong tiếng Tương) !"Phạm Sở Sở tuổi xắp xỉ tứ tuần, thế nhưng dung mạo vẫn không khác cô nương hai mươi tuổi là bao, Lý Tử Kính thấy vị hôn thê ôm người mà nàng gọi là "a kế" (tiếng Mân gọi tỷ tỷ là a kế), liền cho rằng nàng là tỷ tỷ của Hoa biểu muội.Dựa vào tục lệ, trước tiên Thế tử gia thỉnh an Giang đại nhân, nhưng lại chưa thấy Giang phu nhân đâu, vì vậy hắn liền ân cần thăm hỏi Phạm Sở Sở: "Giang cô nương, mạnh khỏe."Chỉ thấy vẻ mặt Giang đại nhân đều tái rồi, hắn thoạt nhìn đã già như vậy hay sao? Giang Bá Dong mặc dù tuổi đã qua bốn mươi, thế nhưng thân hình vẫn còn cao lớn đĩnh bạt, thế nào mà hôm nay thê tử của hắn liền biến thành nữ nhi của hắn?Giang Uyển Nhu lập tức vỗ tôn tử một chút, sửa đúng cho hắn: "Là Giang phu nhân, không phải Giang cô nương."Lý Tử Kính buồn bực nói: "Thế nhưng Hoa biểu muội kêu Giang phu nhân a kế, cho nên tôn nhi cho rằng..""Ngươi nghĩ nơi này còn là Mân Châu sao? Ngươi đã đi tới đất Tương, ở đây gọi mẫu thân là a kế!" Giang Uyển Nhu nhắc nhở tôn tử, địa phương khác nhau, cách nói chuyện cũng sẽ khác nhau.Lý Tử Kính vội vàng nói xin lỗi: "Có nhiều mạo phạm, xin phu nhân hãy tha thứ Tử Kính không hiểu tiếng Tương.""Không sao, Tử kính xưng hô thật tốt, trẻ tuổi là chuyện tốt a!" Gương mặt minh diễn của Phạm Sở Sở rạng rỡ tươi cười, nhìn chằm chằm nam nhân sắp là con rể, thực sự là càng nhìn càng thỏa mãn, lớn anh lên tuấn mà lại cường tráng, vừa nhìn cũng biết người rắn rỏi có thể bảo vệ Hoa nhi chu toàn.Lấy lòng được nhạc mẫu, lại đắc tội nhạc phụ, Lý Tử Kính cảm thấy mình không khác gì như đi trên băng mỏng.Giang Bá Dong liếc xéo Lý Tử Kính, danh tiếng Uy Viễn Đại tướng quân ở đại Đường có thể nói là người người đều biết, nhà nhà đều khen, hôm nay nhìn thấy quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, có điều là thật không có mắt, cũng không biết ăn nói!Vào Kinh Châu đối với Lý Tử Kính mà nói, tựa như đi vào một nước láng giềng hoàn toàn xa lạ.

Mọi người nói, ăn gì đó, còn có tập quán sinh hoạt, hoàn toàn khác với mình, hắn đột nhiên hiểu được cảm giác đến ở nơi đất khách quê người của Hoa biểu muội.


Tuổi tác của nàng còn nhỏ, thảo nào khi đó lại khóc lóc đòi về nhà.Thế tử gia chẳng lẽ không hiểu được nguyên nhân chủ yếu khiến nàng thương tâm khi đó sao? Lý Tử Kính tâm tư quả thực không được tinh tế như vậy, khi đó hắn nghe Hoa biểu muội khóc muốn tìm mẫu thân, liền nghĩ không phải là nàng nhớ nhà hay sao? Sao lại phải đổ sai lầm lên trên người hắn?Nhiều năm sống trong quân doanh và chinh chiến nên khả năng thích ứng của Thế tử gia cũng rất tốt, hơn nữa hắn còn dẫn theo một đống thị vệ, còn có tổ mẫu cùng đi, Hoa biểu muội ở bên cạnh tri kỷ giải thích, tuy rằng thường thường vẫn là hắn nghe không hiểu, nhưng hắn thật sự cũng không nghĩ muốn bỏ về nhà, chỉ mong sao đồ ăn ít ớt đi một chút.Hoa biểu muội trở lại Kinh Châu lại như là thay đổi người vậy, cá tính hoạt bát, nhiệt tình, lại khá tự tin.

Cứ như bông hoa héo úa bỗng được tưới tắm, vừa tươi mới, vừa năng động, khiến cho Lý Tử Kính rất buồn bực trong lòng."Về nhà rồi, rất vui vẻ?" Bận rộn một ngày đêm, lúc dùng bữa xong, Lý Tử Kính rốt cuộc tìm được cơ hội có thể nói chuyện riêng với Hoa biểu muội."Ngươi đang trong lúc hạt sen (tập quen - tập làm quen, thích ứng môi trường mới).

" Phương Hoa gật đầu.Vì sao hắn phải làm hạt sen? Không thể làm lá sen sao? Lý Tử Kính cũng gật đầu, coi như nghe hiểu; dù sao thì hắn hỏi câu này cũng không có ý tứ gì, hắn đã có đáp án."Nếu ta rời Kinh Châu trước, ngươi sẽ nhớ ta sao?" Đây mới là trọng điểm mà Lý Tử Kính chú ý.Phương Hoa vẫn luôn không dám nghĩ tới chuyện này, nàng mím môi một cái, cắn nhẹ hàm răng không biết phải nói thế nào.."Đừng quên phải luyện công." Lý Tử Kính chỉ nhắc đến chuyện này.Phương Hoa gật đầu, không biết tại sao lại cay mắt, cúi đầu, nước mắt liền rớt xuống..Mặc dù đang ở dưới mái hiên nhà nhạc phụ, nhưng Uy Viễn Đại tướng quân to gan vẫn giơ cặp tay giết vô số địch lên ôm gương mặt của Hoa biểu muội, thâm tình nhìn nàng.."Khóc cái gì.." Trong lúc đầu hai người càng ngày càng gần thì từ đâu truyền đến tiếng ho khan.Phương Hoa ngượng chín mặt chỉ muốn trốn đi, nhưng nghĩ nếu bỏ lại Thế tử gia như vậy thì hình như rất không có nghĩa khí, liền nhỏ giọng kêu một tiếng: "A gia.."Trên chiến trường Lý Tử Kính dù có hung ác tràng giết địch không chớp mắt bao nhiêu, thế mà lúc này lại có cảm giác chột dạ, cũng không tự nhiên mà hắng giọng kêu một tiếng: "Giang đại nhân.""Ừ, hai người các ngươi đang làm cái gì?" Giang Bá Dong tiến lên một chút, nhìn thấy nước mắt trên mặt nữ nhi liền trừng mắt với Lý Tử Kính: "Thế tử gia vì sao lại để cho Hoa nhi rơi lệ?"Thế tử gia một không phản ứng kịp, thành thật mà nói:"Ta..


Tử kính chỉ là muốn nhắc Hoa biểu muội đừng quên luyện công.""Luyện cái gì công?" Đều là nam nhân, Giang Bá Dong cũng rất dễ hiểu sai:"Con bé mới vài tuổi, ngươi để cho nó luyện cái gì công pháp tà mị gì?"Muội công? Là tiếng Tương sao? Thế tử gia lúc này lại khiêm tốn hiếm có, dù sao đối tượng nói chuyện với hắn đang là nhạc phụ đại nhân tương lai kia mà.

Hắn cung kính cúi đầu trả lời chắc chắn:"Đúng vậy, là công pháp thích hợp cho nữ tử tập luyện.""Ngươi cái tên tiểu tử thúi này, uổng phí ngươi lớn lên ra ngợm không ra người, ngươi lại dám có tâm thuật bất chính như vậy!" Giang Bá dong tức sùi bọt mép chửi ầm lên:"Như thế này thì làm thế nào ta dám yên tâm giao Hoa nhi cho ngươi!"Lý Tử Kính và Giang Phương Hoa cũng không biết vì sao Giang Bá Dong đột nhiên tức giận?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận