Thế Tử Hàn Tư Ân

Cơ Hoài đang kinh hoảng thác loạn trong lòng nghe lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu, thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân đứng cách mình không xa, hắn đột ngột đứng lên, trên mặt nộ khí đằng đằng, ngón tay chỉ vào Hàn Tư khẽ run: "Ngươi làm sao tiến vào được?"

Nếu như hắn đáy lòng không có lo sợ tát mét mặt mày như vậy, lúc này hoàn toàn có thể trách cứ Hàn Tư Ân, tại sao tự tiện xông vào doanh trại của hắn, mà người có tật giật mình đại khái là không làm thản nhiên được như vậy, hỏi ra cũng hoàn toàn khác nhau.

Ánh mắt của Hàn Tư Ân quét lên người hắn một vòng, sau khi từ trên xuống dưới quan sát hắn một phen, chậm rãi thu hồi trào phúng trên mặt, mười phần nghiêm túc trả lời: "Mới vừa nhìn thấy Ngũ hoàng tử sắc mặt không được tốt, liền muốn tới thăm một phen. Chỉ là ở ngoài trướng cầu kiến Ngũ hoàng tử, nhưng không nghe thấy đáp lại, rất sợ Ngũ hoàng tử có chuyện, liền đi tới nhìn, chỉ là không nghĩ tới nhìn thấy Ngũ hoàng tử thất thố như thế, thật sự là rất kinh ngạc."

Nếu như không có câu nói mở màn đó, giọng điệu cùng biểu tình này đều xem như là mười phần mười thành khẩn.

Cơ Hoài bị hắn không đau không nhột đâm đến cả người không thoải mái, hắn bỗng nhiên thu tay về, siết chặt nắm đấm, lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: "Hàn Tư Ân, ngươi là tuần tra sứ do phụ hoàng thân phong, bổn hoàng tử trên mặt cũng kính trọng ngươi. Đối với thất lễ ngày trước của ngươi cũng làm như không thấy, ngươi đừng được voi đòi tiên."

Hàn Tư Ân vì Cơ Hoài nói ra lời này mà nở nụ cười, nụ cười kia thậm chí khiến gương mặt của hắn thoạt nhìn nhu hòa đi mấy phần, mà lời nói ra lại trào phúng dị thường: "Nghe ý của Ngũ hoàng tử, ngươi hãm hại ta, ta còn cần phải cảm tạ ngươi hay sao?"

Cơ Hoài trầm mặt xuống nói: "Bổn hoàng tử không biết Hàn thế tử nói vậy là có ý gì?"

"Ngũ hoàng tử không biết cũng không sao, mặt sau Ngũ hoàng tử có thể coi như đùa giỡn." Hàn Tư Ân không quan tâm chút nào nói: "Kỳ thực ta biết trong lòng ngươi vẫn cảm thấy ta luôn luôn làm việc cho Cơ Lạc, vì hắn quét sạch hết thảy chướng ngại, bao gồm cả mẫu thân ngươi, sau đó trợ giúp hắn trở thành Thái tử đương triều."

Cơ Hoài nghe đến đó, không nhịn được hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Hàn Tư Ân liếc nhìn Cơ Hoài một cái, nói: "Đương nhiên không đúng, Thái tử đương triều cũng không có uất ức như Ngũ hoàng tử."

Cơ Hoài biến sắc, nói: "Ngươi..."

Hàn Tư Ân lạnh lùng nhìn hắn: "Lại nói đến, ngươi vẫn luôn đem việc Nhàn phi bị giam lỏng đẩy lên đầu ta, nhưng là ngươi cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng định đem ta ra làm sao, trên mặt lại cái gì cũng không dám làm, trên phương diện báo thù rửa hận này, ít nhất so với ngươi Thái tử còn có can đảm hơn nhiều."

Việc Cơ Lạc trở thành Thái tử, Hàn Tư Ân cũng không có tận lực hỗ trợ, mà không thể phủ nhận chính là, Cơ Lạc có thể thuận lợi trở thành Thái tử, hơn nửa vẫn là bởi vì hắn xé toạc một chuỗi sự kiện kia.

Cơ Hoài căm tức nhìn Hàn Tư Ân gằn từng chữ: "Hàn Tư Ân, mẫu phi ta sinh ta nuôi ta, nàng đối với người ngoài có lẽ là rất nhiều sai lầm, nhưng đối với ta lại là thật tâm thực lòng, hiện tại lại bởi vì ngươi mà bị giam giữ, tối tăm không mặt trời mà sống sót, mẹ con chúng ta một lần cũng không được gặp qua. Ta chẳng lẽ còn không thể hận ngươi sao? Ta lực lượng là mỏng manh, thế nhưng chỉ cần có một phần hi vọng, ta còn sẽ không bỏ qua."

"Rất có hiếu tâm, chỉ tiếc, người quá ngu." Hàn Tư Ân miễn cưỡng nói.

Cơ Hoài mím môi không có hé răng, Hàn Tư Ân liếc hắn một cái, lại nói: "Để ta đoán một chút Ngũ hoàng tử là có biện pháp gì, đại khái ban đầu là muốn ở trong quân Tây Cương phát triển chút thế lực của chính mình, chỉ là ta đi theo, Ngũ hoàng tử không tìm được cơ hội thích hợp. Nhưng quân Tây Cương cũng không phải không gì phá nổi, Ngũ hoàng tử thấy trên người Chu phó tướng quân có hi vọng, cho nên liền chính mình diễn dịch một phen sự kiện tờ giấy... Thật khó cho Ngũ hoàng tử lại có thể viết chữ Đại Chu thành khó coi như vậy."

Nói tới chỗ này, Hàn Tư Ân dừng lại, nói: "Chỉ là, bằng vào hiểu biết của ta đối với Ngũ hoàng tử ngươi, ngươi sinh ra phú quý, từ nhỏ được người nâng trong lòng bàn tay, trong đầu cũng không nghĩ ra được phương pháp cỡ này, vậy cũng là có người dẫn dắt Ngũ hoàng tử làm ra chuyện này. Chỉ là không biết người sau lưng này, có phải là có liên quan đến Tây Nhung hay không. Bọn họ muốn cho ngươi cấu kết ngoại bang..."

Hàn Tư Ân nói tới chỗ này, Cơ Hoài lớn tiếng nói: "Được rồi, Hàn thế tử nói chuyện phải có chứng cứ, chuyện không có chứng cứ, bổn hoàng tử sẽ không thừa nhận."

Hàn Tư Ân nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngũ hoàng tử, có thù riêng, ngươi muốn nhắm vào ta, vậy ta đợi ngươi là được. Ngươi bây giờ sở dĩ không bị nhốt lại như Chu phó tướng quân, cũng vì trong tay ngươi không có tờ giấy kia mà thôi."

Nói xong lời này, Hàn Tư Ân đi đến cửa trướng, trước khi đi hắn để lại một câu nói: "Chỉ là Ngũ hoàng tử, mặc dù không có chứng cứ. Nhưng ta từ trước đến giờ tâm nhãn rất nhỏ, lại hay mở miệng nói bừa. Việc này ta sẽ như thực chất bẩm báo với hoàng thượng, còn hoàng thượng làm sao phán định, đó cũng không phải là chuyện của ta."

Hàn Tư Ân đi rồi, Cơ Hoài đứng ở trong doanh trướng, sắc mặt rất khó coi, sau một hồi, hắn ngồi ở trên giường nhỏ, hai tay bụm mặt.

Hắn nghĩ, Hàn Tư Ân nói rất đúng, hắn chính là tên oắt con vô dụng. Hắn muốn báo thù cho mẫu phi, nhưng hắn không dám động Hàn Tư Ân, chỉ có thể luôn an ủi mình, chờ mình chiếm được quyền thế, Hàn Tư Ân liền có thể quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ.

Nhưng mà Hàn Quốc công phủ có Hàn Tư Ân nhìn chằm chằm mọi thời khắc, hắn không trông cậy nổi, trong cung lại không có người trợ giúp. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có quân quyền nơi tay, mới có thể trợ giúp chính mình.

Đi tới nơi Tây Cương này, nửa phần quyền thế hắn đều không có được, thời điểm Hàn Tư Ân tháo mặt nạ xuống, trong lòng hắn tuy rằng kinh ngạc, nhưng thực sự không có ý kiến gì. Đêm đó hắn nhận được một tờ giấy, trên tờ giấy kia viết thời gian địa điểm, nói là vì tiền đồ của hắn mời hắn đi một chuyến. Đại khái là để tỏ rõ thân phận, phía dưới có lưu lại hai chữ Tây Nhung viết Hô Diên.

Hô Diên chính là hoàng tộc Tây Nhung, liên tưởng đến chuyện Hô Diên Lộc ở quân doanh Tây Nhung, hắn nghĩ tờ giấy này đại khái là Hô Diên Lộc để người đưa cho hắn. Hắn trằn trọc trở mình, một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng cuối cùng vẫn không đi vào.

Không quản Hô Diên Lộc muốn từ hắn có được cái gì, cùng người như vậy hợp tác, không khác nào tranh ăn với hổ, cuối cùng hắn đốt tờ giấy kia đi.

Hắn cũng không thể nói rõ việc này với người khác, dù sao như vậy rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến cấu kết ngoại địch.

Chỉ là hắn ngược lại là từ tờ giấy này mà nghĩ tới phương pháp thăm dò Chu Nhiên, sau đó liền có chuyện hắn và Chu Nhiên đồng thời cầm tờ giấy gặp mặt. Hắn mới vừa cùng Chu Nhiên gặp một lần, đã ngầm hiểu ý lẫn nhau, chỉ còn chờ ngày sau liên hệ.

Ai biết ngày thứ hai bọn họ bên trong phòng từng người lại xuất hiện một tờ giấy đồng dạng, còn viết sẽ giúp bọn họ một tay. Sau đó trong một đêm bên trong Thiên Môn quan liền có lưu ngôn phỉ ngữ có liên quan đến Hàn Tư Ân.

Những tờ giấy đó Cơ Hoài vẫn cứ bất động thanh sắc đốt đi, đối với lời đồn đãi hắn là vừa sợ sệt vừa hưng phấn, Chu Nhiên cũng thế.

Hắn và Chu Nhiên bí mật liên lạc hai lần, Chu Nhiên căn bản không biết người sau lưng. Chu Nhiên tưởng chính là, lợi dụng người sau lưng cho Hàn Tư Ân một bài học, đồng thời bọn họ âm thầm điều tra người đưa tờ giấy, nếu bắt được có thể tính là lập được công lao.

Ngày hôm nay hắn lần thứ hai nhận được tờ giấy mời, liền đi vào thăm Chu Nhiên, Chu Nhiên nhìn tờ giấy trong tay có hai chữ Thế tử vô song, ngôn ngữ khá là thô tục, nói cái gì mà Hàn Tư Ân mỹ nhân như vậy, cho dù là nam tử, ở trên giường hẹp cũng tất nhiên là có phong thái khác.

Chu Nhiên nói chuyện trong âm thầm luôn luôn là hoang đường, mà chưa từng có rõ ràng qua. Đương nhiên lời ấy cũng có ý tứ thăm dò hắn, chỉ là Cơ Hoài vẫn chưa đáp lại, Bạch Thư đã xông tới đâm người bị thương.

Cơ Hoài không biết Chu Nhiên tại sao nói như vậy, Hàn Tư Ân ngược lại là biết đến, bởi vì có người đưa tin tức cho Chu Nhiên, nói quan hệ giữa hai huynh đệ Bạch gia cùng mình không giống nhau, vì tỏ rõ tâm ý của bản thân, người kia sẽ đưa thủ cấp của hai huynh đệ Bạch gia lên cho Chu Nhiên, một, xem như là cho Hàn Tư Ân một bài học, hai, xem như là đại lễ cho hai phe hợp tác.

Việc Bạch Thư bắn bị thương cổ tay Ô Hách giữa biên giới hai nước, mọi người đều biết. Chu Nhiên bản ý muốn cho người truyền chút nói bóng nói gió, nắm lấy nhược điểm của Bạch Thư, liền muốn mượn tay người sau lưng, lại cho Hàn Tư Ân một cái giáo huấn gián tiếp.

Trong lúc đắc ý, thô tục trong lòng liền nói ra, chỉ là không nghĩ tới Bạch Thư nghe đến lời này, tính tình lại kinh khủng như vậy.

Thị phi quan của Bạch Thư không quá thấu triệt, nhưng vì có Bạch Văn Hãn, làm việc từ trước đến giờ không để người ta bắt được nhược điểm, lần này kích động như vậy, ngược lại là có điểm cố ý.

Y ở quân doanh mấy ngày nay, từ thanh âm than thở với ánh mắt đồng tình của Bạch Văn Hãn, đột nhiên suy nghĩ minh bạch, Hàn Tư Ân sở dĩ không cho y đi đến, tất nhiên là đã biết rõ tâm tư của y.

Y biết Hàn Tư Ân làm người ra sao, cũng biết sở dĩ Hàn Tư Ân ôn hòa với y hai phần, chỉ là vì người kia cảm thấy nợ chính mình. Hiện tại, Hàn Tư Ân không muốn cùng y dây dưa, tất nhiên sẽ quăng y đi thật xa, đương nhiên thêm vào những câu nói quá mức tục tĩu Chu Nhiên kia, Bạch Thư sẽ trực tiếp động thủ. Lúc đó Bạch Thư nghĩ chính là, động tĩnh nháo lớn như vậy, Hàn Tư Ân nhất định phải biết đi.

Cho nên, thời điểm Bạch Thư chịu cực hình, đáy lòng lại nghĩ Hàn Tư Ân thấy được còn có thể né tránh y hay không.

Những thứ này đều là Hàn Tư Ân từ thời điểm nhìn thấy Bạch Thư mà biết được, nghĩ đến dòng máu chảy sau lưng Bạch Thư, Hàn Tư Ân xoa xoa cái trán, nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ Hô Diên Lộc.

Người đưa tờ giấy cho Cơ Hoài tất nhiên là hắn, chỉ là lần trước thấy Hô Diên Lộc, đáy lòng hắn không có tình toán đến chuyện này.

Nghĩ đến là nhìn thấy gương mặt thật của mình dưới mặt nạ, đột nhiên nghĩ đến chủ ý này. Người kia muốn lôi kéo Cơ Hoài, khiến bên trong hoàng thất Đại Chu loạn lên, Tây Nhung liền nhân cơ hội ngư ông đắc lợi.

Chỉ là Hô Diên Lộc đại khái là không nghĩ tới Cơ Hoài lại nhát gan như vậy, mặc dù là trong lòng vạn phần hận mình, cũng chưa hề nghĩ tới cùng Tây Nhung kết phường hãm hại bách tính Đại Chu, dấy lên thảm họa.

Thế nhưng Cơ Hoài cùng Chu Nhiên cũng muốn lợi dụng tay hắn, diệt trừ chính mình, cho nên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt hoặc là âm thầm thúc đẩy tình thế phát triển.

Hàn Tư Ân lắc lắc đầu, đem những việc này từ trong đầu lắc đi ra ngoài. Dưới cái nhìn của hắn, những thứ này đều là việc nhỏ, dù sao sau khi thượng tấu chương, bất kể là Chu Nhiên hay Cơ Hoài, chung quy đều phải vì hành vi của chính hắn mà trả giá thật lớn, hiện ở trước mặt hắn, việc lớn nhất là Bạch Thư.

Liễu Hổ Thành bởi vì đột nhiên xuất hiện chuyện tờ giấy, mà chỉnh lý toàn bộ quân Tây Cương một phen, rất nhanh đã tra ra được cái người mặt mày bất chính, là người từ bên giới đổi lại được. Người kia phụ mẫu đều mất, ở Đại Chu không thê không con, sau khi bị tóm, Tây Nhung bên kia tìm cho hắn một người vợ, lại hứa cho tiền tài, tính cách hắn nhát gan, liền ký tên đồng ý, bị Hô Diên Lộc tóm được khuyết điểm ở trong tay, chỉ nghe mệnh lệnh của Hô Diên Lộc.

Điều này làm cho Liễu Hổ Thành rất tức tối, liền mượn cơ hội này quét sạch thứ vụ trong quân Tây Cương, tiến hành chỉnh biên thế lực của Chu Nhiên một phen, ngược lại là nắm chắc đại quân Tây Cương ở trong tay mình.

Những việc này Hàn Tư Ân đều không có tham dự, đương nhiên, hắn cũng như thực chất báo lên hành động của Chu Nhiên và Cơ Hoài. Có liên quan đến thân phận của người đưa giấy, hắn cũng dựa theo suy đoán của mình viết ra tên của Hô Diên Lộc.

Về phần sau khi hoàng đế nhìn thấy tấu chương có thể tức giận hay không, hắn là lười tưởng tượng.

Liễu Hổ Thành cũng đã xử trí Bạch Thư, Bạch Thư phạm thượng là sự thực, thế nhưng mặc dù Chu Nhiên không có trực tiếp cùng ngoại bang cấu kết, lại che giấu không báo, đúng là có ý đồ riêng. Liễu Hổ Thành bán một cái nhân tình cho Hàn Tư Ân, trên mặt nói rõ là Bạch Thư phát hiện chuyện Chu Nhiên có tờ giấy, mới ra tay như vậy, công quá tương để, mà Bạch Thư dù sao cũng là tướng sĩ, đối tướng lĩnh ra tay chính là xúc phạm quân pháp, vì răn đe, vẫn phải bị giam nửa tháng.

Chỉ là nửa tháng này vẫn là rất dễ chịu, thương thế của Bạch Thư có quân y chuyên môn điều trị, phòng giam cũng thay đổi thành chỗ sạch sẽ, Bạch Văn Hãn mỗi ngày đều có thể tới thăm hắn.

Chỉ là khiến Bạch Thư nhụt chí chính là, từ sau khi Hàn Tư Ân nhìn thấy y, một lần cũng không có tới.

Nửa tháng sau, Bạch Thư ra khỏi phòng giam, liền trực tiếp đi vào trong thành tìm Hàn Tư Ân.

Mà cùng lúc đó, hành động có liên quan đến Hàn Tư Ân ở Tây Cương, lục tục truyền đến đế kinh.

Sau khi hoàng đế biết Hàn Tư Ân lôi Tổng đốc Tây Giang ngã ngựa còn đưa tới kinh thành, râu mép trực tiếp vểnh lên, Chỉ là sau đó lại truyền đến việc Hàn Tư Ân cứu người ở biên giới và tháo xuống mặt nạ.

Có liên quan đến chuyện Hàn Tư Ân lấy xuống mặt nạ, trên tấu chương nói đúng lắm, Thế tử khuôn mặt vô song làm người khiếp sợ, hoàng đế cho là Hàn Tư Ân quá xấu khiến người khiếp sợ, người viết mật chiết không tiện mở miệng, liền dùng hai chữ vô song, dù sao xấu đến vô song cũng là một loại cảnh giới.

Đối với cái này hoàng đế cũng không quá để ý, nhưng bởi vì Hàn Tư Ân ở trước mặt Tây Nhung giúp mình lên mặt, ngược lại là miễn cưỡng dằn xuống tức giận khi hắn tóm cổ cái Tổng đốc Tây Cương.

Nhưng mà không bao lâu, trên ngự án của hắn lại có chuyện lời đồn đãi ở Tây Cương, thời điểm hoàng đế nhìn thấy, trà trong miệng đều phun ra ngoài.

Cái gì gọi là Hàn Tư Ân cùng hắn quan hệ không ít, cái gì gọi là Hàn Tư Ân được sủng ái là vì hắn trèo lên long sàng.

Nghĩ đến gương mặt ma quỷ của Hàn Tư Ân kia, mặc dù ba năm qua đi nhưng hoàng đế vẫn không quên, thật sự là quá khó nhìn.

Người như thế, làm sao lại bò lên long sàng của hắn được vậy?

Nghĩ tới đây, hoàng đế cầm tấu chương mạnh mẽ quăng ở trước mặt văn võ bá quan, lạnh lùng hỏi: "Các vị ái khanh cảm thấy việc này nên xử trí như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui