Thế Tử Hàn Tư Ân

Hà Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Tư Ân, thật sự chỉ muốn khóc. Mới vừa nãy Hàn Tư Ân ngồi xổm ở bên bờ, cũng là cười híp mắt như thế này nhìn hắn ở trong nước vùng vẫy. Hắn không dám nghĩ, nếu như không có người chạy tới, Hàn Tư Ân có phải sẽ cứ như vậy nhìn hắn chết đuối hay không.

"Biểu đệ tại sao không nói chuyện? Biểu đệ nhìn qua thật đáng thương, trên đầu làm sao thương tổn nặng như vậy, vạn nhất vết thương sâu hơn một điểm, sợ là mất mạng rồi. Biểu đệ vẫn nên nhanh chóng nói cho tiểu cô, đến cùng là ai làm ngươi bị thương, ngươi vì sao lại rơi xuống nước. Bằng không, tiểu cô vu khống muốn chuyện gì cũng đẩy lên đầu ta, ta không nhận đâu đó." Hàn Tư Ân nhìn sợ hãi trong mắt Hà Phàm, một mặt thuần khiết vô tội tiếp tục nói chuyện.

Hà Phàm nghe Hàn Tư Ân nói mới nhớ tới trên đầu mình còn có vết thương, hắn qua mức sợ hãi, cũng không cảm thấy đau.

Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Tư Ân bình tĩnh cầm cục đá đập vào đầu hắn, bên tai nghe lời uy hiếp trắng trợn kia, Hà Phàm rốt cục sợ hãi khóc lên. Hiện tại đừng nói Hàn Minh Châu không muốn gả cho hắn, coi như nàng là cửu thiên tiên nữ hạ phàm, có người ca ca như thế, hắn cũng không dám cưới.

Hà Phàm khóc lóc cầm lấy tay Hàn Tú nói: "Nương, vết thương là tự ta không cẩn thận đụng phải, là tự ta không cẩn thận rơi xuống nước, chúng ta mau trở về đi thôi."

Hàn Tú nhìn nhi tử khóc òa, vạn phần đau lòng. Lúc này, lão phu nhân nghe tin cũng từ Ngô Đồng Uyển chạy tới.

Lão phu nhân nhìn Hà Phàm còn đang chảy máu, suýt chút hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, so với Hàn Tú trầm ổn hơn nhiều.

Lão phu nhân sai tiểu tư cùng nha hoàn đem Hà Phàm đưa trở về, sau đó ánh mắt của nàng âm trầm quét mắt mọi người chung quanh nói: "Ai tổn thương ngoại tôn của lão bà tử ta, lão bà tử ta liền liều mạng với người đó. Dưới chân thiên tử, ta cũng không tin không có vương pháp."

Lời này nói với ai, người ở đây đều rõ ràng. Hàn Trác cau mày trừng Hàn Tư Ân, vừa định răn dạy Hàn Tư Ân, muốn đem nước bẩn hất lên đầu hắn.

Hàn Tư Ân bình tĩnh gật đầu, một mặt ta không biết chuyện gì tán thành nói: "Tổ mẫu nói lời này thật có lý, vương tử phạm pháp tội như thứ dân đấy. Chỉ là đáng tiếc quá, biểu đệ mới vừa nói xong, là tự đụng bị thương, tổ mẫu cũng không thể nhờ hoàng thượng làm chủ cho biểu đệ rồi, đem tảng đá, hồ nước của quý phủ hồ phán tử hình à?"

Lão phu nhân nghe lời này, sắc mặt tái xanh, còn chưa mở lời, Hàn Tú đã không nhịn được, nàng bỗng nhiên cầm lấy cục đá dính máu của Hà Phàm, nghiến răng nghiến lợi mạnh mẽ ném về phía đầu Hàn Tư Ân.

Bộ dạng hung ác kia, vừa nhìn đã biết là muốn giết Hàn Tư Ân.

May là ở thời điểm nàng ta có ý định này, Hàn Tư Ân liền trước một bước tránh ra. Hàn Tư Ân nhìn hòn đá kia rơi xuống chỗ mình vừa đứng, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống. Hắn nhấc mắt, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Tú, nhẹ giọng nói: "Tiểu cô đây là dự định mưu hại Thế tử hoàng thượng ngự phong đấy à?"

Mọi người nghe Hàn Tư Ân nói, sửng sốt một chút, tình cảnh nhất thời yên tĩnh, Hà Phàm đang được người đỡ về phòng nhìn thấy tình huống này, cả người run lên trực tiếp té xuống đất.

Hàn Tú sững sờ nhìn Hàn Tư Ân, trong ánh mắt có chút sợ hãi, sau đó nàng cắn răng, trong mắt lộ ra một tia thâm độc.

Tay lão phu nhân có chút run rẩy, Liễu thị bên cạnh liền đỡ lão phu nhân, chỉ là không chờ nàng mở miệng, chỉ thấy Hàn Tú đột nhiên lảo đảo một cái, thẳng tắp lùi lại mấy bước, rơi vào trong hồ.

Thời điểm Hàn Tú kêu gào cứu mạng, Bạch Thư che mặt nhảy ra ngoài. Hắn không quan tâm mọi người đang kinh ngạc, nhấc cổ áo Hàn Tư Ân nhảy ra khỏi Hàn phủ.

Hàn Trác nhìn thấy tình huống như thế, lập tức kịp phản ứng, hắn cơ hồ có chút khủng hoảng nói: "Có người bắt Thế tử, đem người ngăn lại, bất luận sống chết."

Bất quá, Hàn Trác nói chậm rồi, Bạch Thư mang theo Hàn Tư Ân nhảy nhảy vài cái, trong nháy mắt biến mất ngay trước mắt mọi người.

Ra khỏi Hàn phủ, Bạch Thư nhấc Hàn Tư Ân, đạp lên đầu tường nhà người khác, chạy đến phủ tướng quân, Hàn Tư Ân bị gió thổi lành lạnh tỉnh cả người, vội bảo Bạch Thư thả mình xuống.

Bạch Thư đứng lại, thả Hàn Tư Ân xuống, cởi mặt nạ ra, có chút lo lắng nói: "Ta không nghĩ tới cái con mụ điên kia muốn giết huynh, ra tay chậm mất, làm sao bây giờ?"

Hàn Tư Ân trầm mặc đứng ở nơi đó, ánh mắt quỷ dị nhìn Bạch Thư. Tuy rằng hắn không quan tâm sống chết, thế nhưng lần đầu tiên bị người ta xách như con gà, cảm giác quái lạ vô cùng.

Bạch Thư thấy Hàn Tư Ân vẫn nhìn y, còn tưởng rằng hắn bị dọa, có chút ngốc nghếch an ủi: "Huynh yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám giết huynh đâu."

Hàn Tư Ân thu hồi kì quái trong lòng, nói: "Bọn họ sẽ không dám." Lão phu nhân, Hàn Trác cùng Hàn Thù và toàn bộ người của Hàn gia, trước đây mình không được hoàng đế để mắt, bọn họ động thủ, ai cũng sẽ không chú ý. Nhưng bây giờ, cho dù bọn họ chán ghét hắn như thế nào, muốn động thủ ra sao, cũng không dám ở bên trong phủ của mình động thủ.

Bởi vì bọn họ động thủ với mình, sợ là ngày mai hoàng đế liền đào ba thước đất quốc công phủ, cũng sẽ điều tra rõ chân tướng của sự tình, nhân cơ hội tước luôn cấp bậc Hàn Quốc công phủ. Nếu như Hàn gia thật sự không còn, Hàn Vân cùng Cơ Hoài ở trong cung chẳng khác nào cạn đường sống.

Từ xưa tới nay, đánh kẻ sa cơ luôn có vô vàn cách.

Hàn Trác ở trên triều đình luồn cúi nhiều năm như vậy, vẫn luôn duy trì danh tiếng nặng tình với vợ trước, cũng là bởi vì hắn hiểu hoàng đế. Hắn còn đang đợi sau khi Cơ Hoài trở thành đế vương, Hàn gia ngập trời phú quý đây này, làm sao có khả năng để Hàn gia rơi vào đám đất lún này được.

Chỉ là Bạch Thư vừa xuất hiện như vậy, còn mang hắn đi, sự tình liền trở nên trở nên phức tạp rồi.

Dù sao đây cũng là bị người ngoài nhìn thấy Hàn Tú muốn mưu sát mình, tội danh này Hàn Tú trốn không thoát, đương nhiên, Hàn Tư Ân buông thả cho Hàn Tú tự tung tự tác nhiều ngày như vậy, hiện tại dĩ nhiên không có ý định buông tha nàng.

Hàn Tú tâm tư quá bẩn thỉu, khi còn trẻ đố kị Hàn Vân một bước lên trời, hận Hàn gia không đưa nàng vào cung. Cả đời luôn tranh cường háo thắng, hi vọng mình đứng cao hơn người khác, vì cái gọi là phú quý, thủ đoạn dơ bẩn gì cũng có thể dùng đến.

Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân nhìn sắc trời một chút, cảm thấy vào lúc này cửa cung chắc vẫn chưa đóng, mà cho dù đã đóng, hoàng đế đang ở trong chăn của phi tử nào, hắn cũng phải đi gặp, vì vậy hắn nói với Bạch Thư: "Ta muốn vào cung." Tìm hoàng đế cáo trạng.

Bạch Thư cũng không hỏi nhiều, nói: "Vậy ta đi với huynh."

Hàn Tư Ân vốn muốn nói không cần, thế nhưng nghĩ lại dù hắn nói như vậy, Bạch Thư cũng sẽ không nghe lời hắn, nhất định sẽ lén lút đi theo phía sau, cũng không nói thêm.

Nhưng đến cửa cung, hắn cũng không cho Bạch Thư cùng hắn đi vào, bọn họ không phải thích khách, không phải xông vào hoàng cung. Mấu chốt nhất chính là Bạch Thư ra mặt, còn phải giải thích rất dài cho hoàng đế, thật sự là quá phiền toái.

Bạch Thư lần này ngược lại rất nghe lời, ở khúc quanh chờ hắn.

Hàn Tư Ân liền một thân một mình đi vào cửa cung, người canh gác hôm nay trùng hợp là Cao Phong từng theo Hàn Tư Ân đi lục soát Lý gia.

Cao Phong nhìn thấy Hàn Tư Ân, trong lòng tràn ngập tư vị vừa chua xót vừa sảng khoái, hết sức phức tạp. Chỉ là hắn vẫn là giữ nghiêm cung lệnh, nói: "Thế tử, cửa cung đã đóng, hoàng thượng cũng đã nghỉ ngơi, Thế tử có việc ngày mai hãy trở lại. Nếu như thực sự có chuyện quan trọng, thượng tấu chương, có thể thay thông báo, chờ hoàng thượng sáng sớm ngày mai thức dậy liền có thể nhìn thấy."

Hàn Tư Ân nhìn hắn thấp giọng nói: "Nếu như ta không phải có đại sự, đương nhiên cũng không vào lúc này quấy rối hoàng thượng. Chuyện này ta chỉ có thể kể ra trước mặt hoàng thượng. Nếu như hoàng thượng thật đã nghỉ ngơi, ta liền ở đây đợi đến canh giờ đầu tiên gặp hoàng thượng. Nếu như hoàng thượng chưa nghỉ, tự nhiên sẽ gặp ta."

Nói xong lời này, Hàn Tư Ân liền lấy ra khối ngọc bội hoàng đế cho hắn, nói: "Đây là hoàng thượng ban cho ta, cho phép ta bất cứ lúc nào có chuyện quan trọng cũng có thể vào cung, Cao đại nhân chỉ cần giúp ta bẩm báo một tiếng là được."

Cao Phong nhìn Hàn Tư Ân thần thần bí bí, trong lòng có chút do dự. Bản thân hắn là người do dự bất định, hắn cũng biết hoàng đế sủng tín Hàn Tư Ân, trong lòng dĩ nhiên không muốn đắc tội Hàn Tư Ân. Cân nhắc một phen, hắn nghĩ tới Lý phủ, chính mình còn được khen thưởng, cắn răng, nói: "Vây được, hạ quan liền tìm người thay Thế tử đi bẩm báo một phen, nếu như hoàng thượng đã nghỉ, Thế tử cũng chớ trách."

Vận may của Hàn Tư Ân cũng khá, thời điểm Cao Phong tìm người đi nghe ngóng, hoàng đế còn đang ở ngự thư phòng phê tấu chương, Nguyên Bảo canh giữ ở cửa, nghe nói Hàn Tư Ân hơn nửa đêm chạy vào cung, cho là Hàn Tư Ân có đại sự, vội bẩm báo cho hoàng thượng.

Hoàng đế cũng buồn bực Hàn Tư Ân đến lúc này, không biết có chuyện gì, liền mở cửa cung, cho người vào.

Sau khi Hàn Tư Ân gặp được hoàng đế, đầy mặt oan ức cùng cay đắng, nói thẳng: "Hoàng thượng, có người muốn mưu sát vi thần."

"Hả?" Hoàng đế vì lời đang buồn ngủ cũng tỉnh táo hẳn, hắn cau mày nói: "Ai dám gan to như vậy, muốn mạng của ngươi cơ à?"

Hàn Tư Ân ngược lại cũng không có tâm tư che giấu, đem những việc Hàn Minh Châu làm vơ lên người mình, chỉ nói mình phát hiện Hà Phàm mang ý đồ xấu, liền xem Hà Phàm không vừa mắt, đem người mạnh mẽ đánh một trận, còn nói rõ ràng phản ứng của tất cả mọi người, qua quýt cảnh tượng Bạch Thư cứu mình.

Hoàng đế lần đầu tiên thấy có người đem chuyện của hậu viện nói thẳng ra như vậy, nhìn Hàn Tư Ân có chút nói không ra lời. Sau một hồi, hoàng đế thở ra một hơi thật sâu, nói: "Ngươi khuya khoắt tìm đến trẫm là vì chuyện này? Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Vi thần cũng không muốn thế nào, hôn sự của muội muội, hoàng thượng cũng nói sẽ làm chủ cho nàng. Mà mấy người vẫn không có mắt như thế, đây không phải là coi rẻ hoàng uy hay sao?" Hàn Tư Ân nói: "Coi rẻ hoàng uy loại là chuyện lớn, đương nhiên hoàng thượng ngài cũng cần biết đến."

Hoàng đế nói: "Coi rẻ hoàng uy? Toàn bộ kinh thành còn có ai có thể coi rẻ hoàng uy hơn ngươi? Ngươi còn dám nói ra." Bất quá trong lòng hoàng đế cảm thấy việc này cũng tốt, vừa vặn có thể gõ đầu Hàn Quốc công phủ một chút.

Hàn Tư Ân còn nói thẳng: "Nàng là trưởng bối, vi thần cũng không thể đối với nàng như thế nào. Mà tốt xấu gì vi thần cũng là Thế tử hoàng thượng thân phong, nếu như cứ như vậy bị nàng dùng một cục đá đập chết, thực thẹn với ân điển của hoàng thượng."

Hoàng đế xoa xoa trán, nói: "Được rồi, việc này trẫm đã biết, ngươi về trước đi."

Hàn Tư Ân cũng không nghe lời nói lập tức rời đi, lại nói: "Hoàng thượng ngài cũng biết, muội muội ta luôn luôn ở biên quan hoang vu vô cùng, nàng thuở nhỏ chưa từng thấy nhiều chuyện đời. Vi thần muốn xin mấy vị nhũ mẫu có giáo dưỡng trong cung, tốt nhất hiểu về dược lý, cũng có thể điều dưỡng thân thể cho vi thần."

"Ngươi làm ca ca, cũng thực tâm yêu thương muội muội, mấy ngày trước xin trẫm làm chủ lễ cập kê cho nàng, hiện tại lại muốn cho nàng nhũ mẫu có giáo dưỡng." Hoàng đế quan sát Hàn Tư Ân một phen, nhạt tiếng nói: "Ngươi cho trẫm là người của hậu cung đấy à? Trẫm là vua của một nước, những việc hậu trạch như vậy cũng cần trẫm quản hay sao?"

"Hậu viện ảnh hưởng tiền viện, giống như cùng hậu cung ảnh hưởng tiền triều, hoàng thượng ngài không tiện ra mặt, vậy Hoàng hậu nương nương có thể quản, có Hoàng hậu nương nương trấn áp, một ít tà phong của hậu viện cũng không dám quấy phá." Hàn Tư Ân nói trắng ra.

Nghe hắn đem hoàng hậu so sánh với thần giữ cửa, nghĩ đến mỗi khi đón năm mới lại dán một ít tranh trước cửa cung, hoàng đế thật sự không thèm để ý Hàn Tư Ân, liền phái người đi làm.

Hàn Tư Ân đã cáo trạng xong, đề ra yêu cầu, lần này xem như là hài lòng rời đi.

Chờ Hàn Tư Ân ra khỏi cửa, sắc mặt Cao Phong dễ nhìn hơn nhiều, còn khăng khăng đưa hắn một đoạn đường. Sau khi cùng Cao Phong cáo từ, Hàn Tư Ân đi tới khúc quanh, Bạch Thư nhảy ra ngoài, hỏi hắn: "Thế nào rồi? Hoàng thượng có làm khó huynh không?"

Hàn Tư Ân nói: "Không có."

Bạch Thư yên lòng.

Thời điểm Hai người tại trải qua phủ tướng quân, Hàn Tư Ân đứng lại, nhìn Bạch Thư nói: "Đến nhà ngươi rồi, mau trở về đi."

Bạch Thư gãi đầu một cái, nói: "Vậy tự huynh trở lại sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không, ta đưa huynh về?"

Hàn Tư Ân khuyên nhủ: "Không cần, ta mới vào cung, bọn họ không dám vào lúc này lấy mạng ta đâu. Bọn họ hiện tại khẳng định đều đang tìm ta, nếu như nhìn thấy ngươi, liên tưởng đến ngươi, lại bắt đầu làm cái gì, sẽ liên lụy phủ tướng quân."

Nghe Hàn Tư Ân nói, Bạch Thư gật gật đầu, đi về phủ tướng quân. Đến cửa, còn quay đầu nở nụ cười với Hàn Tư Ân.

Chờ xác định Bạch Thư đã vào phủ tướng quân, Hàn Tư Ân mới chậm rì rì ở trên đường trở về, mới vừa đi tới chỗ ngoặt phố Chu Tước, liền gặp được người đi tuần tra.

Khi biết thân phận của hắn, đầu lĩnh tiến lên phía trước nói: "Hạ quan vừa nãy gặp quốc công gia, quốc công gia nói Thế tử bị tặc nhân bắt đi, rất lo lắng, may là Thế tử không có chuyện gì, để hạ quan đưa Thế tử hồi phủ."

Hàn Tư Ân nở nụ cười nói: "Vậy làm phiền đại nhân."

Cả đám người vừa đi tới phố Chu Tước, trước mặt đụng phải Hàn Duyệt Văn đang mang theo tiểu tư, sau khi Hàn Duyệt Văn nhìn thấy Hàn Tư Ân, vội nói với tiểu tư Văn Trà: "Hồi phủ nói cho phụ thân, tìm được đại ca rồi."

Hàn Tư Ân cảm ơn đoàn người tuần tra, sau đó cùng Hàn Duyệt Văn về Hàn Quốc công phủ đi. Trên đường đi, Hàn Duyệt Văn vẫn không nhịn được hướng mắt đánh giá Hàn Tư Ân, thấy hắn một mặt bình tĩnh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi.

Nhìn thấy chuyện ngày hôm nay, hắn lần nữa xác nhận Hàn Tư Ân căn bản không quan tâm danh tiếng Hàn gia, Hàn Duyệt Văn trong lòng rõ ràng tại sao, mà vẫn còn có chút uất ức, khó có thể tiếp thu.

Mang theo tâm tình phức tạp như vậy, mãi đến khi về tới Hàn gia, hai người một câu cũng không nói với nhau.

Tiến vào đại môn quốc công phủ, Hàn Trác, Hàn Thù, đích tử nhị phòng Hàn Duyệt Trung, đích tử tam phòng Hàn Duyệt Thanh đều đứng ở tiền thính, thần sắc nghiêm túc nhìn Hàn Tư Ân.

Hàn Trác tiến lên một bước chất vấn: "Ngươi đã đi đâu?"

Hàn Tư Ân lạnh nhạt đáp: "Đương nhiên là vào cung."

Thân thể Hàn Trá hơi run run, hắn nhìn chòng chọc vào Hàn Tư Ân, nói: "Ngươi khuya khoắt vào cung làm cái gì? Hoàng thượng trăm công nghìn việc, một chút chuyện nhỏ cũng quấy rối hoàng thượng nghỉ ngơi sao? Ngươi thật sự vào cung?"

"Một chút chuyện nhỏ? Thế tử ta dù thế nào, cũng là hoàng thượng phong. Hiện tại có người trắng trợn muốn giết ta, vẫn nên báo cho hoàng thượng thì tốt hơn đấy." Hàn Tư Ân ngữ khí sâu xa nhìn Hàn Trác nói.

Hàn Trác hơi sững sờ, Hàn Thù tiến lên một bước nổi giận nói: "Ngươi mặc dù là Thế tử quốc công phủ, nhưng ngươi vẫn là dòng dõi Hàn gia, ngươi tùy ý như vậy..."

Hàn Tư Ân lười nghe luận điệu cũ rích không có gì mới mẻ này, trực tiếp đánh gãy lời Hàn Thù, nói: " Nhị thúc nhìn thì thấy đây là chuyện nhỏ, mà ta nhìn, chuyện coi rẻ hoàng uy như vậy thật sự rất chướng mắt. Trong mắt hoàng thượng, sợ là hôm nay nữ nhân hậu viện dám đánh giết Thế tử hắn thân phong, ngày mai có khi lại muốn đảo lộn triều cục? Nhị thúc nếu cũng nghĩ như vậy, ngày mai thời điểm hoàng thượng tuyên triệu, ta sẽ báo cho hoàng thượng suy nghĩ của Nhị thúc. Chỉ là ngày hôm nay ta chịu kinh hách, có chút tinh thần không yên, liền cáo lui trước."

Dứt lời này, Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn Hàn Thù đang đỏ ửng hai má, trực tiếp quay người rời đi. Mới vừa đi được hai bước, hắn tựa như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên đứng lại, quay đầu lại hướng về Hàn Trác nở nụ cười.

Toàn thân tinh thần hết sức tốt, hoàn toàn không có một tia bị dọa dẫm phát sợ, hắn cười híp mắt nói: "Tứ muội ở biên quan lớn lên, lễ nghi có chút khiếm khuyết, ta đã tấu xin hoàng thượng ban xuống nhũ mẫu hiểu quy củ, hiểu dược lý. Ngày mai nhũ mẫu phỏng chừng sẽ theo thánh chỉ đồng thời tới trước, chuyện này không báo trước cho, mong rằng thứ tội."

Thủ đoạn thâm trạch hậu viện dùng nhiều nhất, chính là dùng chút độc tính, khiến một cô nương không có cách nào sinh nở, dù ngày sau xuất giá, ở nhà chồng cũng không được coi trọng. Hàn Tư Ân làm chuyện tốt làm đến cùng, đây coi như là triệt để giúp Hàn Minh Châu một lần.

Đám người Hàn Trác bị nụ cười dưới ánh đèn của Hàn Tư Ân làm cho sởn cả tóc gáy. Bọn họ trơ mắt nhìn bóng lưng Hàn Tư Ân rời đi.

Hàn Thù chờ sau khi Hàn Tư Ân rời đi, có chút nôn nóng đến trước mặt Hàn Trác, nói: "Đại ca, bây giờ nên làm như nào? Bên mẫu thân làm sao bây giờ? Hắn không phải vào cung thật chứ."

"Hẳn là." Lúc này Hàn Duyệt Văn lên tiếng, hắn nhẹ giọng nói: "Thời điểm ta gặp phải Tam ca, là người tuần tra đang hộ tống Tam ca hồi phủ."

Nghe lời này, Hàn Trác sâu sắc thở dài, lạnh lùng nói: "Tính tình quái đản của hắn có thể làm ra chuyện gì, ai sẽ lường được? Ta đã thông báo, không có chuyện gì không nên chọc hắn, đừng có ở trước mặt hắn làm cái gì, lại không nghe vào, bây giờ xảy ra chuyện thì nhớ đến ta? Sáng mai ta sẽ tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng, thăm dò ý tứ của hoàng thượng.

Hàn Thù thấy Hàn Trác mất hứng, cũng không dám lên tiếng nữa.

Ngày mai, Hàn Tư Ân dậy thật sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn từ Phương Lan viện xuất môn, đến hoa viên trong Hàn Quốc công phủ, Bích Hoa cùng Vân Chi đi theo phía sau hắn.

Hàn Thanh Tuyết sau khi đi thỉnh an lão phu nhân, ở trong đình ăn uống điểm tâm, đây đã là thói quen nhiều năm của nàng. Liếc nhìn Hàn Tư Ân, Hàn Thanh Tuyết run tay một cái, chiếc cốc tinh xảo rơi trên mặt đất.

Hàn Tư Ân chậm rì rì đi tới, Hàn Thanh Tuyết đứng lên hỏi thăm một chút, sau đó nói: "Tam đệ hiếm khi ra ngoài ngắm phong cảnh, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa."

Thời điểm nàng muốn rời khỏi, Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Khách khí rồi, ta là tới tìm ngươi."

Hàn Thanh Tuyết nghe nói lời này, biểu tình trên mặt trở nên miễn cưỡng, Bạch Chỉ thấy tình huống như thế, lặng lẽ lui lại mấy bước, lén lút khua tay với nha đầu đi ngang qua phía xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui