Thế Tử Hung Mãnh


Âm thanh huyên náo, gần vọng lâu của tây thị thành Trường An, một dãy phòng xá được xây dựng ở đây, thương khách, người bán hàng rong trong chợ thường xuyên tới đây tiêu khiển, đổ phường, câu lan nối dài thành mảng.
Trong một viện lạc, sư gia ở bên cạnh kiểm kê tiền bạc thu được tối hôm qua, Trịnh Tam Đao ngồi cạnh bàn, dùng vải trắng lau một thanh đao trong tay, thân đao đã phủ kín dấu vết của năm tháng, hắn xông pha giang hồ bao lâu thì cũng theo hắn bấy nhiêu lâu.
Trong đổ phường ở bên cạnh tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng lại có hán tử ngay cả quần cũng thua sạch bị ném ra, hùng hùng hổ hổ nhổ nước miếng rồi rời khỏi.
- Một đám chó cờ bạc, nếu các ngươi có thể thắng được tiền, vậy lão tử ăn không khí à...
Trịnh Tam Đao mắng một câu, lau đao một lát, bỗng nhiên có tiểu tư chạy vào trong viện:
- Lão đại, có lang vệ vào tây thị, đang đi tới bên này.
- Một à?
- Còn có một công tử nhà giàu, dắt ngựa giá trị xa xỉ, nhìn bộ dạng thì không phải tới chỗ chúng ta tống tiền, lão đại có muốn tránh đi trước đó.
- Không cần tránh.
Trong lúc nói, một tiếng nói lạnh lùng từ cửa viện vang lên.
Trịnh Tam Đao đột nhiên biến sắc, đứng dậy cầm đao nhìn về phía cửa viện, lại thấy một công tử áo trắng cao gầy tay cầm trường kiếm bước nhanh vào.
Phía sau còn có một nữ lang vệ thở hổn hển, chạy tới ngực run rẩy đi theo phía sau.
Đả thủ trong sân thấy thế liền cầm gậy gộc bao vây lại.
Trịnh Tam Đao đứng dậy đi xuống bậc thang, hai mắt như hổ quan sát mấy lần, cầm đại đao chắp tay:
- Công tử tùy tiện đăng môn, có chuyện nhìn quan trọng ư?
Hứa Bất Lệnh bước chân không ngừng, tay phải cầm chuôi kiếm.
- Cẩn thận.
Trong sân lập tức sôi trào, tiểu lâu la cầm gậy gộc như lâm đại địch.
Trịnh Tam Đao hai tay cầm đao mà đứng, triển khai tư thế trước người, y bào phần phật, khí thế bốc lên, hung quang tăng vọt:
- Huynh đệ, chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ, lợi nhận ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên.
Keng.
Trịnh Tam Đao vội vàng giơ đao đón đỡ, không ngờ đại đao trong tay trực tiếp bị chặt thành hai mảnh.
Nhìn thấy một màn này, Trịnh Tam Đao sợ tới hồn phi phách tán, vội vàng lui về phía sau, lại không tránh được mũi kiếm đang đâm về phía cổ họng.
Chính vào lúc sinh tử một đường này, Chúc Mãn Chi lao tới ôm chặt lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh:
- Dưới kiếm giữ người!
Thân hình của Hứa Bất Lệnh dừng lại, mũi kiếm chỉ vào cổ họng của Trịnh Tam Đao, nhìn nhìn cánh tay mềm mại, hơi nhíu mày:
- Chúc cô nương, ngươi có ý gì?
Chúc Mãn Chi thở hồng hộc, ôm cánh tay Hứa Bất Lệnh, sắc mặt phát sở:
- Hứa công tử, tội hắn không tới mức chết, ngươi trực tiếp giết người là sao?
- Đúng vậy!
Trịnh Tam Đao tìm được đường sống trong chỗ chết, mặt cắt không còn hột máu, đặt mồng ngồi xuống đất, run giọng nói:
- Ta trộm tiểu thiếp của Vương gia viên ngoại, giết người là phạm pháp...
- ...?
Hứa Bất Lệnh không biết nói lại gì, hít vào một hơi, thu hồi trường kiếm xoay người bước đi.
Chúc Mãn Chi lập tức hoảng lên, kéo Trịnh Tam Đao dậy, đuổi theo Hứa Bất Lệnh, gấp giọng nói:
- Hứa công tử, ngươi đừng tức giận, Vương gia viên ngoại treo thưởng hai trăm lượng bạc bắt hắn bỏ tù, chính là đáng giá mà...
Hứa Bất Lệnh quay đầu đi lại:
- Ta nhận mấy án lớn cho ngươi, ngươi lãng phí thời gian sáng sớm của ta để tới đây bắt lưu manh thông dâm, có ý tứ không?
Sắc mặt Chúc Mãn Chi sầu khổ, trong mắt đầy vẻ áy náy:
- Ta.

.

.

Ta vừa tới, không nhận được án lớn.
Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn tiến vào Thiên Tự Doanh, những con mèo con chó này có bắt cả đời cũng không đủ quy cách, phải bắt được người giang hồ lợi hại.
Chúc Mãn Chi có chút ủy khuất:
- Người giang hồ lợi hại, đứng ở thành Trường An chúng ta cũng không tìm thấy, người dễ bắt thì đều bị người khác cướp rồi, trừ khi tự chúng ta chậm rãi điều tra, bằng không không có án lớn đâu...
Trịnh Tam Đao kinh hồn táng đảm đi theo, nghe đến đây vội vàng nói chen vào:
- Quan gia, tiểu nhân đúng là có biết một việc bí mật, tuyệt đối là một công lớn, chỉ cần ngài giơ cao đánh khẽ đừng kéo ta đi gặp quan...
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh lạnh lùng:
- Nói.
Trịnh Tam Đao há há miệng, cảm thấy mình hình như không có tư cách đàm phán, đành phải ngoan ngoãn mở miệng:
- Trong thành gần đây có không ít dân cờ bạc mất tích, quan phủ không ai quản, tiểu nhân cũng nghe nói là có chút liên quan tới Bạch Mã Trang ngoài thành.
Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, suy tư một chút, nghiêng đầu nói:
- Cút đi!
- Tạ công tử!
Trịnh Tam Đao mừng rỡ, xoay người bỏ chạy.
- Ôi chao, ngươi đứng lại!
Chúc Mãn Chi vất vả lắm mới bắt được con thỏ béo, thấy thế lập tức lo lắng, đuổi theo hai bước, nhìn nhìn Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh, thanh âm lại yếu đi:
- Đó chính là hai trăm lượng bạc thưởng...!Ba năm bổng lộc của ta.
Hứa Bất Lệnh huýt sáo gọi ngựa, xoay người lên ngựa:
- Đi thăm dò một chút chuyện Bạch Mã Trang, còn về trong ti hỏi thăm xem gần đây có tội phạm giang hồ vào thành hay không...!Cho ngươi thời gian bảy ngày, lần sau ngươi còn dẫn ta đi bắt con mèo con chó, ta bán ngươi vào trong thanh lâu, cam đoan ngươi có bạc kiếm không hết.
Chúc Mãn Chi run run, yếu ớt đáp lại một câu:
- Đừng hung dữ như vậy, ta là lang vệ, cưỡng ép đi bán là phạm pháp...
- Ta giết người còn không phạm pháp, bán người thì phạm pháp cái gì?
- Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân...
- Ta không phải Thiên tử, cũng không phải thứ dân.
- Ờ.

Hiểu rồi.
Chúc Mãn Chi cúi đầu, nhìn Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa chạy đi, lặng lẽ thè lưỡi:
- Dáng điệu ghê gớm thật....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui