Thế Tử Hung Mãnh


“Thiếp Sơn Hạo” chính là sát chiêu của Bát Cực Quyền, lấy uy lực cực đại mà thành danh.

Người bị đánh trúng một đòn không chết thì cũng tàn phế.
Tên Lang Vệ cầm thương bất ngờ không kịp phòng bị, cả người trực tiếp bay thẳng ra ngoài hơn hai trượng như thể một bao cát vậy, khiến cho hắn sợ đến mức liên tục thét lên.
Trên tay Hứa Bất Lệnh cầm trường thương, thuận thế đẩy Nhạn Linh Đao ra, đặt lên trên cổ họng của một tên Lang Vệ cuối cùng.
Mũi thương ngưng trệ lại.
Sắc mặt của tên Lang Vệ cầm Nhạn Linh Đao trắng bệch.

Hắn giơ cao đao lên, toàn thân cứng ngắc.
Vốn đã dự liệu được tên tặc nhân này võ nghệ kinh người, nhưng lại không ngờ rằng hắn lại lợi hại đến mức như thế.
Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đều là cao thủ được chọn lựa kỹ càng ra cả, hiệp khách giang hồ bình thường căn bản không tránh khỏi sự vây bắt của ba người bọn họ được.


Thế nhưng công tử áo trắng này chỉ tay không tấc sắt nghênh chiến, nếu như cầm binh khí thì chỉ sợ ba người đã chết ngay tại trận rồi.
Trình độ võ nghệ cao cường này cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi!
Lang Vệ cúi đầu nhìn mũi thương chỉa vào cổ họng mình một cái, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí lui lại một bước, để đao xuống rồi lui về bên cạnh:
- Công phu rất tốt.
Chỉ trong chớp mắt, Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đã bị đánh bại toàn bộ, những người còn lại đương nhiên không cần phải nói, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau mà thôi.
Công Tôn Lộc như lâm đại địch.
Hứa Bất Lệnh cắm Câu Liêm Thương lên trên mặt đất, ánh mắt bình thản, nghiêng đầu mà chỉ mặt đất:
- Đằng sau có một kho hàng muối lậu, dẫn người đi vào đó tra xét đi.
Sắc mặt Công Tôn Lộc cứng đờ lại, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, tay cầm đao lúc siết chặt khi thì buông lỏng.
Mà ba tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh nghe thấy lời này thì nhướng mày.

Buôn bán muối lậu là trọng tội, thế mà lại có cả một kho hàng muối lậu...
Lang Vệ hai mắt nhìn nhau, một người trong số đó lập tức đi vào bên trong tửu lâu.

Công Tôn Lộc thấy thế thì hai mắt hơi trầm xuống, gấp giọng mở miệng:
- Hắn muốn thừa cơ bỏ chạy, đừng trúng kế của hắn...
Chát…
Còn chưa nói dứt lời thì một cái tát vang dội đã quất lên trên mặt của Công Tôn Lộc.

Lúc Công Tôn Lộc phát giác ra, hắn muốn đưa tay rút đao, nhưng không nghĩ tới lại bị Hứa Bất Lệnh vung một chân đá lên trên chuôi đao một cái, quan đao rơi ra khỏi tay rồi cắm thẳng vào bức tường phía sau.
Một cái tát này làm cho Công Tôn Lộc phải lảo đảo một hồi, trâm ngọc trên đầu cũng bay ra ngoài, tóc dài xõa xuống.


Rất nhiều Ngự Lâm Quân đều sững sờ.

Bọn họ muốn cầm quan đao và tiến lên cứu giá, thế nhưng lại không dám đi chịu chết.
Trên mặt của Công Tôn Lộc in dấu năm bàn tay, trong mắt hắn hiện lên tia tàn ác, hắn vung tay lên đấm ra một quyền nhưng lại bị Hứa Bất Lệnh bắt lấy cổ tay một cách chính xác, tiếp theo đó lại là một cái tát nữa quất lên trên mặt hắn.
Công Tôn Lộc phun một búng máu ra ngoài, sắc mặt tái xanh, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt:
- Thế mà ngươi lại dám đánh ta, ngươi có biết cha ta là ai không? Gia phụ...
Hứa Bất Lệnh lại vung tay quất một cái tát nữa.
- Thế ngươi có biết cha ta là ai không?
Bị đánh ba cái bạt tai, gương mặt của Công Tôn Lộc cũng đã sưng lên, hai tròng mắt của hắn tràn ngập tơ máu, hô hấp dồn dập.

Hắn nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, khóe miệng rướm máu, nhưng lại bị cưỡng ép nuốt ngược trở vào, không dám nói tiếp nữa.
Lang Vệ cùng rất nhiều Ngự Lâm Quân vây xung quanh cũng tiến thoái lưỡng nan.

Chủ quan cũng đã bị người ta bắt mất rồi, không ngăn chặn lại thì chắc chắn cũng không thể nói gì được cả, trong lúc nhất thời chỉ có thể bao vây xung quanh mà thôi.
Cục diện giằng co chỉ trong chốc lát.
Bên trong con ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến âm thanh “bịch bịch”.


Công Tôn Lộc nghiêng đầu nhìn lại, cha của hắn, Kinh Phụ Đô Úy Công Tôn Minh dẫn theo không ít Ngự Lâm Quân xách cung nỏ chạy tới.
Công Tôn Lộc nhẹ nhàng thở phào một hơi, trong mắt hắn lập tức hiện ra mấy phần kiêu ngạo, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi thật là to gan...
Chát…
Thế nhưng còn chưa nói dứt lời, lại thêm một cái tát nữa quất lên trên mặt của hắn.
Công Tôn Lộc té ngã trên mặt đất.

Hắn rên khẽ một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, thế nhưng lại không dám nói tiếp nữa.
Ngay đúng lúc đó, Công Tôn Minh vừa chạy tới từ xa đã lập tức rống giận:
- Tên tặc tử to gan, thế mà lại dám...!Dám...!Cảm tạ Thế tử điện hạ đã thay ta quản giáo khuyển tử....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận