Thê Tử Ngốc

Chợ Hoàng thành vô cùng náo nhiệt, hai bên ngã tư đường đầy các tiểu thương đang ra sức hô hét chào hàng, ở giữa thì có rất nhiều người đi lại, rất chật chội. Khâu Minh Thông cẩn thận nắm tay Khâu Tiểu Ninh, sợ sẽ có người vô ý làm bị thương muội muội của mình, đó chính là lý do bình thường y không mang muội muội đi chợ. Muội muội chỉ có bốn tuổi, nếu bị thương thì phải làm sao? Khâu Minh Thông đang suy nghĩ, một đại hán râu rậm rạp đối diện y đi đến, Khâu Minh Thông liền kéo muội muội vào lòng, tay bị đại hán kia làm cho đau một chút, nhưng y lại cười cười, xoa đầu tiểu muội, hoàn hảo là chưa đụng vào người Ninh nhi.

Khâu Tiểu Ninh làm sao mà không biết chuyện Khâu Minh Thông đã làm chứ, con ngươi trong suốt hiện lên khuôn mặt tươi cười quan tâm của Khâu Minh Thông. Trong lòng Khâu Tiểu Ninh buông lỏng, giống như bị cái gì đó mềm mại chạm vào, đầy ê ẩm. Một lát sau, Khâu Minh Thông cầm lấy tay nàng dẫn đi, ca ca vẫn luôn bảo hộ nàng như thế, đời này nàng sẽ không bao giờ làm cho ca ca lo lắng nữa.

Đi được vài bước, Khâu Minh Thông thấy bên đường có bán kẹo hồ lô, y xoa xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, hỏi: “Muội muội, muội có muốn ăn kẹo hồ lô không? Ca ca sẽ mua cho muội.” Phụ thân cho y sáu mươi văn tiền, y lấy ra ba mươi văn tiền đưa cho nhị đệ và tam đệ, còn y và Ninh nhi cũng chỉ có ba mươi văn còn lại, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để mua đồ ăn cho con heo nhỏ muội muội rồi. (*Di Phong: Chưa gì mà ca ca tính nuôi chị rồi *hắc hắc*)

Nếu là kiếp trước, kẹo hồ lô sẽ hấp dẫn được nàng, nhưng bây giờ nàng lại đang nghĩ làm một chuyện, nên lắc đầu: “Ca ca, Ninh nhi không cần. Chúng ta lấy mười tám văn để mua bột mì, còn mười hai văn thì mua thịt heo, như vậy có được không ca ca?” Nói nói với nương chuyện này, chắc chắn người sẽ không đồng ý, nên nàng chỉ có thể xuống tay ở chỗ ca ca thôi. Chỉ cần làm lại loại bánh bao nhỏ lúc trước nàng từng làm cho mọi người ăn, rồi như vô ý nói chuyện với ca ca, để ca ca đề nghị trước mặt phụ thân, như vậy, phụ thân nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lại.

.

Nếu Khâu Tiểu Ninh nói muốn ăn cái gì, Khâu Minh Thông sẽ không hỏi, àm mua ngay cho nàng, nhưng bột mì và thịt đâu phải là thứ ăn liền được á, vậy muội muội mua chúng nó làm gì? Nhất thời tò mò, Khâu Minh Thông hỏi: “Ninh nhi, muội mua mấy thứ đó để làm gì?”

Khâu Tiểu Ninh kéo kéo tay áo của Khâu Minh Thông, mặt cười hề hề nhìn y: “Mặc kệ, ca ca phải mua cho muội…” Vừa làm nũng, vừa kéo tay áo Khâu Minh Thông, đối với chiêu này của Khâu Tiểu Ninh, trước giờ rất ít mất hiệu lực đối với Khâu Minh Thông. Nếu kiếp trước, trước khi nàng được gả đến Hàn phủ, Khâu Minh Thông không để ý nàng, mà nàng dùng chiêu này với y, thì y sẽ biết nàng không tự nguyện gả vào đó, nhưng tiếc rằng, lúc đó nàng không dám, cũng không thể làm vậy.

Quả nhiên, Khâu Minh Thông không hỏi nữa, bất đắc dĩ sủng nịch nhéo mặt bánh bao Khâu Tiểu Ninh: "Đi thôi! Coi như ca ca sợ muội."

Đối với hành động của Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh chỉ có thể không nói gì, vốn là nàng muốn ca ca gọi nàng bằng Ninh nhi, cũng không cần coi nàng là đứa nhỏ, nhưng hiện tại nàng lại chính là một đứa nhỏ, sao có thể nói ca ca coi nàng không phải là đứa nhỏ? Có chút chuyện vẫn là đợi từ từ, không thể dọa ca ca được, hơn nữa, bây giờ nàng còn quá nhỏ.

Khâu Minh Thông dẫn theo nàng đi mua một chút bột mì và thịt, lại không nhịn được nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái, trong lòng vô cùng tòm mò, rốt cuộc muội muội muốn là gì đây?

Khâu Tiểu Ninh che miệng cười trộm, nhớ tới cảnh ca ca mua bột mì và thịt liền cảm thấy buồn cười rồi, y nói mấy câu đã áp được miệng của mấy tiểu thương kia, bất quá, quả thật là ca ca rất lợi hại nha, nếu là nàng, với ba mươi văn tiền chắc không mua hết được những thứ này.

Lúc về nhà, Viên thị đã đi ra ngoài buông chuyện với người khác, Khâu Minh Duệ và Khâu Minh Trí cũng không có ở nhà. Khâu Minh Thông đem hai thứ đó đến nhà bếp, hỏi: “Muội muội, rốt cuộc muội muốn làm gì? Một chút nữa nương về thấy là sẽ mắng chúng ta đấy.” Nói xong, còn cưng chiều chọt cái trán nhỏ của Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh ôm trán, né tránh ma trảo của Khâu Minh Thông: “Ca ca, huynh giúp Ninh nhi rửa hành đi, chính là cái xanh xanh này nè.”

Khâu Minh Thông sợ run một chút, chần chờ hỏi: "Muội muội, không phải muội muốn làm chuyện xấu đi? Vì sao muốn ca ca đi chứ?” Rốt cuộc muội muội muốn làm gì đây? Vì sao lấy mấy thứ này để đuổi y đi?

"Ca ca, huynh đi nhanh đi, muội bảo huynh làm gì thì làm đó, nếu không sau này muội sẽ không để ý huynh nữa đâu!” Khâu Tiểu Ninh vừa nói, vừa đẩy Khâu Minh Thông đến cửa nhà bếp. Thấy muội muội như vậy, Khâu Minh Thông đành phải đi ra, cùng lắm nếu muội muội làm chuyện xấu gì, có y đến gánh là được.

Khâu Minh Thông đi rồi, Khâu Tiểu Ninh bắt ghế, lấy nồi rửa sạch, rồi đổ một chút nước, và nhóm lửa lên. Sau khi lửa cháy, nàng lấy bột mì Khâu Minh Thông mua đổ ra một cái chén. Khi nước còn chưa nóng, Khâu Tiểu Ninh lấy thịt đi rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, rồi bắt đầu bằm thịt, nhưng không nghĩ tới, mới bằm vài cái, nàng đã mệt lã rồi. Khâu Tiểu Ninh chán nản bỏ dao xuống, xoa xoa tay, bây giờ, thân thể của nàng vẫn là một đứa bé, không cách nào làm tốt mọi thứ để nấu bánh bao nhỏ cả.

Đúng lúc này, Khâu Minh Duệ và Khâu Minh Trí trở về, nghe được tiếng động ở nhà bếp, họ tưởng là Viên thị đang nấu đồ ăn, nên chạy vào. Nhưng khi thấy Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Trí hừ một tiếng chạy ra ngoài chơi, còn Khâu Minh Duệ thì lắc đầu: “Muội muội, đây là kẹo hồ lô Nhị ca mua cho muội, muội mau ăn đi.” Nói xong, thì có chút thô lỗ nhét kẹo vào tay Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh thấy tam ca như vậy, cũng không từ chối, để vào miệng nhai. Khâu Minh Duệ nhìn Khâu Tiểu Ninh ăn ngon lành, thì cảm thấy vui vẻ, quay đầu nhìn thịt trên thớt gỗ: “Muội muội, thịt heo này là do muội lấy lên?”

Miệng Khâu Tiểu Ninh nhai kẹo hồ lô, nhìn Khâu Minh Duệ gật đầu.

“Nếu để nương thấy sẽ mắng muội cho coi!” Nói xong, y nhanh tay đem chỗ thịt đó xuống.

Ngay lúc này, Khâu Tiểu Ninh nuốt nhanh kẹo hồ lô trong miệng, nói: “Tam…Tam ca, huynh đừng nhúc nhít…Đây là muội kêu ca ca mua cho, muội không có lấy thứ gì của nương cả.”

Khâu Minh Duệ xấu hổ sờ sờ đầu: "Ồ, không phải nương mua!" Y cũng sợ muội muội mình bị nương mắng nên mới vội như vậy. Bất quá, muội muội muốn làm gì chứ?

Khâu Minh Duệ không hỏi, nhưng thật ra Khâu Tiểu Ninh thấy đối phó với y còn khó hơn so với Khâu Minh Thông, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Tam ca, huynh có thể giúp muội băm thịt không?”

Khâu Minh Duệ gật đầu: “Được, nhưng một chút nữa nương có hỏi, muội chỉ cần nói đây là chủ ý của tam ca, không liên quan gì đến muội.” Dù sao thì nương cũng sẽ không mắng y phá phách.

"Vâng…” Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, nàng có hai ca ca tốt như vậy, thì còn muốn gì nữa chứ! Lòng nàng thầm nhủ, đời này nhất định phải đem mọi thứ tốt đẹp đến, để cho mọi người thoát khỏi vận mệnh kiếp trước.

Chỉ vài đao mà Khâu Minh Duệ đã băm thịt xong, còn Khâu Tiểu Ninh thì thử độ sôi của nước, thấy nước đã sôi không sai biệt lắm, nàng bắt đầu lấy bột mì ra, hai tay nhào bột, rồi cho chút nước, tiếp tục nhào, bất quá do khí lực ít nên bột nhào cũng không mấy hiệu quả. Khâu Minh Duệ nhìn thấy muội muội mệt nỏi, liền nói: “Muội muội, để Tam ca làm cho! Việc này rất đơn giản!” Y đã từng nghe nương nói qua cách nhào bột, càng có lực thì bánh sẽ càng ngon.

"Tốt, lần này Tam ca vất vả rồi, để làm xong muội sẽ cho tam ca thêm hai cái.” Xem ra nàng nên nghe lời Tam ca, mỗi ngày luyện quyền một chút nha.

Lấy ra cái lồng hấp mà Viên thị hay dùng, nàng chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ cần đợi bánh để lên là sẽ đem hấp liền. Lúc này, Khâu Minh Thông đem hành rửa sạch bước vào, thấy Khâu Minh Duệ liền nói: “Ồ, Tam đệ, đề trở về rồi à?” Rồi lại thấy đống bột trên bàn, thì biết chắc là muội muội nhờ Tam đệ làm giúp. Y biết, Tam đệ đối với mọi người đều bình thường, duy chỉ có muội muội là giống y.

"Ca ca..." Vừa thấy Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh liền buông thứ trong tay ra, chạy về phía y.

Thấy bộ dạng này của nàng, Khâu Minh Thông dở khóc dở cười, chẳng lẽ y có thể hung với nàng sao? Khâu Minh Thông giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Muốn làm gì thì làm, muốn ca ca giúp gì thì muội cứ nói.” Quên đi, muội muội khó khăn lắm mới thân thiết với y, nàng muốn làm gì tùy nàng vậy.

"Đã biết, ca, tam ca, hai huynh mau đi ra ngoài đi, một chút nữa muội sẽ gọi hai người vào!” Lấy hành lá từ tay Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ning liền đẩy hai người ra cửa. Hai anh em nhìn nhau, bất đắc dĩ đi ra, chờ nhà bếp yên tĩnh lại, thì cả hai đều nhẹ nhàng đi đến.

Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ vừa rời đi, Khâu Tiểu Ninh liền cắt hành nhỏ ra, rồi thêm một chút gừng, trộn thịt băm do Khâu Minh Duệ làm. Trộn xong tất cả, Khâu Tiểu Ninh bắt ghế, bắt đầu làm bánh bao nhỏ. Tuy tay nhỏ nhưng nàng có kinh nghiệm kiếp trước, nến rất nhanh đã làm xong một cái bánh bao nhỏ.

Đem cái bánh bao nhỏ cuối cùng bỏ vào lồng hấp, Khâu Tiểu Ninh giơ tay lau mồ hôi trên trán. Ở trong nhà bếp nhìn lồng hấp, rồi lại nhìn sắc trời, đoán Khâu Khải Chính cũng sắp về, lại thổi thêm lửa. Không bao lâu sau, khói trắng bắt đầu tỏa ra, mùi thơm đã mơ hồ lan ra, nàng lấy một cái bánh bao nhỏ quan sát, cũng không sai biệt lắm, nên Khâu Tiểu Ninh lại lấy thêm một cái nồi, bắt đầu nấu cháo, vì ba mươi văn tiền dùng để mua bột mì và thịt heo cũng không thể đủ cho một người lớn ăn no bụng nha!

Ở ngoài cửa nhìn lén thật lâu, hai người chảy nước miếng, lui xa một chút. Đứng ở trong viện, Khâu Minh Thông mới nói: “Từ khi nào mà muội muội nhà chúng ta giỏi như vậy chứ?” Làm bánh thuần phục như thế, đây thật sự là muội muội của y sao? Muội muội còn nhỏ như vậy, làm sao biết cách làm chứ?

Khâu Minh Duệ phụng phịu, lắc đầu: “Đệ…không biết!” Hai người liếc nhau, rồi cùng bước vào nhà bếp.

Khi hai anh em còn chưa nói chuyện xong, thì Khâu Khải Chính trở về. Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mừi thơm, mùi này làm cho ông tạm thời quên đi những lo lắng về Hàn phủ. Bất quá, ông về không bao lâu thì thấy Viên thị thở dài, bước vào cửa, làm ông ngạc nhiên, ông cứ nghĩ mùi thơm này là do Viên thị đang nấu ăn chứ!

Viên thị thấy Khâu Khải Chính về, tưởng đâu ông sẽ nói với bà hai ba câu, nhưng không nghĩ tới, ông không thèm nhìn bà, cũng không nói một câu gì. Viên thị lo sợ bất an, muốn đến phòng bếp để chuẩn bị thức ăn, vừa bước vào, bà đã thấy ba cái đầu nhỏ vây xung quanh bếp: “Các con làm gì ở đây hả?” , khi thấy Khâu Tiểu Ninh ở trong đó, lập tức mắng: “Có phải ngươi lại xúi dục các ca ca làm chuyện xấu không? Ngươi…”

"Nương, người đừng mắng chúng con nữa, khẳng định là phụ thân đã đói bụng, chúng ta nên ăn cái này trước đi! Bằng không, nương cũng biết khi phụ thân nổi giận là như thế nào mà!” Khâu Minh Thông thấy Viên Thị sắp phát hỏa thì lập tức mở miệng nói.

"Vậy, cái này là?” Viên thị nhướng đôi này thô, hỏi.

"Nương, mau đem lên cho phụ thân ăn đi rồi nói sau.” Tuy rằng bánh của muội muội làm rất thơm, nhưng hương vị cũng không thể chắc chắn ngon được, vẫn là nên đem lên bàn ăn trước rồi sau đó nói là muội muội làm, nhưng nếu ăn không ngon thì sẽ nói là y làm.

Viên thị không nghi ngờ vì sao có nó, nghĩ rằng Khâu Khải Chính đưa tiền cho Khâu Minh Thông mua. Khâu Tiểu Ninh lấy bánh bao nhỏ từ lồng hấp ra, xếp thành hình ốc, rồi bưng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui