Thủy Linh Lung không ngờ Vân Lễ lại ở trong chiếc xe tầm thường này, nếu Thủy Linh Khê biết nhường nhịn trưởng tỷ thì cũng không đến mức bỏ lỡ cơ hội gần gũi Vân Lễ, cái này gọi là ác giả ác báo phải không?
Vân Lễ khẽ cười, tuấn dật mà tao nhã, đáy mắt lại lơ đãng hiện lên sự ranh mãnh: "Ta cứ nghĩ hai ngươi sẽ ngồi cùng một chiếc xe chứ, như vậy cũng tốt, ngươi mau ngồi xuống đánh với ta một ván cờ đi."
Đồ giả tạo! Ngươi không thấy ta và Thủy Linh Khê không hợp nhau à? Thái tử này ngoài mặt thì ôn hoà, nhưng thực chất rất ranh ma! Không hiểu sao thông tuệ như hắn kiếp trước ở cạnh Tuần Phong lại vụng về như thế, cuối cùng còn bị Tuần Phong đoạt ngôi vị hoàng đế và giang sơn.
Thủy Linh Lung nhớ tới việc hắn lén đưa ngân phiếu cho nàng, đây là ân huệ đầu tiên nàng nhận được kể từ khi sống lại, cho dù động cơ của hắn không đơn giản nhưng thật sự là giải pháp cho nàng lúc khẩn cấp.
Nghĩ đến đây, giọng nói của nàng cũng hòa hoãn hơn: "Điện hạ và thần nữ đều có hôn ước trong người, chúng ta không nên gặp nhau thì hơn, đỡ phải nhận lấy chê trách, thần nữ thân phận hèn mọn không đáng nhắc đến, nhưng điện hạ thân mình vạn kim, mỗi tiếng nói cử chỉ đều đại diện cho hình tượng của hoàng thất Đại Chu, cho nên mong điện hạ cân nhắc rồi hãy làm.
Số tiền điện hạ cho thần nữ mượn, sau này thần nữ nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ, nhưng trước lúc đó mong điện hạ đừng gặp thần nữ nữa."
Vừa dứt lời, phu xe đã vung roi lên, xe ngựa như mũi tên nhọn phi đi, Thủy Linh Lung còn chưa ngồi xuống, sự cố này khiến nàng chúi về phía trước, nhào thẳng đến chỗ Vân Lễ!
Vân lễ theo bản năng mở hai tay muốn ôm nàng, nào biết tay trái của nàng lại nắm chặt lấy một cạnh bàn, thân hình chuyển một cái, cả người đập thẳng lên cái bàn cứng rắn, mà lòng bàn tay nàng cũng vì lực ma sát quá lớn mà sứt một mảng da.
Đau là có, nhưng nàng không hề nhăn mày, tay áo rộng che lại vết thương ở tay, trước cái nhìn lo lắng của Vân Lễ, nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh thi lễ: "Thần nữ nên ngồi xe ngựa của phủ thì tốt hơn, thần nữ cáo lui!"
"Không được, ta xuống xe, ta vốn là đến đón ngươi." Dứt lời, Vân Lễ tao nhã đứng dậy, vén rèm lên nhảy xuống, trước khi đi còn nói với phu xe một câu, "Kim sang dược ở trong hốc tối."
Nhìn theo hướng xe ngựa biến mất, Vân Lễ thầm than: Tại sao tính tình của nàng lại ác liệt thế? Hắn cũng không phải độc xà mãnh thú, nàng có cần quyết tuyệt như vậy không?
Tiệc thưởng mai mỗi năm một lần được tổ chức ở Thụy Tuyết sơn trang cách kinh thành mười dặm về phía đông, Thụy Tuyết sơn trang cảnh trí tuyệt đẹp, trang hoàng lộng lẫy, lại mở ra rất nhiều hoạt động giải trí, bất luận có tiêu phí hay không đều phải giao trước một trăm lượng bạc mới được vào cửa, điều kiện hà khắc này chẳng những không làm khó được khách nhân mà nó còn trở thành thứ tượng trưng cho thân phận địa vị, bởi vậy, nó làm ăn cực kỳ tốt, từ vương hầu tướng lĩnh, cho tới thương nhân dân chúng, ai cũng muốn đến chỗ này.
Chỉ có điều, không ai ngờ lão bản của Thụy Tuyết sơn trang lại là Tuần Phong cả!
Năm ngoái, tiệc thưởng mai do Lãnh gia tổ chức, năm nay theo lý thuyết phải đến phiên phủ Tuyên Quốc Công, nhưng do Thủy Linh Lung tính kế làm Lịch phu gãy chân, con dâu thứ hai của phủ Tuyên Quốc Công đang có mang, Du An công chúa hơn sáu mươi tuổi lại không thể đứng ra chủ trì, rơi vào đường cùng, Du An công chúa chỉ có thể nhờ bà con họ hàng là Diêu gia giúp đỡ, để Diêu gia đứng ra tổ chức yến hội lần này.
Lại nói tiếp, Diêu gia và phủ Trấn Bắc Vương cũng có quan hệ thông gia, thê tử của trưởng tôn Diêu gia là trưởng nữ Gia Cát Tịch của Trấn Bắc vương, năm nay hai mươi mốt tuổi.
Lúc này, Gia Cát Tịch đang uống trà tán gẫu với Lãnh Dật Hiên ở trong lương đình, nghe xong phần miêu tả sinh động như thật của Lãnh Dật Hiên, nàng buông chén trà, kinh ngạc nói: "Đệ nói tiểu nha đầu phá giải ván cờ thiên long chính là vị hôn thê của Ngọc Nhi?"
Lãnh Dật Hiên thu quạt lại, gật đầu: "Biểu tỷ, có phải rất khéo không?"
Trấn Bắc vương phi là đích nữ của Lãnh gia, một tiếng biểu tỷ này gọi không hề sai.
Lần đầu tiên Lãnh Dật Hiên gặp Thủy Linh Lung, hắn đã có xúc động muốn tác hợp nàng với Gia Cát Ngọc, vì vậy hắn mới xin thái tử mời Thủy Linh Lung tới tham dự tiệc thưởng mai, ai ngờ Thủy Linh Lung và Gia Cát Ngọc quả nhiên là có duyên, nhanh như vậy đã đính hôn rồi!
Gia Cát Ngọc đã mười tám nhưng đến nay vẫn một thân một mình, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không chịu đụng vào, Gia Cát Tịch còn khẩn trương hơn cha mẹ mình, hận không thể nhét nữ nhân vào phòng hắn mỗi ngày.
Lãnh Dật Hiên nhìn bộ dạng đăm chiêu của Gia Cát Tịch, không khỏi cười xấu xa: "Biểu tỷ, biểu đệ có vẻ rất có cảm tình với vị hôn thê này, hắn ở chùa đã tuyên bố, ai dám giết nàng, hắn sẽ giết cả nhà người đó đấy."
Gia Cát Tịch chống má nói: "Ta lo nàng sẽ bị Ngọc Nhi khắc chết.
Nàng ta chết không quan trọng, quan trọng là Ngọc Nhi đáng thương của ta mười hai tuổi đã xuất tinh, vốn nên để nha hoàn dạy nó chuyện phòng the, nhưng sáu năm nay, đến đầu ngón tay của nữ nhân nó cũng chẳng chạm vào, đều là nha hoàn rất xinh đẹp, nó lại thấy chướng mắt, thật vất vả mới coi trọng một người, ngộ nhỡ còn chưa vào cửa đã bị khắc chết thì phải làm sao?"
Nàng sẽ không nói cho Lãnh Giật Hiên chuyện nàng ở sòng bạc mua Thủy Linh Lung bị khắc chết đâu...
Ách...!Mặt Lãnh Dật Hiên đầy vạch đen.
Biểu tỷ! Chuyện xuất tinh này tỷ không cần nói với ta đâu! Thật xấu hổ.
Gia Cát Tịch nhìn qua, nhíu mày: "Đệ xuất tinh lúc mấy tuổi?"
Lãnh Dật Hiên cười lớn ——
Hắn không trả lời, Gia Cát Tịch cũng quên luôn, tròng mắt nàng xoay tròn, bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên: "Có rồi! Để bọn họ gạo nấu thành cơm! Như vậy, nàng ta có chết cũng không có gì phải tiếc nuối!" Nàng tin chỉ cần đệ đệ hưởng qua tư vị hoan ái nhất định sẽ chạm vào nữ nhân.
Nói cứ như Thủy Linh Lung sùng bái đệ đệ của tỷ lắm ý, miệng Lãnh Dật Hiên méo xệch, Gia Cát Tịch liếc hắn một cái: "Đệ trúng gió à?"
==
Thủy Linh Lung vừa tiến vào Thụy Tuyết sơn trang liền cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không tốt, vòng luẩn quẩn nào cũng đều có quy tắc của nó cả, quan hệ của nhóm thế gia thiên kim không phải đều bền chắc như thép, nhưng bất luận quan hệ bình thường của các nàng thế nào, cứ đụng tới thứ nữ là các nàng đều có thể đồng thanh nhắm họng súng tới, hơn nữa, sau khi "chào hỏi" Thủy Linh Khê xong thì ý khinh bỉ càng thêm rõ ràng.
Trong Tịch Mai viên, Lục gia nhị tiểu thư Lục Y Y kéo tay Thủy Linh Khê, châm chọc nói: "A! Linh Khê, kia không phải là thứ tỷ tỷ của ngươi sao? Da mặt nàng ta cũng dày thật đấy, như vậy mà cũng dám tới tham gia yến hội! Đúng là không sợ làm mất mặt phủ Thượng Thư mà!"
Nếu là trước kia, vì muốn bảo vệ hình tượng hiền lương thục đức của mình, Thủy Linh Khê nhất định sẽ cố hết sức che chở cho Thủy Linh Lung, nhưng lần này, nàng ta chỉ cụp mắt cười nhẹ, không ngăn cản mọi người bàn luận.
Thủy Linh Khê ghen tị đến choáng váng rồi à? Hay là ——
Thủy Linh Lung ý vị thâm trường [1] mỉm cười, thanh nhã như linh lan, yên tĩnh như phức nhã, không nhiễm bụi trần.
Sủa đến sủa đi thì vẫn là "chó" thôi, nàng là người, không nên chấp nhặt với mấy con chó làm gì.
[1] Ý vị thâm trường: Ý vị, sâu sa.
Mọi người thấy không kích thích được nàng thì rất kinh ngạc, xen chút mất mát và căm tức, hơn nữa Thủy Linh Lung rất khác với thứ nữ trong tưởng tượng của các nàng, thứ nữ không phải đều nơm nớp lo sợ, không dám nhìn ai sao? Nhưng nhìn váy áo của nàng còn đẹp đẽ quý giá hơn các nàng, khí chất ung dung thanh nhã kia càng giống đích nữ của một danh gia vọng tộc hơn, cái này sao có thể khiến đích nữ như các nàng cam tâm?
Tứ tiểu thư Võ Liên Nhi của phủ Võ Quốc Công nói tiếp: "Đúng! Một dã nha đầu lớn lên ở thôn trang sao có thể xứng ở nơi cao quý này chứ? Chỉ là thái tử thương tiếc ngươi nên cho ngươi vinh hạnh này thôi, nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không chạy tới đây để mất mặt như vậy đâu!"
Mấy người ở bên cạnh theo thứ tự là tam tiểu thư Trần Tuyên của Trần gia và ngũ tiểu thư Quách Dung của Quách gia, Trần Tuyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng Quách Dung có vẻ không bằng lòng chuyện mọi người chèn ép Thủy Linh Lung nên lớn tiếng quát các nàng: "Các ngươi nói xong chưa? Thủy Linh Lung là thái tử mời đến, các ngươi có gì không hài lòng với quyết định của thái tử à? Cả đám ngày thường đều tự khoe là danh môn khuê tú, vậy mà ngay cả điểm này cũng không hiểu, ta cảm thấy xấu hổ thay các ngươi!"
Lục Y Y khinh thường hừ một tiếng: "Được lắm, ngươi như vậy mà dám ra mặt cho môt thứ nữ, đạo bất đồng bất tương vi mưu [2], ngươi cũng gia nhập vào nhóm thứ nữ ti tiện ấy đi!"
[2] Đạo bất đồng bất tương vi mưu là một câu trích từ luận ngữ, nguyên văn 子曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng, bất tương vi mưu), hàm ý tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không thể cùng nhau trao đổi, thảo luận được.
"Đúng vậy! Quách Dung ngươi tự nguyện hạ thấp thân phận cũng đừng lôi kéo chúng ta!" Dứt lời, Võ Liên Nhi kéo Thủy Linh Khê và Lục Y Y rời khỏi Tịch Mai viên, đi sang Hàn Mai viên.
Hết chương 19.