Thụy Tuyết sơn trang nói lễ vật sẽ được đưa đến sau mười ngày nữa, Thủy Linh Lung nghĩ, cuối cùng mười ngày nữa cũng được gặp Tuần Phong rồi.
Nàng, rất chờ mong lần gặp đầu tiên sau khi trùng sinh này.
Lại nói đến Gia Cát Ngọc, sau khi uống chén rượu của Lãnh Dật Hiên, hắn liền phát ra hiện cơ thể hơi khác thường, hình như là...!Cực kỳ khô nóng.
Chưa trải qua chuyện đó nên hắn thật sự không biết bản thân bị làm sao, đến tận khi hắn xốc mành xe ngựa lên nhìn thấy Thủy Linh Lung, hận không thể xông lên "ăn nàng vào bụng" thì mới hiểu mình bị tính kế!
Lãnh —— Dật —— Hiên!
"Hôm nay..." Ba chữ 'Cảm ơn ngươi' còn chưa nói hết, Thủy Linh Lung đã thấy trước mặt tối sầm, màn che hạ xuống, Gia Cát Ngọc biến mất không thấy đâu, hắn rời đi như trốn chạy một thứ gì đó, thậm chí bị rơi đồ cũng không phát hiện.
"Ta đáng sợ đến vậy sao? Đúng là kỳ lạ!" Thủy Linh Lung cúi người, nhặt vật trên sàn xe lên, đây là một chiếc vòng tay nữ tử làm từ tơ vàng, gia công bình thường nhưng chất liệu rất tốt, hình như không phải mua bên ngoài mà là hắn tự làm, nhìn màu sắc thì có lẽ nó đã được làm lâu rồi.
Phản ứng đầu tiên của Thủy Linh Lung là: Gia Cát Ngọc có người trong lòng.
Gia Cát gia vốn là thủ lĩnh của bộ lạc Khách Thập Khánh ở phương Bắc, bọn họ chiếm đất xưng vương, không thần phục triều đình.
Dân chúng Khách Thập Khánh thờ phụng thần linh, chỉ có duy nhất một dòng họ Gia Cát, mỗi khi triều đình phái binh thảo phạt (đánh dẹp) bộ lạc Khách Thập Khánh, dân chúng ven đường bất luận nam nữ già trẻ, ốm yếu cường tráng đều đứng lên chặn trước quân đội triều đình.
Triều đình không thể tàn sát con dân Đại Chu nên hai bên liền tiến vào trạng thái giằng co.
Chinh Bắc tướng quân lúc bấy giờ là gia chủ của Lãnh gia - Lãnh Dục An - đã từng đàm phán hoà bình với Gia Cát gia rất nhiều lần nhưng không có kết quả, cuối cùng, đích nữ của Lãnh gia là Lãnh U Như được gả cho Gia Cát Lưu Vân làm vợ, sinh ra trưởng nữ Gia Cát Tịch và trưởng tử Gia Cát Ngọc, lúc ấy bộ lạc Khách Thập Khánh mới thần phục triều đình.
Vì muốn trấn an dân chúng Khách Thập Khánh nên triều đình đã quyết định miễn thuế hai mươi năm cho họ, hơn nữa còn giữ lại địa vị của Gia Cát gia ở Khách Thập Khánh, thứ tử Gia Cát Lưu Phong trở thành tộc trưởng mới ở đó, trưởng tử Gia Cát Lưu Vân thì ở lại kinh thành, được phong làm Trấn Bắc Vương, lúc đó Gia Cát Ngọc mới năm tuổi.
Đứa trẻ năm tuổi nhất định không biết yêu là gì, mà sau khi vào kinh, Gia Cát Ngọc lại không hề tiếp xúc với nữ tử khác, vì vậy Thủy Linh Lung cho rằng chiếc vòng này không phải là dành cho người trong lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, xe ngựa đã đến phủ Thượng Thư, Thủy Linh Lung sợ hạ nhân tham tài sẽ lấy vòng đi nên để nó trong người, quyết định lần sau gặp sẽ trả lại cho Gia Cát Ngọc.
Trường Nhạc hiên.
Thủy Linh Khê nằm trong lòng Tần Phương Nghi khóc khản cả giọng: "Mẹ, con tiện nha đầu kia đúng là quá đáng! Tại sao nó có thể làm thế chứ? Mẹ nhất định phải trút giận cho con! Hu hu..."
Tần Phương Nghi không giận ư? Bà ta đương nhiên là giận, nàng ta (TLK) đường đường là con gái của thiên kim phủ Thừa Tướng lại bại dưới tay con gái Đổng Giai Tuyết, mặt mũi của phủ Thừa Tướng đúng là bị Thủy Linh Khê làm mất hết rồi.
Bà ta còn chưa răn dạy, nàng ta đã kể khổ rồi sao? Nếu như ngày trước Thủy Linh Khê khóc như thế, Tần Phương Nghi nhất định sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ bà ta đã bị mấy chuyện trong phủ làm sứt đầu mẻ trán rồi, làm gì còn thời gian mà so đo với một thứ nữ sắp xuất giá nữa.
Lão gia nạp quý thiếp mới không nói, lại còn hứa cho đối phương vào Ấm Hương viện có suối nước nóng, chẳng lẽ lão gia không biết đó là sân viện bà ta rất yêu thích sao? Rất vất vả mới giẫm được lên đầu Chu di nương, bây giờ lại nhảy ra một Lan di nương nữa! Tệ hơn là Thủy Mẫn Ngọc và Thủy Mẫn Huy đều sắp trở về từ Tích Sơn, cứ nghĩ đến Thủy Mẫn Huy lớn lên bên cạnh lão phu nhân, bà ta lại đau đầu.
"Được rồi, con gái ngoan, năm nay thua thì năm sau thắng cũng được, tranh cao thấp với một thứ nữ rất mất thân phận, thái tử điện hạ tự mình đưa con về phủ cũng đã cho thấy thái độ của hắn với con không thay đổi, con đừng cảm thấy uất ức nữa." Tần Phương Nghi sờ lên khuôn mặt sưng như mặt lợn của nàng ta, lại nói, "Mấy ngày tới con đừng ra khỏi sân, chờ mặt hết sưng rồi nói tiếp."
"Mẹ! Con..." Thủy Linh Khê còn muốn nói gì đó, Tần Phương Nghi đã phân phó Họa Ý đưa nàng ta về sân viện của mình.
Không bao lâu sau, Thủy Hàng Ca đi đến, trên mặt không chút khó chịu.
Tần Phương Nghi vui vẻ, tuy con gái mất mặt nhưng dù sao cũng là thái tử phi, lão gia nói gì cũng phải nể mặt vài phần, bà ta đưa cho Thủy Hàng Ca một chén trà: "Tướng công, đây là trà Long Tỉnh chàng thích uống nhất."
"Ừ." Thủy Hàng Ca ngồi trên sạp, nhận lấy chén trà, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào thì thấy Tần Phương Nghi sai Thi Tình đi chuẩn bị nước ấm để tắm, hắn không định qua đêm ở đây mà! Hắn hắng giọng, nói: "Cái đó, Linh Lung vừa làm phủ Thượng Thư chúng ta nở mày nở mặt."
Chuyện này, Tần Phương Nghi cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, Linh Lung là một đưa trẻ ngoan, sau này ta sẽ chiếu cố nó nhiều hơn."
Trong lòng lại nghĩ, sính lễ của Trấn Bắc Vương phi quý giá thật!
"Khụ khụ khụ, ý ta là bây giờ nó cũng được coi là người có uy tín danh dự rồi, của hồi môn cũng nên nhiều hơn một chút, đừng để người ta nói ra nói vào."
Tật xấu lớn nhất của Tần Phương nghi chính là tham tài, bây giờ nghe Thủy Hàng Ca nhắc tới của hồi liền dựng hết tóc gáy lên, bà ta nắm chặt khăn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lão gia nói rất đúng, của hồi môn ta cho chàng xem lúc đầu bây giờ đã thêm một thôn trang và một cửa hàng.
Chàng cứ yên tâm, ta sẽ chọn chỗ tốt cho nó."
Một thôn trang, một cửa hàng? Thủy Hàng Ca không khỏi có chút thất vọng, bổng lộc hắn giữ, của hồi môn thì Tần Phương Nghi cầm, tính ra thì tất cả chi phí ăn mặc trong nhà này đều là của Đổng Giai Tuyết, bây giờ con gái của Đổng Giai Tuyết xuất giá, Tần Phương Nghi lại không đặt mua bất cứ thứ gì cả, hắn bỗng cảm thấy cực kỳ tức giận: "Lấy hai thôn trang trên huyện, năm cửa hàng ở phố Đông và phố Nam cho Linh Lung làm của hồi môn!"
"Tướng công!" Tần Phương Nghi hoa dung thất sắc [1], "Đó đều là những cửa hàng và thôn trang tốt nhất, nếu cho Linh Lung hết thì Linh Khê phải làm sao?"
[1] Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng sợ.
"Chúng ta còn thiếu thôn trang với cửa hàng à? Nàng chuyển cái khác sang tên Linh Khê là được."
"Tướng công, Linh Khê là thái tử phi, nếu của hồi môn không bằng thế tử phi thì sẽ làm thái tử mất mặt!"
Lời này vừa nói ra, thần sắc của Thủy Hàng Ca buông lỏng đi rất nhiều, phủ Trấn Bắc Vương dù tốt cũng vẫn là thần, vẫn phải cống hiến cho thái tử, nhưng cứ nghĩ đến thái độ cứng rắn của lão phu nhân, nghĩ đến hiếu thuận thì hắn lại không đành lòng làm trái ý bà, thật ra hắn cũng không biết tại sao lão phu nhân lại thiên vị thứ nữ này như thế.
Ngay lúc Thủy Hàng Ca đang khó xử thì ngoài cửa, Họa Ý nói Lưu quản sự muốn cầu kiến.
Diêu Thành, Lãnh Dật Hiên, Trấn Bắc Vương phi, Tam công chúa và Bình Nam vương thế tử Tuần Phong ào ào đưa quà mừng tới, chúc mừng Thủy Linh Lung trở thành văn quán quân trong tiệc thưởng mai.
Phủ Trấn Bắc Vương và Diêu gia tặng lễ vật là đương nhiên, nhưng Lãnh Dật Hiên, Tam công chúa và Bình Nam vương thế tử cũng đưa quà tới thật sự là nằm ngoài dự kiến của Thủy Hàng Ca.
Rõ ràng, so với Thủy Linh Khê tuyệt thế mĩ mạo thì Thủy Linh Lung tú ngoại tuệ trung [2] được chào đón hơn nhiều.
[2] Tú ngoại tuệ trung: Bên ngoài xinh đẹp, bên trong thì có đủ trí tuệ, hiểu biết.
Còn nữa, Tam công chúa là thân muội của Thái tử, Lãnh Dật Hiên là bạn tốt của Thái tử, Tuần Phong là tâm phúc của Thái tử, bọn họ không hẹn mà cùng tỏ vẻ thiện cảm với Thủy Linh Lung, hai người trước thì thôi đi, nhưng ngay cả Tuần Phong không đi dự tiệc cũng đưa quà đến, Thủy Hàng Ca bắt đầu phỏng đoán, có lẽ...!Bọn họ được Thái tử gợi ý? Thái tử nhìn trúng Linh Lung? Giờ phút này, Thủy Hàng Ca bỗng nhiên cảm thấy hối hận, vì sao lúc trước hắn lại đồng ý với ý kiến thay đổi Thái tử phi của Tần Phương Nghi chứ?
Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ, canh thiếp của Linh Lung và Gia Cát Ngọc còn chưa có kết quả, phủ Thái tử cũng chưa tới cửa cầu hôn, như vậy vẫn còn đường cứu vãn mà, phải không?
Hết chương 24.