Một con đường nhỏ, bên trái là rừng tùng và núi giả, bên phải là biệt viện, phía trước không một bóng người, phía sau cũng phải đi bảy tám khúc quanh mới đến vườn cúc, địa điểm quả nhiên là đủ vắng vẻ.
Thủy Linh Lung chớp mắt, bảo Diệp Mậu và Thúy Nhi nâng Thủy Linh Ngữ dậy.
Thủy Linh Ngữ khịt khịt mũi, nói: “Xiêm y của muội bẩn rồi, Đại tỷ có thể cho muội mượn một bộ không? Vì đây là tiệc nên muội chỉ mang một bộ này đi thôi…”
Sợ dự phòng quần áo sẽ không tiện, hay là ——
Thủy Linh Lung nhướn mày, cực kỳ rộng rãi nói: “Chi Phồn, lên xe lấy chiếc váy hồ điệp và cái áo ngắn thêu hoa nhài màu tím lại đây cho Tam tiểu thư.”
Đôi mi của Thủy Linh Ngữ run lên, bộ váy này là Lão phu nhân dặn dò tú lâu tốt nhất kinh thành làm ra, nàng ta từng nhìn thấy ở Phúc Thọ viện, Đại tỷ còn chưa mặc lần nào…
Thủy Linh Lung nhìn nàng ta, cười hỏi: “Tam muội sao vậy? Không thoải mái hay là có tâm sự gì? Từ lúc vào Quách phủ đến giờ, muội có vẻ không được tập trung lắm.”
Thủy Linh Ngữ đẩy Thúy Nhi, Thúy Nhi khom người tránh sang bên cạnh.
Thủy Linh Ngữ giữ chặt tay Thủy Linh Lung, nức nở nói: “Đại tỷ, muội rất sợ…”
Nước mắt rơi xuống tay Thủy Linh Lung, tựa như giọt sương sớm óng ánh trong suốt.
Gió lạnh thổi qua khiến mùi hương trên người Thủy Linh Ngữ tỏa ra, Thủy Linh Lung nhíu mày, khoé môi khẽ nhếch lên, như có như không: “Nếu Tam muội sợ thì đừng nghỉ ngơi ở đây nữa, ta đưa muội về phủ, dù sao đây cũng là nhà người ta, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không có chỗ khóc lóc kể lể, muội thấy thế nào?”
Mặt Thủy Linh Ngữ trắng bệch, lưng toát ra mồ hôi lạnh, nàng ta nuốt nước miếng, nói: “Muội hơi đau đầu, Đại tỷ cứ để muội nghỉ một lát rồi về phủ sau cũng được.”
“Nếu Tam muội đã muốn thế thì ta cũng không nhiều lời nữa.” Thủy Linh Lung nói xong thì cùng Diệp Mậu đưa Thủy Linh Ngữ vào một phòng trong biệt viện.
Biệt viện này vắng lạnh không một bóng người, trong sân cành khô rải rác khắp nơi, nhưng trong phòng lại trang nhã khác thường, dường như còn lưu lại mùi hương nào đó.
Thủy Linh Ngữ cởi áo bông, nằm trên giường, nước mắt lưng tròng nói: “Đại tỷ, tỷ ở lại với muội một lát đi, muội có lời muốn nói với tỷ.”
“Tam muội muốn nói gì?”
“Muội… Đại tỷ, thật ra muội… Muội… Muội thích Tần công tử!”
Chuyện này nàng đã sớm nhìn ra rồi.
Thủy Linh Lung hơi trầm ngâm, nói: “Ta thấy muội nghỉ như vậy là được rồi, chúng ta về phủ đi!”
“Đại tỷ, tỷ hãy nghe muội nói xong đã.” Nước mắt của Thủy Linh Ngữ từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, gió lạnh thổi đến khiến cửa sổ rung động, nghe như oan hồn dã quỷ đang nức nở gào thét khiến người ta sởn tóc gáy.
Thủy Linh Lung lẳng lặng ngồi, không nóng không vội.
Thật lâu sau, Thủy Linh Ngữ chống tay dậy, nhưng có vẻ hơi quá sức.
Cánh tay nàng ta trượt đi, va vào chén trà trên tủ đầu giường, chén trà rơi xuống đất, dập nát, nàng ta lại mở miệng: “Nhưng thân phận của muội… Không xứng với Tần công tử.
Dù Tần công tử và muội lưỡng tình tương duyệt [1], nhưng từ xưa đến nay hôn ước đều do cha mẹ sắp đặt, bọn muội cũng không thể tự làm chủ, cho nên vì có thể gả cho chàng, muội…”
[1] Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều yêu nhau.
“Ngươi có thể làm tất cả, đến lương tâm cũng không tiếc, phải không?” Lạnh giọng nói xong, Thủy Linh Lung kéo túi hương bên hông Thủy Linh Ngữ xuống, rồi lấy một túi hương giống y như thế ở dưới gầm giường ra, “Chút tài mọn! Ngươi cho rằng mình có thể làm chút son, chút hương là đã giỏi lắm à?”
Thủy Linh Ngữ đột nhiên biến sắc: “A —— Đại tỷ!”
“Ngươi đúng là làm ta thất vọng! Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng bản thân ngươi không biết quý trọng, đã như vậy thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
“Đại tỷ! Tỷ… Tỷ lúc nào thì…” Đây là nhuyễn cốt hương, người bình thường chỉ cần ngửi khoảng một khắc đồng hồ sẽ cảm thấy tứ chi vô lực, nhưng các nàng đã ở trong phòng này hơn hai khắc rồi, như vậy có thể thấy rằng, Thủy Linh Lung đã sớm đề phòng!
Thủy Linh Lung đương nhiên là đã đề phòng, Gia Cát Ngọc mặt ngoài là sai An Bình đưa hoa cho nàng, nhưng thật ra hắn đã bỏ thuốc phòng độc ở bên trong, mùi hoa này rất nồng, cũng đủ để che dậy hương vị của thuốc.
Từ lúc Thủy Linh Nguyệt và Thủy Linh Ngữ trở mặt với nhau, nàng liền nhờ Gia Cát Ngọc cho người theo dõi nha hoàn bên người của Thủy Linh Ngữ, đương nhiên cũng biết nàng ta đã mua những gì.
“Muốn biết ta nghi ngờ ngươi từ lúc nào ư?” Thủy Linh Lung tức giận trừng mắt, chỉ vào mũi nàng ta nói, “Loại người tự tư tự lợi như ngươi có thể vì ta mà đắc tội với Thủy Linh Nguyệt sao? Nếu ta đoán không nhầm thì lần trước ở Tự Miếu, là ngươi tự nguyện uống trà pha với bột đậu, còn cố ý kéo Thủy Linh Thanh đi nhà xí cùng mình! Ngươi che chở Thủy Linh Thanh là bởi vì ngươi không ngờ Thủy Linh Thanh lại kéo chân ngươi, thật ra ngươi ghen tị với nàng hơn bất kỳ ai! Do đó, lúc Thủy Linh Nguyệt muốn hủy sự trong sạch của Thủy Linh Thanh, ngươi liền đáp ứng không chút do dự, có phải không?”
Thủy Linh Ngữ bị nói trúng tâm sự, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Không sai! Đều là con của Phùng di nương, tại sao bà ấy chỉ quan tâm nàng? Cái gì tốt cũng đều cho nàng?”
“Đó là bởi vì nàng cũng dành những gì tốt nhất cho Phùng di nương! Khi chọn vải, một người chỉ được chọn hai xấp, Thủy Linh Thanh liền lấy cho Phùng di nương một xấp, còn ngươi? Lúc ta tặng cho mọi người chút đồ và trang sức, Thủy Linh Thanh gần như không giữ lại cái gì, còn ngươi? Cha mẹ cũng là người, tại sao Phùng di nương không thể yêu thương Thủy Linh Thanh hơn?”
Thủy Linh Ngữ á khẩu không trả lời được, Thủy Linh Lung buông tay, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Ngươi không nên vì Tần Phương Nghi dụ dỗ đe dọa mà hạ độc thủ với ta, nếu là Thủy Linh Nguyệt làm, ta sẽ không hận nàng bởi vì ta và nàng là thủy hỏa bất dung, nhưng Thủy Linh Lung ta có làm gì có lỗi với ngươi chưa?”
Thủy Linh Lung vỗ tay, Diệp Mậu đá cửa vào.
Thủy Linh Ngữ biến sắc, cuối cùng cũng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần: “Đại tỷ! Tỷ tha cho ta đi! Ta chỉ nhất thời hồ đồ thôi, ta sẽ không bao giờ làm như vậy với tỷ nữa!”
Những lời cầu xin như vậy Thủy Linh Lũng đã nghe đến chai lỗ tai rồi, tại sao lúc hại người lại không thương lấy người ta? Hay đây là kết quả sau khi chuyện bị bại lộ?
Thủy Linh Lung ra hiệu, Diệp Mậu bước lên đánh ngất Thủy Linh Ngữ!
“Thời gian không còn nhiều nữa, tranh thủ rút lui!” Thủy Linh Lung biết Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Nguyệt lừa nàng tới đây không chỉ đơn giản là để nàng ngủ một giấc, tiếng chén vỡ vừa rồi có lẽ là tín hiệu.
Nàng kéo tay Diệp Mậu đi ra cửa lớn của biệt viện, ai ngờ, còn chưa bước qua đã thấy Thủy Linh Nguyệt mang theo một “nha hoàn” của Thủy phủ đi tới.
Sắc mặt Thủy Linh Lung hơi đổi, kéo Diệp Mậu vòng qua hành lang gấp khúc đến cửa sau.
Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, nàng vừa bước ra cửa sau liền đụng phải một người, chỉ trong nháy mắt, người nọ rút trường kiếm ra, nhắm vào ngực nàng.