Thủy Linh Lung không ngờ mình lại đụng phải Trấn Bắc vương cao cao tại thượng! Đây quả thực là sấm giữa trời quang!
Dựa vào trực giác, kinh nghiệm và chuôi kiếm trên cổ, nàng biết nếu không có mưu đồ, loại khách nhân như vậy sẽ không bao giờ đến sân viện yên lặng này, lại còn cảnh giác như thế cả! Vậy, nàng, Thủy Linh Lung, có chuyện gì với Trấn Bắc vương?
Nàng bỗng nhiên nhớ đến động tác làm vỡ chén của Thủy Linh Ngữ, đừng nói với nàng rằng Trấn Bắc vương cũng cho đây là tín hiệu nhé?
Thủy Linh Lung nhìn nam tử trước mặt, dù ông ta đã bước vào trung niên nhưng vẫn rất tuấn mỹ.
Nàng toát ra mồ hôi lạnh, kiếp trước nàng qua lại với Trấn Bắc vương không nhiều, bởi vì đối thủ mạnh mẽ như vậy nàng không địch nổi, cũng chỉ có Tuần Phong là giao thiệp nhiều.
Chỉ có điều, kết cục của Trấn Bắc vương vô cùng thảm thiết, không chỉ bị trục xuất khỏi tộc Khách Thập Khánh, mà còn chết rất khó hiểu, việc nặng một đời, Thủy Linh Lung vẫn không biết tại sao Trấn Bắc vương lại bại dưới tay Tuần Phong.
“Thần nữ Thủy Linh Lung thỉnh an Vương gia.” Thủy Linh Lung cố gắng bình tĩnh, lên tiếng chào hỏi.
“Là ngươi?” Trong mắt Gia Cát Lưu Vân hiện lên sự kinh ngạc, giống như chân trời cuồn cuộn mây đen đột nhiên có một tia sét sáng lên, dọa Thủy Linh Lung nhảy dựng!
“Được rồi, ta sẽ không vào, nhớ kỹ, phải lột sạch quần áo của nàng, biết chưa?” Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện của Thủy Linh Nguyệt.
Thủy Linh Lung vui vẻ nhưng lại làm như thấy chết không sờn nói: “Vương gia, thần nữ… Thần nữ không cố ý … Người không vì ta ta không vì người, thần nữ chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi, vốn người nằm trong kia là thần nữ nhưng bây giờ lại biến thành kẻ gây chuyện, nếu Vương gia cảm thấy thần nữ ác độc, muốn giết thần nữ, vậy thần nữ xin nhận mệnh!”
Trong mắt Gia Cát Lưu Vân có vô số gợn sóng rung chuyển, giống như lốc xoáy phát ra ánh sáng sắc bén muốn nhìn thấu nàng.
Gió lạnh cuốn lấy mái tóc của Thủy Linh Lung, che mất khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, không tính là đẹp nhưng lại trầm tĩnh ung dung, quật cường bướng bỉnh.
Thủy Linh Lung im lặng, sự xuất hiện của Thủy Linh Nguyệt và lời của nàng ta đã có thể chứng minh nàng ta không thấy gì, nhưng sát khí của Gia Cát Lưu Vân vẫn không giảm, chỉ có thể giải thích rằng: Ông ta tin bát tự không hợp, nếu Gia Cát Ngọc không chịu từ hôn, ông ta sẽ mượn cớ giết nàng!
Trong đầu Thủy Linh Lung lướt qua vô số ý nghĩ, đột nhiên, ánh mắt nàng lóe lên, nàng nâng tay vân vê lọn tóc bên thái dương, đúng lúc lộ ra chiếc vòng Gia Cát Ngọc tặng nàng.
Ánh mắt của Gia Cát Lưu Vân run lên, nắm lấy cổ tay trắng noãn của Thủy Linh Lung, lực mạnh đến mức gần như muốn bẻ gãy nó: “Quả nhiên nó đã cho ngươi cái này.”
Thủy Linh Lung không sợ hãi chống lại ánh mắt khinh người của Gia Cát Lưu Vân, một cuộc chiến vô hình bắt đầu.
Trong lúc Thủy Linh Lung đánh cược, cuối cùng Gia Cát Lưu Vân cũng ném chuột sợ vỡ đồ.
Một lát sau, Gia Cát Lưu Vân hít sâu một hơi, buông nàng ra, cũng thu lại bảo kiếm: “Ngươi là một người thông minh, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Vâng, hôm nay thần nữ nghỉ chân ở biệt viện, chưa gặp bất kỳ quý nhân nào.” Thủy Linh Lung thở dài một hơi, cược thắng, nguy hiểm thật!
Gia Cát Lưu Vân đổi chủ đề: “Nhưng muốn bổn vương đồng ý hôn sự của ngươi và Ngọc Nhi thì không đơn giản như vậy đâu!”
A di đà phật, bổn cô nương căn bản là không muốn gả! Xin ngài đấy, bảo con ngài rút lui đi!
Đương nhiên, lời này Thủy Linh Lung chỉ nói trong lòng một chút là được rồi, nếu nói ra thì Gia Cát Lưu Vân sẽ làm thịt nàng mất.
Trong mắt Gia Cát Lưu Vân, Gia Cát Ngọc khỏi thường nàng là thiên kinh địa nghĩa [1], nàng kinh thường Gia Cát Ngọc thì thiên lý không tha.
Trong cái xã hội cũ đại gian đại ác này, giữa người và người luôn luôn tồn tại sự bất bình đẳng.
[1] Thiên kinh địa nghĩa (天經地義): Nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.
Sau khi Thủy Linh Lung mang Diệp Mậu rời đi, Gia Cát Lưu Vân quẹo vào một phòng ở phía tây biệt viện.
Bên trong, một nữ tử giả trang thành thái giám đang ngồi đợi ở đó, da trắng nõn nà, môi không điểm mà hồng, dù mặc quần áo thái giám cũng toát lên vẻ đẹp đẽ quý phái.
Nữ tử thấy Gia Cát Lưu Vân thì hốc mắt đỏ lên, nhào vào lòng hắn: “Trong biệt viện còn có người khác, không ngờ cũng biết tín hiệu của chúng ta.”
“Chỉ là một nha hoàn quét dọn thôi, ta xử lý rồi.” Gia Cát Lưu Vân chậm rãi nói, “Ta đã phái người kiểm tra cẩn thận, không tìm được bức “Quan Âm phật liên” đó, muội nghĩ lại xem, có phải nó không ở trong tay người kia không?”
Nữ tử ngước mắt: “Bức họa đó thất truyền đã lâu, ta cũng không biết rốt cuộc bây giờ nó ở đâu nữa.”
“Quan Âm phật liên”? Sau núi giả, Thủy Linh Lung ngưng thần tụ khí, nghe lén này đoạn đối thoại, trong tay nàng cũng có một bức “Quan Âm phật liên”, không biết có phải là bức Trấn Bắc vương muốn tìm không?
Nữ tử nhớ lại chuyện đau lòng, vành mắt đỏ lên: “Bọn họ chết rất thảm!”
Gia Cát Lưu Vân vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi nói: “Nén bi thương.
Phải nhớ, muội là Đế phi, không thể rơi lệ vì người khác.”
Nữ tử ánh mắt rùng mình, phẫn hận nói: “Quách Diễm giết cả nhà Đổng thị ta! Ngay cả một nữ hài bảy tuổi cũng không tha! Loại cầm thú phát rồ này, nếu ta không đưa hắn đi lăng trì xử tử thì khó có thể tiết mối hận trong lòng!”
Gia tộc trong miệng nữ tử Đổng thị kia hẳn là hoàng tộc Mạc Bắc, nhưng Thủy Linh Lung không nhớ trong nhóm phi tần của hoàng đế có người Mạc Bắc, chẳng lẽ… Là dùng thân phận giả?
Gia Cát Lưu Vân mở miệng: “Quách Diễm trở về Kinh thành, sẽ có nhiều cơ hội đối phó hắn.
Thù này lúc nào cũng có thể báo, nhưng tục ngữ đã nói: Đánh rắn phải đánh dập đầu, đã không làm thì thôi, nếu làm thì phải một chiêu đoạt mạng.
Nếu ta đã đồng ý giúp muội báo thù thì nhất định sẽ làm được, nhưng làm thế nào, khi nào làm ta sẽ tự quyết định, muội hiểu chưa?”
Nữ tử gật đầu, nức nở nói: “Ta hiểu, ta tin huynh.”
Trong trí nhớ của nàng, kiếp trước, Quách Diễm khải hoàn, nhận phong Uy Vũ tướng quân rồi cưới Tam công chúa, chỉ có điều chưa đến một năm đã chết.
Lúc đó nàng không rõ chân tướng, nhưng giờ nghĩ lại, Quách Diễm chết có lẽ là do Trấn Bắc vương và nữ tử kia giở trò.
Quên đi, Quách Diễm cũng không phải là gì của nàng, hắn sống hay chết không liên quan gì đến nàng cả.
Thủy Linh Lung và Diệp Mậu tiếp tục nấp sau núi giả, đến tận khi Gia Cát Lưu Vân và một tiểu thái giám rời khỏi, Diệp Mậu mới vỗ ngực, thở ra một hơi nói: “Lúc nãy đúng là nguy hiểm!”
Thủy Linh Lung bật cười: “Ta còn tưởng ngươi không sợ chứ.”
Diệp Mậu gãi đầu, cười ngốc nghếch: “Hì hì.”
Bầu trời lúc này sáng trong không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu xuống nền tuyết, phản chiếu ra ánh vàng chói mắt.
Thủy Linh Lung híp mắt, đột nhiên, một gã mặc cẩm y hoa phục chui ra từ rừng cây cách đó không xa, người kia là?