Hôm giao thừa, tuyết bay tán loạn, mái hiên và cành cây đều được phủ một lớp trắng xóa thật dày, ánh đèn lồng đỏ chiếu sáng, rực rỡ chói mắt.
Lão phu nhân quản lý việc nhà, nha hoàn của Thủy Linh Lung muốn ra khỏi phủ cũng dễ hơn.
Sáng sớm, Thủy Linh Lung đã nhận thẻ bài ở chỗ Lão phu nhân để Diệp Mậu ra ngoài mua chút đồ.
Đối với mọi người, hôm nay là ngày đoàn viên sum họp, nhưng đối với nàng, hôm nay cũng là ——
Quên đi, nàng và bọn họ chưa bao giờ là người ở cùng một thế giới, đời trước không phải, đời này càng không.
“Nô tì thỉnh an Đại tiểu thư.” Giữa đường trở về Linh Hương viện, Đỗ ma ma “đột nhiên gặp” Thủy Linh Lung.
Đỗ ma ma cung kính thi lễ, tươi cười nói, “Đây là bánh muối tiêu mới ra lò ở phòng ăn, nô tì biết Đại tiểu thư thích ăn cay nên đã trộn thêm một thìa dầu ớt, nô tì có cho thêm liên kiều [1] nên tiểu thư không phải lo bị nóng trong đâu.”
[1] Liên kiều (tên khoa học: Fuctus Forsythiae) có tác dụng chữa mụn nhọt, mẩn ngứa, tràng nhạc, ban sởi.
Cảm mạo phong nhiệt, ôn bệnh mới phát, sốt cao bứt rứt khát nước, phát ban, tiểu đỏ nóng, bí tiểu tiện.
“Đỗ ma ma có tâm.” Thủy Linh Lung cười nói xong, Chi Phồn liền đưa hai tay nhận lấy.
Đỗ ma ma cung kính như cũ: “Nô tì có thể có hôm nay là vì có Đại tiểu thư quan tâm, Đại tiểu thư tốt với nô tì, nô tì suốt đời không quên.
Ai mới là chủ tử duy nhất của nô tì, nô tì hiểu rất rõ.”
Lúc này, Triệu ma ma ôm hai xấp vải sa tanh màu đỏ hồng bước đến từ một con đường khác, xem ra là muốn đưa cho Thủy Linh Nguyệt.
Loại vải này Thủy Linh Lung có biết, rất quý, nàng cũng có ba xấp, là Vân Lễ tặng.
Tần Phương Nghi càng là đối xử với người nào tốt thì người đó càng xui xẻo.
Điểm ấy dù kiếp trước hay kiếp này đều như vậy, nàng rất rõ.
Thủy Linh Lung thu ánh mắt lại: “Ngươi làm rất tốt.”
“Là Đại tiểu thư dạy giỏi.” Đỗ ma ma không dám kể công, từ việc Lão phu nhân trọng dụng bà đến những lời Triệu ma ma nói, tất cả đều nằm trong dự liệu của Đại tiểu thư.
Lấy lòng Lão phu nhân có lẽ không phải quá khó khăn, nhưng muốn suy đoán tâm tư của mọi người chính xác như vậy thì không dễ gì làm được.
Đấu với loại yêu nghiệt này, bà thật sự không dám thử, chỉ có lòng trung thành tuyệt đối mới có thể có được vinh hoa phú quý.
Thủy Linh Lung mỉm cười thản nhiên, như đóa linh lan từ từ nở rộ giữa đất trời, lịch sự tao nhã, thoải mái nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra khí chất lạnh lùng đẹp đẽ không dễ tiếp cận: “Đỗ ma ma khách khí quá, bà nội tuổi tác đã cao, Đỗ ma ma giúp được bà nội cũng coi như là lòng hiếu thảo của ta rồi.”
Tròng mắt Đỗ ma ma khẽ động, cười nói: “Vâng! Nô tì nhất định sẽ hết lòng làm việc cho Lão phu nhân!”
Chi Phồn một tay nhấc hộp thức ăn, một tay mở ô cho Thủy Linh Lung, cũng chú ý giữ khoảng cách với nàng.
Lúc Đại tiểu thư lo lắng có thể nắm tay ngươi, lúc mất hứng cũng có thể sẽ nắm tay ngươi, nhưng nếu không phải trong trường hợp cực kỳ quan trọng thì đừng bao giờ đến gần Thủy Linh Lung, bởi vì nàng sẽ nổi giận.
Còn nhớ tháng trước lúc Đại tiểu thư bước qua cửa, A Tứ nịnh nọt bước lên giúp đỡ, kết quả bị Đại tiểu thư ném vào phòng củi, bổ củi một ngày một đêm.
Còn một lần nữa là hồi Đại tiểu thư mới trở về phủ, sau khi ôm Lão gia liền về phòng tắm cả canh giờ, biết thì sẽ nói là nàng ôm cha mình, không biết còn tưởng rằng nàng vừa ôm một đống cứt.
Hai người về Linh Hương viện, đi được vài bước, nụ cười trên mặt Thủy Linh Lung liền biến mất: “Thủy Linh Ngữ thế nào rồi?”
Chi Phồn hạ giọng, cực kỳ dè dặt cẩn thận: “Nô tì nghe nói sau khi Tam tiểu thư tỉnh lại đã tranh cãi ầm ĩ với Phùng di nương một trận, cụ thể là cái gì thì không rõ lắm, có mấy cái cốc bị đập vỡ, cũng không biết là ai làm.”
Thủy Linh Lung nhìn Chi Phồn, phát hiện nàng chau mày: “Ngươi cho rằng có chỗ nào đó không hợp lý?”
Chi Phồn gật đầu: “Nô tì ở trong phủ tám năm, tuy rằng không bằng Liễu Lục và Diệp Mậu ở đây từ bé nhưng lại có một đồng hương cùng nhập phủ làm người hầu ở chỗ Tam tiểu thư.
Mấy năm nay nô tì nghe được không ít tin tức, Phùng di nương và Tam tiểu thư đều có tiếng hiền lành, đừng nói đến việc đập đồ, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa bao giờ có.
Mà dù Phùng di nương có quở trách Tam tiểu thư làm việc lỗ mãng, hại người thành ra hại mình thì Tam tiểu thư cũng không nên cãi lại mới đúng.”
“Đúng vậy, thật sự… Rất kỳ lạ.” Có lẽ, Thủy Linh Ngữ biết tay mình bị phế, không thể chế hương làm son nên tính tình thay đổi lớn? Thủy Linh Lung nhìn về phía trước, đăm chiêu thầm thì một câu, lại nói: “Đồng hương của ngươi tên gì?”
“Lục Nhi, lúc đầu là nha hoàn bậc hai, sau khi Thúy Nhi chết thì được đề bạt đến bên người Tam tiểu thư, nhưng chuyện nàng và nô tì là đồng hương không ai biết cả, mẹ nàng có nàng rồi mới gả vào làng của nô tì, nàng nhập phủ cũng là dùng hộ tịch trước kia.” Chi Phồn nói hết những gì mình biết ra, không còn che đậy tranh công như lúc trước nữa.
Thủy Linh Lung nhìn nàng, cười thầm nhưng không vội khen ngợi hay tán thưởng gì: “Đến chỗ Chung ma ma lĩnh hai lượng bạc, đi mua chút đồ Lục Nhi thích, nàng thành nhất đẳng nha hoàn, cũng sẽ biết nhiều chuyện hơn.”
“Vâng.”
Thủy Linh Ngữ là nữ nhi thân sinh của Phùng di nương, Thủy Linh Lung nàng đã cứu Thủy Linh Thanh, nhưng cũng đã lừa Thủy Linh Ngữ.
Không còn cách nào cả, nàng tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi, bạc tình tuyệt nghĩa vô lương tâm, đừng nói đến Thủy Linh Ngữ giao tình hời hợt, cho dù Phùng di nương đã giúp nàng đột nhiên cầm dao lao tới, nàng cũng sẽ không chút do dự cắt đầu đối phương xuống trước.
Có lẽ đời này, nàng đã định là một kẻ độc ác rồi.
…
Lúc Diệp Mậu mua xong đồ trở về phủ thì tuyết đã ngừng rơi, nàng khoác gói đồ, giẫm chân lên tuyết, thở ra từng làn khí trắng.
Đi tới đi lui, gói đồ trên vai hơi trượt xuống, nàng lại đưa tay nâng lên.
Đột nhiên, hai thiếu niên mi thanh mục tú cười đùa đi về phía Diệp Mậu, cũng không biết là không có mắt hay là cố ý mà đụng vào Diệp Mậu rất mạnh, một mùi son phấn rất nồng chui vào chóp mũi, nàng hắt xì một cái, lập tức ngã xuống nền tuyết.
Không đau lắm nhưng gói đồ bị văng ra ngoài, nàng vội nhặt lại rồi khoác lên vai, sau đó nhìn người mới tới một cái, phát hiện mình không biết đối phương, định mắng nhưng không muốn gây chuyện cho Đại tiểu thư nên đành nhịn, đứng lên phủi tuyết trên người, muốn rời đi.
Hai người này, bộ dạng rất tuấn tú, da thịt mềm mại lại còn thoa son điểm phấn, nhìn qua còn ôn nhu động lòng người hơn cả nữ tử.
Thiếu niên mặt dài tên là Trường Phong ngăn Diệp Mậu lại, ngạo mạn nói: “Thế nào? Đụng vào người ta rồi giờ muốn chạy sao?”
Diệp Mậu nhíu mày: “Rõ ràng là các ngươi va vào ta!”
Trường Phong trợn đôi mắt hoa đào: “A! Đúng là miệng lưỡi bén nhọn! Ngươi xem! Đồ của gia bị ngươi đụng hỏng rồi kia kìa!”
Diệp Mậu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, liền thấy một thứ bằng gốm sứ đã vỡ tan, không phân biệt được hình dạng lúc đầu nữa.
Nàng không hiểu đồ cổ, nhưng cũng biết đồ được gia công sáng bóng như vậy là rất quý.
Nàng vô thức rùng mình, nhưng rất nhanh đã tìm ra sơ hở: “Tuyết mềm như vậy, làm gì có đồ vật nào vỡ vụn được trong tuyết chứ? Rõ ràng là ngươi cố tình bới móc!”
Không phải bảo nha hoàn này rất ngu ngốc sao? Đây mà là ngu à? Nam tử mặt tròn tên Trường An nhấc tay lên, lấy khăn che mặt, khinh khỉnh liếc nhìn Diệp Mậu, giống như chỉ nhìn một cái thôi cũng làm bẩn mắt hắn: “Chậc chậc chậc, ngươi da dày thịt béo, đánh vỡ đồ thì có gì ngạc nhiên? Như vậy đi, tuy ngươi đụng hỏng đồ của gia chúng ta, nhưng chúng ta cũng không phải là người không phân rõ phải trái, chỉ cần ngươi bồi thường chút bạc là được.
Tổng cộng là năm mươi lượng, nhưng thấy ngươi là một nha hoàn nghèo kiết xác nên bớt cho ngươi mười lượng đấy.”
Bớt mười lượng cũng là bốn mươi lượng, ba năm tiền tiêu vặt của nàng cộng lại cũng không nhiều như vậy, Diệp Mậu nhíu mày, quát lớn: “Sao ngươi không đi cướp đi? Ta không có tiền!”
Trường Phong làm như không tin: “Không có tiền? Vậy gói đồ kia của ngươi là gì? Mau lấy ra cho ta xem!”
“Không cho.” Diệp Mậu lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn bọn họ.
Nếu nàng giao gói đồ ra, nhất định bọn họ sẽ hủy đồ trong đó cho hả giận, bọn họ đúng là đang bới lông tìm vết! Nàng ngốc thì ngốc, nhưng chuyện này vẫn có thể nhìn ra.
Trường Phong bước lên một bước, cắn răng nói: “Đưa hay không?”
Diệp Mậu lại lui về phía sau vài bước: “Các ngươi là ai? Đây là phủ Thượng Thư, các ngươi không được tự ý làm loạn! Nếu còn như vậy ta sẽ gọi người đấy!” Hai người này nhìn rất lạ, nếu nói là gã sai vặt thì dung mạo lại quá thanh tú, trang phục cũng quá tinh tế, nếu nói là quý nhân, thì lại chẳng có chút phong thái, khí phách nào.
Trường Phong bước lên, đưa tay đánh thẳng vào người Diệp Mậu!
Diệp Mậu làm một cú ném qua vai khiến Trường Phong ngã xuống tuyết, hắn đau đớn gào lên: “Ôi! Thắt lưng của ta, gãy rồi, gãy rồi!”
Trường An thấy thế liền nhét khăn hương vào lòng, nhổ một ngụm nước miếng, cắn răng trợn mắt, “Y —— nha ——” rồi cũng xông về phía Diệp Mậu.
Diệp Mậu mím môi, thân mình nhoáng lên một cái đã dễ dàng thoát khỏi sự công kích của Trường An.
Trường Phong miệng ngậm đầy tuyết lúc này mới có thời gian phản công, hắn lấy hạt tiêu đã chuẩn bị sẵn ra, hất cả về phía Diệp Mậu!
“A ——” Diệp Mậu kêu lên, hạt tiêu bay vào mắt, nóng rát, tựa như nham thạch nóng chảy đốt cháy mắt nàng, khiến nàng không thể mở mắt ra.
Hai người thấy thế liền nhanh chóng chạy lên gạt ngã Diệp Mậu, bắt đầu tay đấm chân đá rồi tung gói đồ của nàng ra, nến và tiền giấy bên trong văng đầy đất, Trường Phong khinh thường nói: “Còn tưởng là bảo bối gì cơ! Đúng là cùng một loại! Chim trĩ chính là chim trĩ, dù có vào tổ phượng hoàng cũng không thay đổi được chuyện nàng ta là tiện chủng đâu!”
Hai người ngừng lại rồi điên cuồng giẫm lên, đến khi xác định mấy thứ đó bị hỏng hết mới nhổ nước miếng lên mặt Diệp Mậu, nhặt mấy mảnh sứ vỡ lên rồi phất tay áo rời đi!
Đến tận khi bọn họ biến mất, Phúc Nhi trốn sau mấy cái cây mới dám chạy đến, vốc chút tuyết sạch lên tẩy rửa đơn giản cho Diệp Mậu, rồi lấy khăn lau nước miếng trên mặt nàng, lo lắng hỏi: “Tỷ không sao chứ? Bọn họ là thư đồng của Đại thiếu gia, sao tỷ lại chọc vào bọn họ thế?”
Sáng sớm Diệp Mậu đã ra khỏi phủ mua đồ nên không biết Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đã về nhà, bây giờ đang ở Phúc Thọ viện với Lão phu nhân, Phúc Nhi chính là nhận được tin nên đang chuẩn bị đi gọi Thủy Linh Thanh qua gặp huynh trưởng.
“Ta không chọc bọn hắn, là bọn hắn cố ý chỉnh ta.” Diệp Mậu chịu đựng sự đau đớn trên người, nhặt tiền giấy và giấy dầu đã rách nát lại, “Đa tạ muội, Phúc Nhi.”
Phúc Nhi nhìn đồ cúng tế cho người chết, muốn hỏi có phải trong nhà Diệp Mậu xảy ra chuyện gì không nhưng chưa kịp mở miệng, Diệp Mậu đã nặng nề lê bước rời khỏi.