Linh Hương viện.
Thủy Linh Lung nhìn Diệp Mậu mình đầy thương tích và nhang đèn tiền vàng bị hủy trong gói đồ, không nói gì.
Diệp Mậu quỳ trên đất, kể lại chi tiết chuyện vừa xảy ra, sau đó yên lặng chờ đợi lửa giận của Thủy Linh Lung, lần này là nàng sai, không thể hoàn thành chuyện chủ tử giao phó.
Trong phòng, Chung ma ma tính toán thu chi trong viện, Liễu Lục thêu túi hương, Chi Phồn gấp quần áo, nghe Diệp Mậu kể lại xong đều dừng việc đang làm lại, đồng loạt nhìn về phía Thủy Linh Lung.
Không thể nghi ngờ, đây chính là ác ý dựng chuyện, câu “Chim trĩ chính là chim trĩ, dù có vào tổ phượng hoàng cũng không thay đổi được chuyện nàng ta là tiện chủng” kia căn bản là đang chỉ chó mắng mèo.
Từ lúc sức khỏe của Lão phu nhân có chuyển biến tốt, bà quan tâm đến Đại tiểu thư nhiều hơn, tuy không so được với đích nữ nhưng tốt hơn mấy thứ muội khác rất nhiều, hơn nữa Thái tử và chư vị quý nhân cũng tỏ ra rất ưu ái Đại tiểu thư, các nàng làm nô tài không khỏi cũng có chút đắc ý vênh váo.
Nhất là sau khi Đại phu nhân bị đoạt quyền, các nàng càng cảm thấy trời cao biển rộng, vô tư.
Nhưng hành động của hai thư đồng hôm nay không khác gì đã gõ lên đầu các nàng một hồi chuông cảnh báo: đích thứ có khác, tử nữ bất đồng [1]!
[1] Ý là dòng chính, dòng thứ khác biệt, con trai, con gái cũng khác nhau.
Đương lúc mấy người cho rằng tình hình đã chuyển xấu đến mức khó có thể cứu vớt, một chuyện tệ hơn đã xảy ra: Phúc Nhi đưa Thủy Linh Thanh đến Phúc Thọ viện, tiện đường đến phòng ăn lấy cơm trưa, không cẩn thận bị trượt chân, cánh tay ấn thẳng vào chảo dầu nóng bỏng, bây giờ đương nhiên là đã được đưa đến điền trang dưỡng thương.
Đám người Chung ma ma nhìn nhau, các nàng hiểu, nói là dưỡng thương, thật ra là chờ chết.
Trong phủ không thu người làm không được sống không xong, cũng không lưu người sắp chết.
Tại sao Phúc Nhi lại gặp phải tai nạn đó? Phòng ăn là khu không cho người ngoài bước vào kia mà ——
Mọi người nghiêng về phương án đây là một âm mưu hơn là một tai nạn, bởi vì Phúc Nhi giúp Diệp Mậu, cho nên bị trả thù điên cuồng, có phải sau này cứ hễ người nào thân cận với Linh Hương viện đều sẽ bị chỉnh đến thương tích đầy mình không?
Trong phòng yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở và nuốt nước miếng.
Chung ma ma cười ngượng ngùng: “Tai nạn thôi, ha ha, tai nạn thôi.”
Nói xong, thấy mọi người không để ý, bà liền cúi đầu, khép hai chân đang run rẩy lại.
Trong đôi mắt lạnh lẽo sáng như trăng của Thủy Linh Lung không hề có chút gợn sóng, tựa như không nhận thấy nguy hiểm, hoặc là không hề có chút lo lắng.
Nàng vẫn nhớ Phúc Nhi, đó là một tiểu nha đầu cực kỳ trong sáng thiện lương, lúc cười còn có hai núm đồng tiền rất xinh xắn đáng yêu.
Lần trước Phúc Nhi còn cười hì hì nói thành đông có đậu hũ thối ăn rất ngon, thành tây có hoa đăng rất đẹp mắt, thật ra thành đông đã sớm không còn đậu hũ thối, thành tây cũng không còn hoa đăng nữa, đó chỉ đơn giản là ấn tượng của Phúc Nhi khi vừa bị bán vào kinh thành năm năm trước thôi…
Không ngờ tiểu nha đầu đơn thuần đó lại bị kéo vào chuyện này!
Thủy Linh Lung chớp mắt, quả nhiên là đang ra oai phủ đầu, kiếp trước nàng bị Tần Phương Nghi ăn đến sít sao, đệ đệ này cũng chỉ tỏ ra khó chịu chứ chưa bao giờ gây khó dễ gì.
Đời này, Tần Phương Nghi và Thủy Linh Khê gặp hạn té ngã, Thủy Mẫn Ngọc lại như con sư tử bỗng nhiên thức tỉnh quay sang cắn nàng…
Chắc chắn Tần Phương Nghi sẽ không cho hắn nhảy vào vũng nước đục trong nhà, như vậy, người châm ngòi ly gián, thêm dầu vào lửa chỉ còn là đích muội Thủy Linh Khê thôi.
Thủy Linh Lung cười nhẹ: “Ta còn tưởng là chuyện gì lớn chứ, hóa ra chỉ là một đồ sứ thôi.
Nếu làm hỏng thì đền cho hắn cái khác là được.”
Liễu Lục hạ mắt, thất vọng lắc đầu, Đại tiểu thư dù được sủng ái cũng không đấu lại Đại thiếu gia…
Chi Phồn mang một chiếc bình lưu ly thượng hạng đến sân viện của Thủy Mẫn Ngọc, ở cửa, nàng nói rõ mục đích đến, bà tử thủ vệ đi vào thông truyền, sau đó trở ra nhận chiếc bình.
Không ngờ nàng vừa đi được mấy bước, bên trong đã truyền ra tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Nàng lắc đầu, cười lạnh lùng, một ngày nào đó, Đại tiểu thư nhất định sẽ lột da của các người xuống!
“Ca ca, huynh đối xử với muội thật tốt.” Trong Phúc Thọ viện, Thủy Linh Khê kéo tay Thủy Mẫn Ngọc, mặt mày như họa, tươi cười duyên dáng.
Thủy Mẫn Ngọc sờ chuỗi ngọc rủ xuống trên tóc nàng ta, cười nói: “Muội là muội muội của ta, ta không thương muội thì thương ai?” Sau đó, nhìn về phía Lão phu nhân, “Tổ mẫu, người nói có đúng không?”
Lão phu nhân cười không khép được miệng, hai tôn nhi hồi phủ khiến bà vui vẻ không thôi, trong lòng vốn còn chút trách cứ Thủy Linh Khê nhưng hình như nàng đã được dạy bảo lại, sau khi lành bệnh không những chạy tới hầu hạ bà hàng ngày mà còn quỳ gối trong phật đường nhỏ ở Phúc Thọ viện cầu phúc cho bà, lần nào cũng quỳ đến hơn một canh giờ, khiến đầu gối sưng đỏ.
Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên [2], vả lại Thủy Linh Khê khác Tần Phương Nghi, dù sao cũng là huyết mạch Thủy gia, vì thế Lão phu nhân liền quên hết mọi chuyện, nói với Vương ma ma: “Linh Khê gầy quá, dặn dò phòng ăn hầm chút canh đi, ta nhớ hình như vẫn còn chút huyết yến phải không, lấy cả cái đó nữa.”
[2] Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên: Người tự biết lỗi và cải thiện chính mình thật là bao dung vĩ đại.
Vương ma ma đáp: “Vâng”.
Thủy Linh Khê vội đứng dậy cúi người thi lễ, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Ngày thường nàng đã rất đẹp, bây giờ vừa khóc lại thêm ba phần say mê, năm phần quyến rũ, gợi lên sự xót thương của mọi người.
Lão phu nhân nhíu đôi mày hoa râm: “Con khóc cái gì?”
Thủy Linh Khê ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, ánh mặt trời chiếu vào như một hồ chân châu lung linh sáng rõ: “Linh Khê rất vui! Linh Khê… Linh Khê phạm phải lỗi không thể tha thứ, cũng không hi vọng rằng tổ mẫu có thể tha thứ… Nhưng Linh Khê sợ tổ mẫu bởi vậy mà tức giận, hại đến sức khỏe, cho nên ngày nào… Linh Khê cũng sợ hãi… Bây giờ tổ mẫu không tính toán hiềm khích trước kia, đối xử với Linh Khê tốt như vậy… Linh Khê xấu hổ vô cùng…” Nói năng lộn xộn, càng lộ ra sự chân thành tha thiết.
Tốt xấu gì thì đây cũng là đứa nhỏ bà thật lòng yêu thương, lại là cháu ngoại của phủ Thừa Tướng, đã bao giờ phải hạ mình như thế? Chưa kể, trong lòng Lão phu nhân cũng có chút hư vinh, bà vẫy nàng lại: “Con qua đây.”
Thủy Linh Khê khịt khịt mũi, đi đến chỗ Lão phu nhân, vạt váy như mây, chậm rãi quét qua mặt sàn trơn bóng như mới, hành động không chút sai sót, xinh đẹp động lòng người.
Lão phu nhân lại nghĩ, Thủy Linh Khê cũng chỉ là muốn làm Thái tử phi thôi, bà đã sắp về với cát bụi rồi, chẳng thà đối xử với nàng ta tốt một chút, tích thêm đức cho Mẫn Huy.
Lão phu nhân kéo tay Thủy Linh Khê, hơi giận nói một câu: “Xem như con hiểu chuyện!”
Thủy Mẫn Huy ngồi bên cạnh Lão phụ nhân, mỉm cười nhìn bọn họ nhưng không nói lời nào, hắn trước giờ đều nhút nhát, mọi người thấy nhưng không thể trách được.
Đột nhiên, Phỉ Thúy ở cửa bẩm báo: “Lão phu nhân, Đại tiểu thư đến.”
Thủy Linh Khê trở lại chỗ của mình, nghe thấy ba tiếng “Đại tiểu thư” thì không khỏi sầm mặt lại, liếc mắt ra hiệu cho Thủy Mẫn Ngọc.
Thủy Mẫn Ngọc thấy vậy liền đứng lên, đặt mông ngồi xuống cạnh Lão phu nhân, chiếm chỗ bình thường Thủy Linh Lung vẫn hay ngồi, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Đại tỷ về phủ từ khi nào thế? Sao ta không biết?”
Thủy Linh Lung vào cửa vừa vặn nghe được câu này, trong lòng liền cười khẩy, ngươi cũng đã sai thư đồng đi bắt nạt Diệp Mậu rồi, thế mà giờ còn trâng tráo nói không biết ta? Huynh muội có khác, quả nhiên là vô liêm sỉ như nhau!
“Đây là Mẫn Ngọc đệ đệ phải không?” Khi nói chuyện, Thủy Linh Lung đã đổi sang bộ dạng tươi cười không chê vào đâu được, “Thỉnh an tổ mẫu, chào Mẫn Ngọc đệ, chào Mẫn Huy đệ.”
Bộ dạng đúng là chẳng đẹp đẽ gì! Thủy Mẫn Ngọc khinh thường hừ một tiếng, tâm không cam tình không nguyện nói: “Chào Đại tỷ.”
Lão phu nhân trìu mến vuốt ve khuôn mặt Thủy Mẫn Ngọc, cũng không trách cứ.
Thủy Mẫn Huy mỉm cười vuốt cằm, nho nhã lễ độ.
Thủy Linh Lung nhìn lướt qua, làm như không biết chỗ của mình bị Thủy Mẫn Ngọc chiếm mất rồi lập tức đến gần chỗ Thủy Linh Khê ngồi xuống, tươi cười rạng rỡ nói: “Hai đệ đi đường vất vả, có thấy cực không?”
Thủy Mẫn Ngọc lười trả lời.
Thủy Mẫn Huy ngượng ngùng cười: “Vốn phải về phủ sớm hai ngày cơ, nhưng trận tuyết lớn quá nên hành trình bị chậm lại, khổ là ngựa và hạ nhân kia, bọn đệ không sao.”
Thủy Mẫn Ngọc quyết đoán chuyển đề tài: “Bà nội, muội muội viết thư cho con nói người được tặng một đôi cá kiếm chu sa nhưng không tìm được bể cá phù hợp.
Con đã mua một chiếc bể cá bằng bạch ngọc ở Tích Sơn, rất đẹp! Xin Vương ma ma đi một chuyến, lấy bể cá lại đây.”
Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Lão phu nhân.
Người khác không dám nhắc đến, chỉ sợ chọc Lão phu nhân không vui, nhưng Thủy Mẫn Ngọc thì khác, hắn nhắc đến lại khiến Lão phu nhân nghĩ rằng hắn thật sự quan tâm đến người bà này.
Mà hắn cũng chỉ cần nói hai ba câu đã chia sẻ phần công lao ấy cho Thủy Linh Khê, Lão phu nhân không khỏi lại nhìn nàng ta thêm một cái.
Thủy Linh Khê xấu hổ cười, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Vương ma ma khom người rời khỏi sân, không bao lâu sau thì tay không đi về, sắc mặt cũng không được tốt lắm: “Thư đồng của Đại thiếu gia nói… Bể cá bị nha hoàn của Đại tiểu thư… Đập vỡ rồi.”
“Cái gì?” Thủy Mẫn Ngọc tỏ ra kinh ngạc, “Bể cá ta mua sao có thể bị nha hoàn của Đại tỷ đập vỡ được? Nhất định là có hiểu lầm gì đó! Gọi Trường Phong và Trường An vào đây! Để ta xem xem có phải là hai người bọn họ gây chuyện, làm hỏng bể cá rồi lại vu oan cho người khác không!”
Thủy Linh Lung lấy khăn xoa miệng, cuối cùng nàng cũng biết Thủy Linh Khê giả nhân giả nghĩa là như thế nào rồi.
Chốc lát sau, Trường Phong và Trường An khom người đi đến, Trường Phong ấn thắt lưng, vẻ mặt thống khổ, Trường An khập khiễng, cũng khó giấu vẻ đau xót, hai người quỳ xuống, dập đầu với Lão phu nhân: “Nô tài Trường Phong/ Trường An bái kiến Lão phu nhân!”
Hai người này là thư đồng phủ Thừa Tướng chọn cho Thủy Mẫn Ngọc, đây là lần đầu tiên gặp Lão phu nhân, Lão phu nhân nhướn mày: “Tại sao các ngươi lại biến thành cái dạng này? Có phải là đánh nhau với người ta không?”